Edit: Ys
Lâm Tập Tập đã tới nhà họ Tần vài lần, lần đầu tiên đến nhà họ Tần là được Tần Mộng đón đi vào từ cửa chính, sau vì để thuận tiện nên cô đều lựa chọn đi cửa sau vào, không những có thể rút ngắn quãng đường mà còn có thể tránh phải đối mặt với các trưởng bối trong nhà, tiết kiệm thời gian và công sức.
Đang là mùa đông, hậu hoa viên hiu quạnh hơn bình thường rất nhiều, Lâm Tập Tập đi qua nơi này đã vài lần mà chưa từng gặp ai, hôm nay lại bất ngờ gặp một cậu ấm đang dắt chó đi dạo. Con chó kia là một con chó ngao Tây Tạng rất lớn, thuần đen, lông rất dài, nhìn từ xa trông như một con gấu, vừa thấy người sống là nhe răng trợn mắt, mắt loé lên vẻ hung bạo.
Lâm Tập Tập theo thói quen đi trên con đường nhỏ trong hoa viên, lúc này trông thấy có con chó lớn hung mãnh chắn giữa đường đi, đành phải vòng qua một bên để đi ra hành lang. Đúng lúc này cậu công tử kia lại lên tiếng ngăn cô lại: “Chị là ai? Vì sao lại tự tiện xông vào Tần trạch?”
Lâm Tập Tập dừng bước, xoay người nhìn cậu ấm kia, nghĩ thầm người này một thân quý khí, lại còn dắt con chó lớn nổi bật như thế, hẳn là em trai cùng cha khác mẹ với Tần Mộng.
Mẹ của Tần Mộng tuy là vợ cả, nhưng không có con trai, chỉ có đứa con gái là Tần Mộng, tiểu thiếp vừa vào đã sinh cho nhà họ Tần một đứa con trai, cho nên được cưng chiều. Vợ cả vốn có thể đem con trai về nuôi như con của vợ cả, thế nhưng tiểu thiếp lại cứ mè nheo bên tai lão gia suốt ngày, hơn nữa mẹ Tần Mộng cũng là một người không biết giận, chuyện nhận nuôi đành thôi. Từ nhỏ Tần Mộng đã không vừa mắt tiểu thiếp kia, luôn muốn dùng mấy biện pháp ấu trĩ để bắt nạt đứa em này. Tiểu thiếp kia cũng chẳng phải loại lương thiện gì cho cam, cả ngày cứ ngáng chân bôi đen hai mẹ con nàng. Cho nên Tần Mộng trải qua thời thơ ấu cũng không vui vẻ gì mấy, thậm chí về sau bị đưa đi du học, cũng là do tiểu thiếp kia ở sau lưng quạt gió thêm củi.
Cậu ấm này hẳn chính là Tần Kỳ do tiểu thiếp sinh ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tôi tới tìm chị Mộng.” Lâm Tập Tập sửa lại xưng hô với Tần Mộng một chút, chứng tỏ hai người có quan hệ rất thân mật.
Tần Kỳ nhỏ hơn Tần Mộng ba tuổi, mười bảy tuổi, thoạt nhìn còn rất non nớt, có điều lúc này cậu ta hẳn cũng sắp lấy vợ rồi, nghe Lâm Tập Tập nói vậy, cậu ta ậm ừ nói: “Vì sao tôi chưa từng thấy chị?”
Lâm Tập Tập thầm sốt ruột muốn Tần Mộng dẫn cô đi gặp Quý Du Hồng, không muốn dây dưa với tên công tử bột này, bèn quyết định đi vòng qua cậu ta.
Tần Kỳ lại nói: “Tôi đồng ý cho chị đi vào sao?”
“Vì sao Tần thiếu gia không cho tôi đi vào?” Lâm Tập Tập hỏi.
“Tôi không quen biết chị, dựa vào cái gì mà phải cho chị vào?” Tần Kỳ tỏ ra vô lại.
Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ, cũng không để ý tới cậu ta, xoay người rời đi, cô định đến cửa chính bảo người gác cổng thông báo.
Tần Kỳ ở sau lưng tò mò hỏi: “Sao chị lại đi rồi?”
Đúng lúc này, Tần Mộng vội vàng chạy tới hậu hoa viên, nhìn thấy Lâm Tập Tập chuẩn bị rời đi, vội vàng hô lên: “Vãn Nhi.” Lâm Tập Tập nghe thấy tiếng nàng, giờ đây mới ngừng bước.
Sau khi Tần Mộng xuất hiện, Tần Kỳ kẹt giữa hai người, cậu ta nhạt nhẽo bĩu môi, dắt con chó Ngao của mình rời đi, lúc đi ngang qua Tần Mộng, hai người còn ném cho nhau một ánh mắt xem thường.
Tần Mộng đi lên trước hỏi cô: “Cậu ta không làm chuyện gì quá mức đó chứ?”
Lâm Tập Tập đáp: “Không cho tôi vào có tính là quá mức không?”
