Chuyển ngữ: Meounonna
Beta: Ys
Lâm Tập Tập mỹ mãn đánh một giấc, sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều, trước hết Thuý Bình nói với cô hai tin, tin tốt là lúc này Lâm Kính Đình không có ở nhà, tạm thời sẽ không có ai xét hỏi cô, tin xấu là cô lại bị cấm túc rồi, thời hạn của lần cấm túc này chưa được xác định, khi nào được dỡ bỏ lệnh cấm phải xem tâm trạng của Lâm Kính Đình.
Lâm Tập Tập nghe xong hai tin này, vươn vai một cái, nói: “Lần nào cũng chỉ biết xài chiêu cấm túc này, chẳng có chút sáng tạo nào.”
Thuý Bình tò mò hỏi: “Cái gì gọi là sáng tạo ạ?”
“Đại loại là nghĩ ra một vài ý tưởng mới, mà người khác không có, gọi là sáng tạo.”
Thuý Bình tỏ vẻ sùng bái: “Tiểu thư ơi cô thông minh quá.”
Lâm Tập Tập đắc ý dào dạt, bò từ trong ổ chăn ra: “Ta đói bụng rồi, muốn ăn thứ gì đó quá.”
“Dạ, thuốc cũng đã nấu xong cho cô rồi, đợi xíu nữa ăn cơm xong thì cô uống nhé.” Thuý Bình nói.
Nghe bảo còn phải uống thuốc, mặt mày Lâm Tập Tập xám xịt, tự tạo nghiệp không thể sống mà, cảm giác lấy đá đập chân mình đúng thật là sảng khoái không gì sánh được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc Tần Mộng đến nhà cô chơi, Lâm Tập Tập đang gặm đùi gà, đùi gà này làm cô nhớ tới con gà mái đêm hôm trước không có duyên phận với mình, cô bỏ ra đồng đại dương, đại thúc đã giúp họ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cuối cùng cô và Quý Du Hồng chỉ ăn có hai củ khoai lang nướng, cảm thấy lỗ quá trời lỗ, lúc nãy bà Trần hỏi cô muốn ăn gì, cô không cần suy nghĩ đã nói muốn ăn gà, nguyên một con gà, mấy người phụ nữ trong nhà ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn làm một con gà om vàng đem lên cho cô.
Tần Mộng đi vào nhà thấy cô đang cầm đùi gà gặm đến mức miệng đầy dầu mỡ, không nhịn được mà móc mỉa bảo: “Vốn là muốn đến để tặng chút hơi ấm, có điều nhìn cô ung dung thoải mái như vậy, chắc là cũng không thiếu chút hơi ấm của tôi đâu ha.”
Lâm Tập Tập nhìn thấy nàng đến, vội vàng bỏ đùi gà xuống muốn đi qua ôm nàng một cái, nhưng lại bị nàng đầy mặt ghét bỏ đẩy ra: “Đừng có lấy cái móng vuốt đầy dầu mỡ của cô đụng vào tôi, bộ quần áo này là tôi mới may đó.”
Ngay cả bị ghét bỏ, Lâm Tập Tập cũng chẳng giận dỗi, nhận khăn ướt Thuý Bình đưa tới lau tay, lại giới thiệu cho Lý Ngọc và Tần Mộng quen nhau, sau đó cô mới cười hỏi Tần Mộng: “Cô vậy mà lại được ra ngoài à, đúng là khiến người ta bất ngờ.”
Tần Mộng vô cùng ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi Lý Ngọc xong, bèn nhìn mấy món ăn trong một bữa cơm của Lâm Tập Tập, nàng vừa nhìn đã dỗi: “Một mình cô ấy vậy mà ăn năm món á, cô ăn hết được sao? Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ nhất cô có biết không hả?”
Lâm Tập Tập trợn mắt một cái: “Nói cứ như cô tiết kiệm lắm không bằng.”
“Món gà om vàng này coi bộ ngon đấy.” Tần Mộng đứng bên cạnh bàn ăn nhận xét đĩa thịt gà.
