Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn mỏng chiếu vào trong phòng ngủ rộng lớn, chói mắt mà mê muội.
Ngô Phàm từ trong đau đớn mà tỉnh dậy, đầu óc choáng váng giống như muốn nứt ra, hơn nữa toàn thân đều khó chịu đau nhức, nhất là nơi địa phương khó nói kia...
Đau! Toàn bộ đều là đau!
Sợ hãi nhìn quanh, hồi tưởng mọi chuyện tối qua, lại nhìn người nằm cạnh – cánh tay hữu lực đang chặt chẽ ôm hông y, Ngô Phàm rốt cuộc chấp nhận sự thật, rằng mình chính là đã bị xâm phạm, không tình nguyện bị tên này ép buộc làm thứ chuyện nhơ bẩn kia.
Phát hiện thân thể dưới chăn đều trần như nhộng, Ngô Phàm khó nhọc nhìn khuôn mặt tuyệt luân bên cạnh. Dù nghèo khổ, nhưng y vẫn còn tôn nghiêm của một người đàn ông. Vậy mà tất cả đều đã bị tên này tước đoạt mất. Y là đàn ông, thế nhưng lại có thể ti tiện nằm dưới thân một gã đàn ông khác. Mọi chuyện đêm qua liên tục lướt qua trước mắt như một đoạn phim ghê tởm lần lượt giáng vào đầu y. Nước mắt đã không thể tiếp tục rơi, cuối cùng, lần đầu tiên trong đời Ngô Phàm hiện lên tia sát ý.
Giết chết tên biến thái này, cướp lấy toàn bộ tư trang của hắn, cùng Ân nhi bỏ trốn thật xa. Sau đó dùng số tiền kia chữa bệnh cho con bé. Cuối cùng, họ sẽ được sống thật hạnh phúc trong quãng đời còn lại...
Thế nhưng, ý nghĩ đó chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Ngô Phàm liền bị bài trừ. Không được, giết người là trọng tội, cướp giật là phạm pháp, y không thể không biết liêm sỉ mà nghĩ như thế. Y cũng không phải phụ nữ, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này đã muốn giết người sao? Hơn nữa, chuyện này, một khi Ân nhi biết được, nó sẽ nghĩ như thế nào về cha mình là y?
Dùng sức tát vào má mình vài cái, Ngô Phàm vò tóc mình, cố gắng thanh tỉnh lại.
Gỡ cánh tay bên người xuống, lại khó nhọc ngồi dậy xuống giường, nhưng mà hai chân vừa mới đứng trên mặt đất, Ngô Phàm mới phát hiện mình căn bản không thể bước đi, chân vừa bước liền đảo sang hướng khác. Vết thương nơi hậu đình lại tàn nhẫn nhắc y về sự điên cuồng đêm qua. Nhìn qua bộ Âu phục sớm đã rách nát do người lạ mặt tối qua mua cho, y biết bản thân đã bị lừa. Khẽ cụp mắt xuống thở dài – mình, phải làm gì đây?
Sau hai ba phút thất thần, cuối cùng Ngô Phàm hạ một cái quyết định: trốn, y phải trốn khỏi đây, trước khi tên kia thức dậy - và coi như không có chuyện gì cả.
Cắn chặt răng đứng lên, gắng gượng kìm nén cơn đau nhức dưới hạ thân, Ngô Phàm từng bước tiến đến trước một cánh cửa tủ gỗ lớn.
"Hô, không khoá" Y mừng rỡ than thầm, nhẹ mở ra.
Bên trong toàn bộ đều là trang phục nam đã được sắp xếp ngay ngắn, dường như cùng một kích cỡ. Nhón chân lên, Ngô Phàm tuỳ tiện lấy một bộ quần áo vội mặc vào, không phát hiện chiếc áo chemise trắng kia thật lớn, đều đã phủ qua mông y; còn cái quần kia căn bản quá dài, y chỉ có thể miễn cưỡng mặc vào.
Ngô Phàm lê từng bước khó nhọc đến cửa phòng, đẩy mạnh một cái, lách mình qua rời khỏi...
"Cạch!"
Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, đôi mắt sắc bén của Hàn Phong chợt mở ra.
Từ lúc Ngô Phàm tỉnh lại, hắn đã biết; mọi hành động của y, Hàn Phong đều đã thu hết vào đáy mắt.
Hắn im lặng là muốn xem lão nam nhân kia muốn làm gì, ai biết y thế nhưng chỉ muốn rời đi, cũng không lấy mất cái gì hết. Vậy xem ra y không phải là MB, hình như cũng không phải gay. Nhưng nếu vậy, y đến đây để làm gì?
Hồi tưởng về xúc cảm đêm qua, Hàn Phong liền cảm thấy mơ màng. Thực không ngờ bên trong thân thể y lại thoải mái đến vậy, thật chặt, khiến hắn lần đầu tiên không thể khống chế mà trở nên điên cuồng. Vốn nghĩ sẽ giữ tên kia lại bên cạnh lâu một chút, không nghĩ y lại chạy mất rồi.
Cánh tay dài vươn đến cạnh bàn kế bên, Hàn Phong cầm điện thoại lên nhấn một dãy số.
"Tôi muốn thông tin của người hôm qua, tất cả" Không đầu không đuôi nói ra một câu, hắn còn gằn giọng hai từ cuối cùng.
"Vâng" Một giọng nói cực kỳ lãnh đạm vang lên trong điện thoại.
Ngắt máy, đồng tử lạnh lùng của Hàn Phong nheo lại, xoáy sâu vào cánh cửa; khóe miệng hắn khẽ nhếch, tạo nên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Hết chương
Rùa: Thật ra Rùa cũng không muốn thúc có cái suy nghĩ điên cuồng đó đâu. Nhưng cuối cùng nghĩ lại, dù gì thúc cũng thẳng, mà trai thẳng thì làm sao có thể chấp nhận nổi chuyện này đây? Thúc còn là người đã có gia đình rồi nữa. Thử hỏi nếu bạn là thúc, bạn có giữ nổi bình tĩnh không? ??
Ps: Cầu cmt xin cảm hứng T_T