“Đừng để ý cậu ta, một tên đần thôi.” Tần Mộng cực kỳ ghét bỏ đứa em trai này: “Nếu tôi không tới thì cô định đi à?”
Lâm Tập Tập nhướn mày: “Sao có thể, khó khăn lắm tôi với tới đây một chuyến, nếu cô không tới thì tôi định ra cửa chính bảo người vào thông báo.”
Tần Mộng gật đầu nói: “Cũng đúng, đường xá xa xôi đến đây, chính chủ còn chưa gặp được sao có thể quay về.”
Lâm Tập Tập bị trêu cũng không xấu hổ, hào phóng nói: “Đúng thế đấy.”
Tần Mộng không trêu cô nữa, hỏi: “Thế nào, muốn tôi dẫn cô qua nhà anh ta, hay là bảo người gọi anh ta tới?”
“Chân anh ấy đã đỡ hơn chưa? Vẫn là tới nhà anh ấy đi, tránh cho anh ấy bị thương còn phải lăn lộn.”
Tần Mộng buồn cười bảo: “Người ta chống gậy còn không biết chạy nhanh cỡ nào đâu, hai ngày nay vẫn luôn muốn đi tìm cô. Đi thôi, cùng tôi về thay bộ quần áo rồi tôi dẫn cô qua đó. Vừa rồi nghe nha hoàn nói cô ở hậu viện bị làm khó, tôi chưa kịp thay quần áo đã chạy tới đây, má ơi, lâu rồi không chạy nhanh như vậy, mệt chết tôi.”
“Anh ấy định đi tìm tôi?” Lâm Tập Tập có hơi bất ngờ, trên đường đi cô còn thấy tủi thân, cảm thấy hai người vốn không giống như đang yêu đương.
“Trước đó cứ một ngày anh ta lại viết cho cô một lá thư, kết quá viết nhiều ngày như vậy mà cô không hồi âm chút nào, anh ta sốt hết cả ruột gan, muốn đi tìm cô, mà tôi thì lại bị cô cảnh cáo không thể tới tìm cô. Cô nói xem nào, cô nghĩ gì thế, sao lại không hồi âm?”
Lâm Tập Tập đột nhiên dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi… Một lá thư cũng không có nhận được!”
Tần Mộng hiểu ra, chỉ vào Lâm Tập Tập kêu lên: “Hoá ta cô thật sự bị chia uyên rẽ thuý! Mấy lá thư đó chắc chắn là bị anh cô lấy đi rồi.”
Lâm Tập Tập nhíu mày mím môi, cúi đầu nhanh chóng đi lên phía trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ai ai ai, đừng khổ sở, quay về bảo anh cô đưa lại cho cô là được rồi, nếu cô đã biết tới sự tồn tại của mấy lá thư thì anh cô không thể nào giấu nữa đâu.” Tần Mộng nhanh chóng nện bước đuổi theo cô, thuận tiện an ủi cô vài câu, thấy cô không phản ứng gì bèn nói: “Làm sao vậy, khổ sở nói không nên lời rồi à?”
Lâm Tập Tập đắn đo rồi đáp lời: “Tôi đang nghĩ lúc về phải chỉnh Lâm Kính Đình thế nào.”
“Cái này hay, tôi có thể cho cô vài phương pháp hữu nghị.”
Hai người trở lại viện của Tần Mộng, lúc Tần Mộng vào phòng thay quần áo, Lâm Tập Tập cũng đi theo vào.
Tần Mộng vừa cởi quần áo vừa hỏi cô: “Từ nãy giờ tôi luôn muốn hỏi, sao trên tay cô lại cầm theo cái túi vậy? Có phải mang quà cho tôi không?”
Trên tay Lâm Tập Tập là một cái túi thủ công rất tinh xảo, là cô nhờ Lý Ngọc may cho, ngày thường có thể đựng mấy vật nhỏ, ra ngoài có thể coi như túi xách, lúc này túi đang căng phồng, rõ ràng là đựng đồ vật không nhỏ đâu.
Nàng vừa hỏi, Lâm Tập Tập liền đặt túi lên bàn rồi mở ra, sau đó lấy ra hai cái mõ tinh xảo.
Tần Mộng đi tới nhìn cái mõ kia một chút, không hiểu ra sao: “Cô lấy hai cái mõ này ở đâu ra thế? Muốn làm gì?”
Lâm Tập Tập đưa mõ cho nàng, nói: “Cái này cho cô, làm từ gỗ đàn tốt nhất đó, cơ mà đừng bảo là tôi đưa, trước đó tôi lấy nó ra làm chuyện xấu, bây giờ để trong nhà không an toàn.”
Tần Mộng trợn mắt há hốc mồm: “Cô đưa hung khí làm chuyện xấu cho tôi? Chúng ta còn có thể làm bạn bè tốt được nữa không?”
Lâm Tập Tập đành kể lại chuyện trước đó cô dậy gõ mõ lúc nữa đêm thế nào cho nàng nghe. Tần Mộng nghe thấy thì không khép miệng lại nổi: “Nhưng lúc anh cô dẫn người điều tra thì cô giấu cái này thế nào? Nếu cô là người đầu tiên phát hiện ra âm thanh, vậy làm thế nào mà cô duy trì được âm thanh khi cô đi tìm người khác?”
