Edit: Ys
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ phát hiện ba cô gái đều đang nhìn hắn, liền quay đầu lại, mỉm cười chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người.”
Lâm Tập Tập cởi mở đáp lại: “Xin chào.”
Lâm Thiến ở bên cạnh nép vào Lâm Tập Tập, đỏ mặt không nói lời nào, lúc nãy đi ngang qua vừa bị chị ba trêu chọc, không ngờ mới đó đã ngồi chung một xe, thật là mắc cỡ muốn chết.
Lâm Kính Hoà hiển nhiên là không hiểu cảm xúc phức tạp của Lâm Thiến, lịch sự giới thiệu cho bọn họ: “Đây là Tử Hằng, tên thật là Triệu Chấn Hoài, là người bạn quen lúc đi du học, Tử Hằng, ba vị này đều là chị em của tôi, Lâm Liên, Lâm Vãn, Lâm Thiến.”
Triệu Trấn Hoài cong môi cười, nói: “Rất vui được gặp mọi người.”
Lâm Thiến còn thẹn thùng không dám ngẩng đầu, Lâm Liên chỉ gật đầu hữu lễ, Lâm Tập Tập lại bị cái tên Triệu Chấn Hoài làm cho sửng sốt, trong truyện này, Triệu Trấn Hoài chính là tổng thống đứng trên vạn người đó!
Thế mà lại dễ dàng bắt gặp như vậy!
Cô nhớ rõ khi hắn lên sàn, thân phận đã là thư ký tiêng của tổng thống lâm thời, nhưng trông bộ dạng của hắn hiện tại, hẳn vẫn còn là người thường.
Không ngờ cô lại tiện tay cứu được tổng thống tương lai, có cần trùng hợp vậy không? Làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với đại nhân vật thế này, không biết nên dùng thái độ gì mới không bị cho là thất lễ, cô luôn không có thói quen trang điểm, để mặt mộc ngồi cạnh tổng thống, có phải không lịch sự lắm không, cô có nên tìm một tờ giấy xin chữ ký tổng thống không, tiếc là lúc này không có di động, bằng không còn có thể xin chụp hình chung nữa…
Đây đều là những suy nghĩ lung tung lộn xộn!
Lâm Tập Tập hít sâu, cẩn thận nhìn lén đại nhân vật tương lai.
Nếu tính theo độ tuổi khi Triệu Chấn Hoài lên làm tổng thống, lúc này hắn hẳn là tuổi, tuy rằng không nhỏ nhưng thoạt nhìn cực kỳ trẻ, thậm chí còn có chút non nớt, nếu không phải Lâm Tập Tập biết trước thiết lập của hắn, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng tuổi.
Vừa rồi ở xa xem Triệu Trấn Hoài diễn thuyết đã biết hắn cực kỳ anh tuấn, nếu không thì Lâm Thiến cũng sẽ không trực tiếp bị làm cho ngây ngốc, lúc này nhìn gần lại càng phong độ dịu dàng, ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn chính là một đại văn nhân học thức uyên bác.
Trên thực tế, Triệu Trấn Hoàn là người rất biết đối nhân xử thế, hắn học thức uyên tham, xử sự khéo léo, giỏi về giao tiếp, lại từng ở nước ngoài, trên tay có mạng lưới quan hệ cực lớn, là một vị lãnh đạo trời sinh.
Chẳng qua hiện giờ hắn còn chưa có tên tuổi, chưa bộc lộ tài năng.
“Bị quan binh xua đuổi sao?” Lâm Tập Tâp hỏi Lâm Kính Hoà.
Lâm Kính Hoà gật đầu.
“Bọn họ sẽ bắt người sao?” Cảnh tượng cuống cuồng chạy trốn ban nãy vô cùng hỗn loạn, cô cho rằng tình thế rất nghiêm trọng.
Lâm Kính Hoà nói: “Bọn họ chỉ bắt người cầm đầu.”
Lúc này Triệu Chấn Hoài ở phía trước quay đầu lại nói với Lâm Tập Tập: “Cảm ơn Lâm Vãn tiêu thư đã cứu giúp, nếu không có lẽ tôi đã bị bắt đi rồi.”
Lâm Tập Tập đáp lại: “Không cần cảm ơn”, thật ra vừa rồi cô trông thấy Lâm Kính Hoà nên mới dừng xe, vốn chẳng muốn dẫn theo những người khác, chỉ là trời xui đất khiến nhưng kết quả vẫn không tồi.
“Vừa rồi các anh diễn thuyết à, nói cái gì vậy?” Lâm Tập Tập hỏi.
“Luận về dân chủ.” Lâm Kính Hoà trả lời.
Triệu Trấn Hoài nói: “Nếu Lâm Vãn tiểu thư có hứng thú, lần sao có thể nói Lâm Kính Hoà dẫn tới tham gia thảo luận.”
