Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Mặc dù có biểu hiện ra ngàn vạn lần khinh thường và không tình nguyện, thế nhưng Diệp Thì Quang rốt cục cũng phải nghênh đón sinh nhật tuổi của hắn.
Từ Định Quốc không có ý định mừng sinh nhật cho hắn, y biết rằng nếu chúc mừng hắn thế nào cũng nháo ra chuyện thành bi kịch, nhớ ba ngày trước, trong một hội nghị tuyên bố nhậm chức quan trọng, một vị tổng giám phong khống kinh doanh tại một chi nhánh của ngân hàng không tên tuổi đã được đề xướng tên lên nhậm chức, nguyên nhân là trong một năm qua thành tích vô cùng nổi bật, nên đề bạt thành tổng giám quan thay thế người tổng giám cũ chi nhánh ngân hàng tỉnh Hành Phong. Diệp Thì Quang cũng không phải là một người thích nói bốc phét, cho nên lần này chưa kịp leo ngựa đã té nhào, khẳng định là có nguyên nhân bên trong không thể để người ngoài biết, hắn không nói, Từ Định Quốc tự nhiên cũng không hỏi. Dù sao thua chính là thua, thất bại trong gang tấc cuối cùng vẫn là khiến trước mắt đầy sương mù, Diệp Thì Quang không thể như nguyện được lên chức.
Thật ra đây cũng không phải là đả kích lớn nhất của hắn, mà là trong tuần lễ vừa qua, Diệp Triển Mi rời khỏi nhà bọn họ, được một đôi vợ chồng trung niên kết hôn mười năm nhận nuôi dưỡng.
Đại cảnh quan sáng sớm đã đem văn tự tư liệu của vợ chồng đó cho Diệp Thì Quang xem, sợ hắn lo lắng, nói là cho hắn nói chuyện cùng vợ chồng đó trước cũng không có vấn đề gì, cuối cùng Diệp Thì Quang nói: “Không cần.”
Từ Định Quốc biết hắn là loại người thà đau nhất thời không khổ trường kì, hiện tại bỗng nhiên nhận thức rõ ràng vấn đề, sau đó lại không muốn dính dáng cùng liên hệ gì tới chuyện đó, càng thêm không yên lòng. Diệp Thì Quang dù sao cũng là một người đàn ông, là một võ sĩ, hắn không sợ mang theo nữ nhi chịu khổ, hơn nữa bọn họ có đến hai người, dù có đi lưu lạc chăng nữa cũng không đến mức bán bánh mì dọc đường kiếm miếng ăn. Vấn đề là, bọn họ hai người nguyện ý chịu khổ, nhưng còn Diệp Triển Mi thì sao? Chưa tính đến cuộc sống khổ cực, bọn họ còn phải đối mặt với những ánh mắt dị dạng, Diệp Thì Quang có thể bàng quan như không, nhưng Diệp Triển Mi thì chưa hẳn.
Nếu như thật sự là vì muốn tốt cho đứa trẻ, thế thì tốt nhất nên buông tay.
Diệp Thì Quang phải đi công tác ba ngày liền, chính vì vậy Từ Định Quốc tự chủ trương, thỉnh người trong công ty vận chuyển đồ đạc mang nôi, y phục quần lót, tã, sữa bột, còn thêm các loại bình sữa cùng các món đồ chơi lêu leng keng toàn bộ mang đi thanh lý. Sau đó y ra sân bay đón Diệp Thì Quang, hai người dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói đông nói tây, thậm chí còn nói đến sinh nhật tuổi của hắn có muốn tổ chức hay không, tổ chức như thế nào, nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến đứa nhỏ.
Sáng sớm Từ Định Quốc nhìn ngay phần tóc ngay ót Diệp Thì Quang, phát hiện bên trong đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của tuổi già: tóc bạc, thế nhưng y cũng không dám nói, trong lòng nổi lên một tầng chua xót, liền ôm Diệp Thì Quang vào trong lòng, tha thiết mà ôn nhu.
“Lão Diệp, anh muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Diệp Thì Quang hừ một tiếng, “Cậu có thể đổi sang câu khác được không?”
“Nếu không giờ chúng ta khoái hoạt chút đi.”
“Không có hứng.”
“Cuối cùng thì cũng phải trải qua thôi.”
“Cậu cho tôi thêm chút thời gian, người ta nói nếu thất tình thì cũng cần ít nhất sáu tháng, vết thương mới lành. Bé ở bên chúng ta đến tận tháng, tôi sẽ dùng tháng để quên bé, mỗi tháng một chút, rồi cũng sẽ dần quên thôi.” Diệp Thì Quang sợ y lo lắng, vỗ vỗ mặt y, “Tôi là Diệp Thì Quang, là đàn ông %, không có gì có thể quật ngã được tôi.”