Lý Ngọc nghe nàng nói vậy, bèn khách sáo hỏi han: “Món này vừa mới được bưng lên thôi, Tần tiểu thư cũng ngồi ăn cùng cho vui nhé?” Nói xong không đợi nàng đồng ý, đã quay đầu sai Thuý Bình đem thêm một cái bát, một đôi đũa lên.
Tần Mộng vừa nói “Vậy thì ngại quá.” vừa kéo ghế ra ngồi xuống.
Lâm Tập Tập ở bên cạnh nhìn mà bất lực, tiếp đó cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Mộng.
Tần Mộng cầm đũa lên chẳng khách sáo chút nào gắp cái đùi gà còn lại, phải biết rằng, trên bàn cơm của nhà họ Lâm, đùi gà đều là của đại tiểu thư đấy, Lâm Tập Tập thấy đùi gà thân yêu của mình bị gắp mất, rất ư là ghét bỏ bảo: “Cô đúng thật là chẳng khách sáo chút nào.”
Tần Mộng cắn một miếng thịt gà non mềm tươi thơm, liếc cô một cái, mơ hồ không rõ nói: “Cô có còn muốn biết Quý Du Hồng nhờ tôi chuyển lời gì cho cô không?”
Vừa nghe thấy Quý Du Hồng có lời muốn nhắn cho cô, Lâm Tập Tập sáng mắt, gắp cho nàng một con tôm to, bảo: “Tôm này cũng ngon lắm, có cần tôi lột vỏ giùm cô không.”
Tần Mộng nói: “Lột đại trên dưới con là được rồi, không cần nhiều quá đâu.”
Lâm Tập Tập: …
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người vừa đấu võ mồm vừa ăn cơm, bữa cơm này ngược lại ăn rất vui vẻ, ngay cả Lý Ngọc ở bên cạnh nhìn hai người tương tác với nhau, cũng cười híp mắt cả buổi trời.
Ăn cơm xong, mấy người đi ra phòng khách uống trà, dưới sự năn nỉ thúc giục năm lần bảy lượt của Lâm Tập Tập, cuối cùng Tần Mộng không thừa nước đục thả câu nữa, dựa sát bên tai Lâm Tập Tập nhỏ giọng nói: “Hoài An nhờ tôi nói với cô, cẩn thận Phương Kiệt ở tiệm thuốc phiện.”
Lâm Tập Tập không ngờ là nói về chuyện này, có chút bất ngờ, “Phương Kiệt?” Cô không quen với cái tên này lắm, nhưng họ Phương, lại làm việc ở tiệm thuốc phiện, vậy chắc là anh của Phương Ni, sau đó cô lại cảm thấy hiếm lạ, Phương Ni bị bắt, Lâm Kính Đình hiển nhiên cũng từ bỏ ả, nhưng anh của Phương Ni là Phương Kiệt, sao lại vẫn làm việc ở tiệm thuốc phiện? Vì sao Lâm Kính Đình không đuổi hắn ta đi, giữ hắn ta lại chẳng phải là một tai họa ngầm sao?
Tần Mộng lại nói: “Hoài An điều tra được chuyện lần này là do Phương Kiệt ở sau bức màn giở trò quỷ, hiện giờ Phương Kiệt vẫn là thủ hạ của anh cô, anh ta không tiện trực tiếp xuống tay, nhờ tôi đến hỏi ý của cô.”
Lâm Tập Tập nghĩ một hồi, nói: “Tôi nghĩ cách để anh tôi giải quyết việc này vậy.”
Hai người thì thầm nói nhỏ với nhau, Lý Ngọc ngồi ở xa, không nghe rõ, bèn cười hỏi: “Thì thầm nói gì mà không thể cho chị nghe vậy?”
Lúc trước Tần Mộng đã nghe Lâm Tập Tập kể về người chị dâu rất dễ tính này, bèn nói đùa: “Là ai kia nhờ em đến truyền vài lời nhắn nhủ ạ.”
Lâm Tập Tập cười híp mắt, nhưng không phủ nhận.
Lý Ngọc nghe xong cũng hùa theo trêu, bảo: “Vậy phiền Tần tiểu thư giúp truyền lời cho ai kia, nói rằng anh của Vãn Nhi không chỉ cấm túc Vãn Nhi, mà còn chuẩn bị chia uyên rẽ thuý đấy nhé.”