“Lúc tôi đi ra ngoài tìm người, tiếng mõ là do Thuý Bình gõ, anh tôi dẫn người lên lầu hai kiểm tra thì tôi ở lầu ba gõ, lúc anh tôi lên lầu ba kiểm tra thì chị dâu tôi ở lầu hai gõ…”
“Cho nên thật ra chị dâu cô và Thuý Bình là đồng loã à?!”
Lâm Tập Tập gật gật đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Mộng lập tức bổ nhào lên bàn, thiếu chút nữa cười ngã ngửa: “Ha ha ha ha ha ha, Thuý Bình chơi cùng cô thì thôi đi, vì sao chị dâu cô cũng chịu chơi với cô vậy, các người chơi như vậy, không sợ chơi hỏng Lâm Kính Đình sao?”
“Ai bảo anh ta không chịu dẹp tiệm thuốc phiện, tôi chỉ có thể dày vò anh ta thế thôi.”
Tần Mộng tiếp tục ôm bụng cười một hồi lâu mới bảo nha hoàn mang thau nước tới cho nàng rửa mặt, không có cách nào, cười chảy cả nước mắt rồi. Cuối cùng nàng sảng khoái nhận lấy hai cái mõ, thề thốt sắt son: “Lần sau có ai làm tôi tức giận, tôi sẽ lấy cái mõ này tới cửa nhà hắn gõ cả buổi tối!”
Chờ khi Tần Mộng chỉnh trang gọn gàng, bảo nha hoàn đi thông báo với lão phu nhân, nói nàng muốn qua thăm Quý Du Hồng. Lão phu nhân nhanh chóng đồng ý, còn bảo nha hoàn mang đến một hộp nhân sâm, nói là để bồi bổ cho Quý công tử.
Tần Mộng cầm nhân sâm, dẫn theo Lâm Tập Tập tới Quý trạch.
Quả nhiên đúng như lời Tần Mộng nói trước kia, đi từ cửa sau Tần trạch ra, qua một con phố chính là cửa hông Quý trạch. Không giống nhà dân bình thường, chủ nhân nhà họ Quý là người có chức quan, cho nên bất kể là cửa nào thì cũng đều có lính gác. Có điều Tần Mộng là khách quen của nhà họ Quý nên không ai cản các nàng cả, hai người một đường đi thẳng tới viện của Quý Du Hồng mà không gặp chút trở ngại nào.
Vào viện, Tần Mộng lập tức cười hì hì hô: “Quý thiếu gia, tôi lại tới thăm anh.”
Nghe thấy giọng nói, Quý Du Hồng mang theo vẻ mặt không kiên nhẫn bước ra từ thư phòng, kết quả vừa liếc mắt một cái đã thấy Lâm Tập Tập đứng sau Tần Mộng, trong nháy mắt kia, vẻ nặng nề trên mặt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Vãn Nhi.”
Một tiếng Vãn Nhi gọi nghe mà rối bời tâm tư, dịu dàng thâm tình.
Tần Mộng ở một bên nghe thấy nổi cả da gà, nhỏ giọng lẩm bẩm: Tôi đi nhầm phim trường rồi sao? Đây không phải là phim xuyên không mà là phim Quỳnh Dao à!
Lâm Tập Tập mặc kệ nàng, lướt qua nàng đi lên trước nói với Quý Du Hồng: “Em tới thăm anh, chân anh đã đỡ chút nào chưa?”
Quý Du Hồng một tay chống gậy, đang định bước ra thì bị Lâm Tập Tập ngăn lại: “Bên ngoài lạnh lẽo, anh đừng ra.”
Quý Du Hồng giờ đây mới bừng tỉnh, vội vàng nói với cô: “Mau vào đi, bên trong ấm hơn.”
Tần Mộng ở phía sau cửa xoa xoa tay, cũng chuẩn bị đi theo: “Đúng thật là lạnh nha!”
Không ngờ nàng vừa mới dẫm chân lên bậc thang đã bị thân người cao lớn của Quý Du Hồng chặn lại, chỉ nghe anh tàn nhẫn vô tình nói: “Cô tới phòng khách, nơi đó cũng ấm!”
“Hả…” Tần Mộng khó lòng tin nổi mà nhìn anh: “Anh có ý gì, dựa vào cái gì mà không cho tôi vào!” Kết quả lời kháng nghị chỉ mới nói ra được một nữa, cửa thư phòng đã bị đóng chặt trước mắt nàng!
“!!!” Tần Mộng trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt: “Tên đê tiện, có người nào qua cầu rút ván như các người sao hả!”
Xem ra cửa này không thể mở ra trong một sớm một chiều được, Tần Mộng chỉ có thể nghe lời đi tới phòng khách, sau đó nói với nha hoàn đi lên hầu hạ: “Có cái gì ăn ngon thì đem hết lên đây, tôi nhất định phải ăn cho anh ta nghèo luôn!”