Từ Định Quốc yên lòng, “Vậy là tốt rồi.”
Ai ngờ Diệp Thì Quang vừa nói xong, liền ngay lập tức khóc rống lên, vừa khóc vừa thút thít nói, “Tôi ngày đó bỏ bé vào trong áo khoát âu phục, bé nhỏ như vậy, yếu như vậy, tôi sợ làm bé bị thương, còn dùng bàn tay nâng niu thân thể bé. Lúc đó bé chỉ bé tí xíu như vậy.” Diệp Thì Quang đưa hai bàn tay ra, cứ như đang tưởng tượng lại cảnh đứa trẻ ngày đó nằm trong tay hắn, “Tôi lúc này đều nhớ kĩ cảm xúc lúc đó, cảm giác ôm bé trong tay như nâng khối đậu hũ mềm vậy.”
“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, nên quên đi thôi!”
Diệp Thì Quang nức nở tiếp tục nói, “Cái áo khoác đó của tôi cùng bộ với bộ âu phục, giá hơn .! Vậy mà lại dính phân cùng máu, sau chỉ có thể ném thùng rác mà thôi. Hơn .! Lúc bé nằm viện cũng mất thêm gần . nữa, lão Từ cậu nhớ kĩ cho tôi, sau này nếu gặp được bé nhất định phải đòi lại . cho tôi.”
Từ Định Quốc dở khóc dở cười, Diệp Thì Quang cũng đâu phải là dạng người keo kiệt đến vậy, “Đừng khó chịu như vậy chứ, tôi như vậy còn không có đủ . trả anh, huống chi là bé, phải không?”
“Tôi không tiếc tiền, tôi là nói tôi không hề hối hận.”
“Được được, không oán không hối hận, lão Diệp của tôi là tốt nhất, có phải không?”
Ngày đó sinh nhật tuổi của hắn cứ lặng yên không một tiếng động mà trôi qua, Diệp Thì Quang rửa mặt xong, lên giường nằm, nghĩ trên gối đầu có cái gì đó cộm cộm, vói tay tìm tìm, là một đồng hồ bỏ túi dạng cổ xưa.
“Thế nào đột nhiên lãng mạn như vậy, thế cậu có chuẩn bị thêm hoa không?”
“Năm tháng trôi qua, nhắc nhở anh, cũng nhắc nhở chính tôi, nên biết quý trọng thời gian.” Từ Định Quốc trong bóng đêm thâm tình chân thành mà nói.
“Lão Từ, cậu nếu như tiếp tục học hành, sợ rằng nếu không thành thi nhân, thì cũng sẽ thành một tiểu thuyết gia tình ái nổi tiếng.”
“Quá khen quá khen!”
Có câu chuyện tứ thập nhi bất hoặc. Mới sáng sớm, Diệp Thì Quang vừa tròn tuổi một thân âu phục thắt cravat toàn bộ đều thay mới, tinh thần phấn chấn chuẩn bị rời cửa.
“Lão Từ, tôi chuẩn bị từ chức, đi sang máng khác ăn, là một ngân hàng thương nghiệp, dù không ổn định bằng ngân hàng nhà nước, thế nhưng có tính khiêu chiến, dễ phát huy năng lực.”
Từ Định Quốc nghe xong, “A” Một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy là anh chuẩn bị đi phỏng vấn?”
“A, thế nào? Cho ý kiến đi?” Diệp Thì Quang giang tay ra hai bên, để Từ Định Quốc ngắm nghía.
“Như chú rể mới ấy, người gặp người thích.” Từ Định Quốc nghiêm trang.
“Hỏng rồi, vậy là không được.” Diệp Thì Quang quay đầu trở về phòng, một bên nói thầm, “Màu cravat này hình như rất bắt mắt.”
Từ Định Quốc sờ sờ cái ót, “Kỳ thực tôi cũng chỉ là tùy tiện nói qua, anh là chuyên gia, anh không cần nghe tôi nói đâu.”
Diệp Thì Quang nói: “Những người không chuyên nói mới chính xác, vì cảm thụ của họ đúng hơn.” Hắn liên tay mở các tủ ngăn kéo, “Tôi nhớ kỹ tôi có tôi có một cái cravat xanh đen, phối cùng với y phục này rất hợp, cậu có nhớ tôi để đâu không?”
“Không ấn tượng a, anh tìm đi!”
