giờ tối, tại Chill Sky Bar.
Nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện, bên cạnh là một cô gái cực xinh đẹp trong chiếc đầm bí cúp ngực đỏ, cô làm choáng váng hết thẩy những nam nhân đang có mặt tại đây, cô ấy xuất hiện trong đống đồ hiệu nổi tiếng thế giới và cùng khoát tay chàng hoàng tử trong mơ của các cô gái, không khí buổi tiệc bỗng lắng xuống ko còn những tiếng cười vui vẻ, chỉ còn lại tiễng nhạc mạnh mẽ cùng những tiếng xì xầm bàn tán, những cái liếc xéo, ôi nổi cả da gà, tất cả những người trong buổi tiệc ko ai là ko biết nó – con nhỏ nghèo mới chuyển đến trường Royal, một con nhỏ ko biết lễ độ.
- Khay Vi, đến rồi hả, nè bữa nay đẹp quá vậy ta, tui ngưỡng mộ bà quá đi. Ngọc Ninh lên tiếng gọi nó,kèm theo là một câu xuýt xoa.
- Tao biết là tao đẹp rồi,tụi mầy ko cần khen đâu.-lại tự kỷ
- Ôi má ơi, tự kỷ gớm vậy mầy – Nguyên Thảo lên tiếng kéo nó xuống từ mấy cái bóng đèn. Rõ khổ,nó cứ thích đu, hết đu giây điện rồi đến đu bóng đèn, ko sợ giựt chết hay sao í,
- Ủa sao tao ko thấy Tuyết Mai đâu hết vậy, nó lên tiếng và đưa mắt tìm kiếm, nhưng vô ích thấy hai đứa bạn im lặng vẻ khó xử, nó cũng hiểu, nên phẩy phẩy tay đánh trống lảng mà trong lòng tự trách mình sao quá vô tâm đến vậy – chắc tại nó bận đấy mà. Tụi mình qua kia chơi đi.
Nó bắt đầu ngắm nghía chỗ này, đúng là ko tồi, Bar Chill Sky nằm trên tầng của tòa cao ốc AB Tower ngay trung tâm thành phố,là một trong những tòa cao ốc đẹp nhất của Sài Gòn, đứng ở đây có thể nhìn thấy tòa nhà cao nhất Sài Gòn và khung cảnh sông Sài Gòn ban đêm. Quang Anh đúng là có con mắt thẩm mỹ mà, nhưng đến đây nó mới biết anh nó chắc phải bỏ ra ko ít tiền rồi, nó lại thấy khó chịu, Việt Nam còn nghèo vậy mà mấy tên phá gia chi tử này cứ ném tiền xoẹt xoẹt vào thùng rác thế này, đúng là ko thể chấp nhận được, nhưng biết làm gì bây giờ, quyền quyết định đâu ở chỗ của nó, nó chỉ là dựa hơi ăn bám mà thôi, ko có quyền lên tiếng ở đây, Huhu… huhu, nhưng nhìn đi nhìn lại thì khách mời hôm nay đông thật, chỗ này rộng vậy mà đã chật kín người, đã vậy đại đa số là con gái mới nói chứ, nhìn bọn họ ăn mặt hở hang, lượn qua lượn lại trước mặt bốn chàng công tử hào hoa kia mà tự nhiên nó thấy khó chịu vậy ta, thế là tiện tay với luôn một ly cốc tai trên khay người phục vụ vừa đi tới, đưa lên miệng nhấp nhấp
- Oh, cái này có vẻ ngon nhỉ? tụi mầy thử đi.- vừa quay qua nói với hai con bạn thì – thường những kẻ mà ta ko muốn gặp nhất luôn xuất hiện trước mặt ta, lởn vởn như những hồn ma vậy, và lúc này đây những âm hồn đó lại xuất hiện trước mặt nó, ko ai khác chính là Tuyết Trang và một đám tép riu, bên cạnh chị ta còn có một cô gái khác, ăn mặc hở hang, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, nhưng vẫn ko thể che nỗi sự gian manh trên khuôn mặt đáng ghét kia, và cái người đáng ghét đó lên tiếng mỉa mai: oh ngon vậy hả em, chắc lần đầu tới đây hả, ở đây ai mà ko biết bar này nổi tiếng với những ly cocktail thơm ngon, mát lạnh, nếu như em ko biết thì cứ thử từ từ đi nha, à mà thời gian còn dài còn nhiều bất ngờ thú vị lắm, em cứ từ từ thưởng thức, hehe…. Hehe. Nói xong chị ta cất một giọng cười ko thể đểu hơn mà quay ngoắt đi qua chỗ khác ko cho nó mở miệng nói nửa câu. Nó thấy hôm nay Tuyết Trang có vẻ yên phận chỉ là người con gái kia lại nói một câu bóng gió như vậy ko khiến nó khỏi suy nghĩ, bọn họ có ý đồ gì đây, nhớ lại chuyện ở sân bóng nó thầm nghĩ:hôm nay có nhiều người như vậy bọn họ ko ngu ngốc như vậy đấy chứ, nhưng mà ở đời ai lường trước được chữ ngờ cơ chứ. Nghĩ vậy nó quay qua hỏi Nhỏ Nguyên Thảo, ai chứ nhỏ thì có gì mà ko biết:- này chị ta là ai vậy?
- Chị ta là Ngọc Vi, là chị họ của ả Tuyết Trang đó, thế lực của gia đình chị ta lớn lắm ko thua kém gì Tuyết Trang đâu- Nguyên Thảo làm mặt nghiêm trả lời nó, ko biết từ bao giờ mà nhỏ trở thành quân sư quạt mo cung cấp mọi thông tin cho nó, làm bạn với nhỏ cũng được ghê ta, mang theo nhỏ bên mình chẳng khác nào mang theo ông Google bên cạnh cả.
Ko thèm suy nghĩ nhiều, nó tiếp tục thưởng thức ly cocktail thơm ngon và ngắm cảnh đêm Sài Gòn, việc gì phải để ý tới mấy người đó chi cho phiền lòng, ở đây đã có anh nó rồi, anh nó luôn bảo vệ cho nó mà. Hí hí.