Lâm Tập Tập nhìn Lâm Kính Hoà một cái, quay đầu nói với Triệu Trấn Hoài: “Tôi không hiểu gì cả, không dám đến quấy rầy.”
Triệu Trấn Hoài bị từ chối cũng không để ý, cười nói: “Nghe nhiều một chút có khi sẽ hiểu.”
Lâm Tập Tập chỉ cười nhạt, không nói gì thêm, Triệu Trấn Hoài thấy bọn họ đúng thực là không có hứng thú, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, xe đi thẳng về phía trước, sau khi rời khỏi khu náo nhiệt, đường phố trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, mùa thu ở Tô Thành không rõ ràng, liễu rũ hai bên đường sông vẫn xanh tươi uyển chuyển như cũ.
Khi đến một ngã tư nào đó, Triệu Trấn Hoài liền bảo tài xế dừng xe.
“Hôm nay rất cảm ơn các vị tiểu thư, tôi xin cáo từ trước.” Triệu Trấn Hoài lịch sự cảm ơn lần nữa, mở cửa xe, rồi quay lại nói với Lâm Kính Hoà: “Cậu suy xét về nghị hôm nay của tôi đi, rồi cho tôi câu trả lời càng sớm càng tốt.”
Chờ Lâm Kính Hoà gật đầu đồng ý xong, hắn xuống xe, đứng ở ven đường vẫy tay với bọn họ, sau đó xoay người đi vào con hẻm nhỏ phía sau.
Bốn người ngồi một cái ghế sau thật sự quá chật, Lâm Kính Hoà xuống xe đi lên phía trước ngồi, sau khi xe nổ máy tiếp tục chạy về hướng Lâm trạch, Lâm Thiến vừa rồi như bị điểm á huyệt, vẫn luôn không nói tiếng nào, lúc này mới lấy lại giọng nói của mình, nghiêm túc hỏi anh cô ấy: “Anh ấy có phải quân cách mạng không? Anh ấy bảo anh suy xét cái gì? Tham gia quân cách mạng sao?”
Lâm Tập Tập cảm thấy thú vị, ngày thường Lâm Thiến rặt một bộ dáng ngốc bạch ngọt, vào thời khắc mấu chốt lại không phải sợi xích tuột, còn biết chuyện quân cách mạng, thật hiếm có.
Lâm Kính Hoà lắc đầu, nói: “Em đừng đoán mò, không phải như em nghĩ đâu.”
“Vậy là muốn anh suy xét chuyện gì, anh nói cho em biết đi, nếu không lúc về em sẽ nói chuyện hôm nay cho mẹ biết.” Lâm Thiến không nghe lời không buông tha mà uy hiếp anh ta.
Lâm Tập Tập ở một bên cũng rất tò mò mà chờ câu trả lời của anh ta, chỉ nghe Lâm Kính Hoà nói: “Tử Hằng huynh hiện là hiệu trưởng của một trường học dân lập ở Kim Lăng, hắn thấy anh ăn không ngồi rồi nên đề nghị anh qua đó dạy học, anh nói chờ anh suy xét đã rồi cho hắn câu trả lời sau.”
Lâm Thiến nói: “Thì ra là thế, nhưng Kim Lăng rất xa, mẹ chưa chắc đã đồng ý, anh vừa từ nước ngoài trở về, hẳn nên ở nhà một thời gian chăm sóc mẹ.”
Lâm Tập Tập không cho là vậy, nói: “Nam nhi chí hướng tứ phương, Kim Lăng thật ra không cách Tô Thành quá xa, anh nhỏ có thể suy xét thử, anh không muốn kinh doanh, làm một giáo viên cũng không tồi.”
Lâm Kính Hoà nói: “Đúng là anh có suy nghĩ này, nhưng vẫn nên về thương lượng với mẹ đã.”
Sở dĩ Lâm Tập Tập muốn cổ vũ anh ta, một là vì Lâm Kính Hoà không phải người biết làm ăn, hai vì phát hiện Lâm Kính Hoà và Triệu Chấn Hoài xưng huynh gọi đệ, chắc chắn là một cơ hội ôm đùi tốt, dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Hơn nữa hiện tại anh ta đi Nam Kính, về sau cô tới Nam Kính cũng có thêm một người quen biết, không phải khá tốt sao.
Nam Kinh là nơi chủ yếu diễn ra cốt chuyện, Quý Du Hồng và nhà Tần Mộng đều ở Nam Kinh, sau khi Lâm Kính Đình tiếp nhận gia nghiệp nhà họ Lâm cũng dần chuyển trọng tâm kinh doanh đến Nam Kinh, nếu Lâm Tập Tập muốn xoay chuyển cục diện, kéo Lâm Kính Đình lại thì nhất định phải đi Nam Kinh.