“Đồ ngốc, nếu như tôi nhớ mà tìm được thì hỏi cậu làm gì nữa?”
“Anh xem thử ngăn kéo thứ hai bên trái có hay không.”
Diệp Thì Quang mở ra, nhìn vào thấy toàn một dải cravat ngũ sắc đầy đủ được xếp ngay ngắn, hắn ảo não oán giận, “Nói cũng như không.” Liếc mắt ngang qua, không tìm được màu sắc hợp ý, hắn với tay xuống ngăn kéo tìm, kết quả kéo ra được một con thỏ bông nho nhỏ lông nhung mềm mại. Cái này từ đâu mà có, hắn không nhớ rõ, mắc kẹt trong đây từ lúc nào, hắn cũng không có ấn tượng, vì đây không phải là món đồ chơi mà Diệp Triển Mi yêu thích, càng không phải vật quý, có lẽ là bị đứa nhỏ khi chơi, vơ tay quăng vào ngăn kéo.
Diệp Thì Quang cầm lấy lên, đột nhiên trong lòng có cảm giác ruột gan đứt từng khúc, trong trí nhớ bỗng hiện lên hình ảnh một ngày, đôi tay nhỏ bé mập mạp liên hồi ôm lấy con thỏ nhỏ, sau đó đôi tai dài bị cái răng mới nhú ngậm ngậm cắn cắn. Diệp Thì Quang đưa con thỏ nhỏ lên mủi ngửi, hy vọng có thể ngửi được mùi hay hương sữa của bé, kết quả thỏ con chỉ có một chút mùi là lạ.
“Còn chưa tìm được à?”
Diệp Thì Quang tập trung nhìn vào, cravat xanh đen nãy giờ hắn đang tìm do kéo thỏ ra khỏi ngăn tủ mà lộ ra, hắn thuận lợi lôi kéo, rồi cũng lấy ra được, hắn khoái trá mà nói: “À, tìm được rồi! Chính là cái này!”
Hắn đem con thỏ nhỏ bỏ vào túi tiền âu phục, bởi vì nhỏ mà nhẹ, nếu nhìn không kĩ sẽ không thấy trong túi đang chứa vật.
Từ Định Quốc đi tới giúp hắn sửa sang lại áo, hai người tại trước cái gương động chạm chốc lát, sau đó mới hoàn tất việc chỉnh trang sẵn sàng.
Diệp Thì Quang đưa tay luồn xuống phía dưới, không cầm chạm vào cũng cảm nhận được con thỏ nhỏ trong túi, trong ngực hắn bỗng có chút ấm áp lẫn chua xót, phảng phất cứ như vừa mới nếm xong món bánh Tart trứng ô mai vừa mới ra lò.
“Không chúc tôi thuận lợi sao?” Diệp Thì Quang nhướng mi.
“Quan lớn ra trận, kỳ khai đắc thắng () là điều tất nhiên. Anh đi trên đường chú ý đừng chạy nhanh vượt ẩu là được, hiện tại mấy tên cảnh sát giao thông đáng ghét lắm, không thèm đi tuần tra, toàn bộ được thay bằng máy quay phim chụp tự động trên đường rồi.”
Diệp Thì Quang cười ha ha, “Vậy mà cũng được sao, quả là cảnh sát giao thông thật tiến bộ.”
Hắn vừa đi tới cửa, Từ Định Quốc đột nhiên gọi hắn lại, “Lão Diệp!”
“A?”
“Nếu không hai chúng ta nuôi chó đi?”
“Tôi ghét chó”
“Vậy mèo cũng được.”
“Nam không nuôi mèo, nữ không nuôi chó, tôi không muốn trong lúc lõa thể khi ngủ, bị con mèo đó xem tiểu đệ đệ của tôi là chuột mà gặm.”
Từ Định Quốc dở khóc dở cười, “Vậy nuôi bát ca, có thể huấn luyện nó nói.”
Diệp Thì Quang thở dài, lời nói mang ý sâu sa, “Dù là thay bằng gì cũng vô nghĩa mà thôi, trên đời này cũng chỉ có một bé.” Dừng một chút, lại ôn nhu nói, “Cũng chỉ duy nhất một Từ Định Quốc.”
Trải qua một hồi đau khổ, không nghĩ rằng cũng có lúc Diệp Thì Quang nói được những lời như vậy, bỗng nhiên Từ Định Quốc lệ nóng doanh tròng.
END
() Tứ thập nhi bất hoặc : người tuổi có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc.
() Kỳ khai đắc thắng : thắng ngay trận đầu tiên.