Tần Mộng vừa nghe đã cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ: “Chị dâu, bây giờ đã là xã hội mới rồi, ấy vậy mà còn có chuyện tàn nhẫn như chia uyên rẽ thuý á!”
Lâm Tập Tập nói: “Mấy người đừng có lấy tôi ra làm trò đùa nữa được không, coi như tôi xin mấy người đó. ”
Cô vừa nói như thế xong, trong nháy mắt hai người còn lại cười tới mức ngã nghiêng ngã ngửa.
Lý Ngọc thấy Lâm Tập Tập hiếm khi có thời gian rảnh ở nhà, bèn sai nha hoàn của mình đem bộ trang phục mới nàng ấy đã may xong xuống.
“Bức vẽ lần trước Vãn Nhi vẽ, chị đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng may nó ra rồi này, các em mau qua đây nhìn thử xem.”
Nha hoàn cầm bộ trang phục bày ra trong phòng khách, Lâm Tập Tập và Tần Mộng vội vàng đi lên vây xem, sau khi Tần Mộng xem kiểu dáng của bộ trang phục, kinh ngạc nói: “Đây là sườn xám ư?”
Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi Tần Mộng: “Em cũng biết cái này à? Đây là Vãn Nhi vẽ ra đấy, em ấy cũng nói đây gọi là sườn xám.”
Lâm Tập Tập vội vàng nói: “Lúc trước em có nhắc qua với cô ấy.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Ngọc cũng không nghi ngờ nhiều, tiếp đó nói với Lâm Tập Tập: “Bản vẽ lúc trước của em ấy, hở hang quá, váy sao lại có thể xẻ tà cao như thế được, như vậy thì sao có thể mặc ra đường, chị có sửa lại một chút, tà váy này chỉnh sửa thành như vậy vẫn ổn nhỉ.”
Lâm Tập Tập dở khóc dở cười, sườn xám mà không xẻ tà cao thì còn gọi là sườn xám sao? Chẳng qua thời đại này vẫn chưa thịnh hành kiểu dáng thế này, cho nên có vẻ họ hơi bài xích mà thôi, nhưng mà có còn hơn không, thứ gọi là quan niệm này, cũng không phải là chuyện chỉ giải quyết trong một sớm một chiều được.
“Chị dâu chị giỏi quá, em cũng chỉ vẽ một cái hình đại khái thôi, vậy mà chị có thể may ra một bộ trang phục tinh xảo thế này, chị có mặc thử qua chưa?” Lâm Tập Tập hỏi nàng ấy.
Lý Ngọc lắc đầu bảo: “Đây là chị làm giúp em mà, sao chị có thể mặc thử chứ, nhưng bây giờ em có thể đi mặc thử xem có vừa người hay không.”
Tần Mộng đứng xem ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng, nói: “Chị dâu làm đẹp quá, chị cũng giúp em may một bộ đi chị, đi mà chị!”
Lâm Tập Tập cầm trang phục, rất ghét bỏ mà bảo: “Ai là chị dâu của cô, bớt ở đây nhận vơ họ hàng lại đi nhé.”
Tần Mộng cắn răng nghiến lợi: “Lâm Tiểu Vãn, cô không muốn làm chị em với nhau nữa có phải không!”
Lâm Tập Tập cười một hồi, mới nói: “May thủ công thì chậm quá, phí thời gian phí công sức, em đã nhờ Lâm Tiêu giúp em mua một cái máy may, như thế thì lúc chị dâu rảnh rỗi muốn may quần áo, có thể dùng máy may làm rồi, vừa nhẹ nhàng thoải mái lại vừa nhanh nữa.”
Lúc trước Lý Ngọc cũng có nghe thợ may nói về máy may, hơi lo lắng bảo: “Máy may ấy là đồ do người phương Tây phát minh, cứ xem như là em mua về cho chị, chị cũng có biết dùng đâu.”
Tần Mộng nói: “Vậy thì có gì khó, tìm một thợ may tới nhà dạy một xíu là được mà, đến lúc đó chị dâu nhất định phải làm cho em một bộ nha.”
Lúc này Lâm Tập Tập mới lên lầu thay sườn xám, bây giờ là mùa đông, bề mặt vải của sườn xám rất dày, mặc vào có hơi thô cứng, nhưng đường nét của sườn xám vẫn hiện rõ, chỉ là tà váy hai bên chỉ xẻ tới dưới đầu gối, nhìn thế nào cũng cảm thấy kì lạ.
Thuý Bình hầu hạ cô thay trang phục xong, cô ấy bị sắc đẹp làm cho choáng váng ngay lập tức: “Tiểu thư, cô mặc như vậy đẹp quá đi, có cảm giác… cảm giác như cô càng yểu điệu hơn ấy, còn đẹp hơn những bộ âu phục nhiều!”
Sườn xám là kiểu dáng thịnh hành nhất vang dội cả nửa thế kỷ, kể cả vào thời đại thời thượng nhất như thế kỉ thứ , sườn xám vẫn rất được phái nữ ưa thích, rất nhiều thương hiệu thời trang nổi tiếng đã nhiều lần tổ chức các buổi trình diễn thời trang lấy chủ đề chính là sườn xám, nó là kinh điển, cũng là trào lưu trường tồn mãi không suy.
Đặc điểm chủ yếu của sườn xám là thể hiện ra một cách hoàn mỹ đường cong cơ thể của nữ giới, cũng chẳng trách vì sao Thuý Bình lại kêu lên như thế, nhìn quen những kiểu trang phục không lộ vóc dáng như trường quái và đoản quái, lại nhìn sườn xám, cảm giác ấy chắc chắn là cách biệt một trời một vực.
Lâm Tập Tập mặc trang phục xong, lại búi tóc lên, lúc này mới ra khỏi phòng đi xuống lầu, thời điểm này chỉ mặc một bộ sườn xám chắc chắn sẽ lạnh, nhưng may mà trong nhà có lò sưởi và hệ thống sàn sưởi, cô mới có thể không e ngại gì mà mặc như vậy.
Tần Mộng và Lý Ngọc thấy dáng điệu cô mặc sườn xám xong, cũng kinh ngạc cảm thán liên tục, Tần Mộng tuy đã sớm biết sự tồn tại của kiểu dáng như sườn xám này, nhưng không thể không thừa nhận, vóc dáng của Lâm Tập Tập vô cùng phù hợp mặc sườn xám, vóc người bình thường nhìn rất gầy nhỏ yếu ớt, vừa mặc sườn xám vào, lập tức trở nên ấn tượng vô ngần, làm một đứa con gái như nàng cũng nhìn tới trái tim ngứa ngáy, nhịn không được đi lên phía trước trêu đùa ngả ngớn nói: “Nếu Quý công tử mà nhìn thấy bộ trang phục này của cô, đoán chừng phải chảy máu mũi đây.”
Lý Ngọc cũng cảm thấy rất bất ngờ: “Bộ trang phục này nhìn thì kỳ lạ, nhưng không ngờ mặc vào người lại đẹp mắt như vậy.”
Lâm Tập Tập điệu đà đi lại một vòng trong khách để trình diễn một chút, bảo: “Mọi người mau làm quen với bộ trang phục này đi, không bao lâu nữa, em chắc chắn sẽ khiến các tiểu thư nhà giàu ở Kim Lăng thi nhau đến mua kiểu dáng sườn xám mới lạ này của chúng ta.”
Tần Mộng hú hét “wao wao” như quỷ kêu bảo: “Lâm Tiểu Vãn, cô muốn bán trang phục này à?”
“Bán quần áo thì quá ư là tầm thường, mục tiêu của tôi là mở một xưởng may quần áo.” Lâm Tập Tập đắc ý nói.
Lúc này, Lâm Kính Đình từ ngoài cửa lớn bước vào, vừa nghe thấy mấy chữ xưởng may quần áo, bèn thuận miệng hỏi: “Xưởng may quần áo gì thế?” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trang phục trên người Lâm Tập Tập, ngay lập tức xù lông nói: “Lâm Vãn Nhi! Trên người em đang mặc bộ đồ lung tung bát nháo gì đó, sao lại hở hang như vậy hả!”
Những người phụ nữ: …
Anh trai nhà họ Lâm tuyệt đối là một ngọn núi lớn trên con đường cách mạng đó!