Ngoại trừ đi Nam Kinh, Lâm Tập Tập cũng nghĩ tới những khả năng có thể rút lui khác, tỷ như ôm theo đủ tiền ra nước ngoài một lần nữa, tránh khỏi tình thế hỗn loạn, nhảy ra khỏi cốt truyện, tiếp tục là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng cô thấy rằng mình không nguyện ý làm như vậy, cái thời kỳ này, dù đi đến đâu cũng không yên ổn, năm Trung Quốc cách mạng, năm chiến tranh thế giới, cô là một cô gái, ở trong loạn thế phiêu bạc khắp nơi là một chuyện không hề sáng suốt, chủ yếu là: Đây là chuyện của cô, là thế giới do cô xây dựng, có thể tự mình tham dự vào tình tiết truyện, cô cảm thấy thực ra mình phi thường may mắn.
Nếu không muốn đi, vậy thì ở lại, xuyên thành em gái của vai ác thì thế nào, nếu cô có thể viết Lâm Kính Đình thành vai ác, ắt có thể giúp anh ta tẩy trắng, chẳng qua là cần tốn nhiều công sức hơn mà thôi.
Chỉ cần đừng để cho Lâm Kính Đình hắc hoá, giữ được Lâm gia là cô có thể tiếp tục ở lại hưởng bóng mát của nhà họ Lâm, đến lúc đó cô lại nghĩ cách ôm đùi nữ chính Tần Mộng, chắc chắn có thể ăn chơi nhảy múa, kê cao gối mà ngủ.
Lâm Kính Hoà hành động rất nhanh, vừa về nhà đã thương lượng chuyện này với mẹ anh ta, hai ngày sau lập tức xuất phát đi Nam Kinh, thời điểm Lâm Thiến tới nói có Lâm Tập Tập chuyện này, Lâm Tập Tập khá bất ngờ: “Sao lại đi vội như vậy?”
“Bên đó thiếu giáo viên, Triệu tiên sinh nghe nói anh em đồng ý, lập tức chuẩn bị xe đưa anh ấy đi.” Lâm Thiến nói.
Lâm Tập Tập gật đầu, lại hỏi Lâm Thiến: “Anh nhỏ có để lại địa chỉ cho em không?”
“Có.”
“Hôm nào em chép cho chị một cái đi.”
Lâm Thiến tò mò hỏi: “Chị muốn địa chỉ làm gì?”
“Nói không chừng một ngày nào đó chị qua đó chơi, có thể đi tìm anh ấy.”
Lâm Thiến không hỏi nữa, cô ấy cảm thấy Lâm Thiến không thể đi chơi, cô đi du học hơn hai năm, lão phu nhân đã nhớ đến bạc trắng cả đầu, giờ trở về nhất định sẽ không cho cô chạy khắp nơi nữa.
Một tháng sau vào ngày mười lăm, miếu Bồ Tát ở Thành Nam cử hành hoạt động tế bái long trọng, vì trong miếu thờ phụng Quan Thế Âm Bồ Tát, cho nên hằng năm vào thời điểm này, lão phu nhân đều dẫn Lý Ngọc đi tế bái, mong cho Lý Ngọc sớm ngày hoài thai, Lâm Kính Đình cũng là tín đồ Phật giáo, cho nên hôm nay anh ta cũng gấp gáp trở về tham gia hoạt động tế bái.
Hương khói tại miếu Bồ Tát vẫn luôn thịnh vượng, cho nên vào ngày này đặc biệt đông người, rất nhiều quán ăn vặt đến miếu Bồ Tát sớm để giành chỗ, nơi đây nghiễm nhiên trở thành một cái chợ tạp hoá nhỏ.
Lâm Tập Tập không có hứng thú bái vị Bồ Tát nào cả, nhưng cả nhà đều đến vùng ngoại ô, cảm giác giống như một chuyến đi chơi ngoại thành vậy, rất thú vị.
Sai khi bái tế một vòng, Lâm Tập Tập đi theo lão phu nhân và Lý Ngọc đi đến ngoài cửa miếu Bồ Tát, Lâm Tập Tập không vui mà nói: “Bên trong nhiều người quá, chen chúc muốn chết, con không muốn vào, muốn thì mọi người tự vào đi.”
Lý Ngọc nhìn vào biển người tấp nập bên trong cũng hơi nản lòng, lão phu nhân nói: “Vòng bái tế cuối cùng để cho Kính Đình đi một mình thôi, nó là đàn ông, sức lực lớn, không sợ bị đè chết.”
Đương nói chuyện, cách đó không có có một người phụ nữ vội vàng đi tới, quần áo giản dị, đầu tóc bù xù, trên tay còn cầm một cái xô, chỉ thấy ả ta nghiến răng nghiên lợi chỉ vào họ mắng: “Ngàn đao đâm chết Lâm Kính Đình, ngàn đao giết chết Lâm gia, các người làm nhiều việc ác, dù có bái nhiều hơn nữa thì Bồ Tát cũng sẽ không phù hộ các người!”
Ba người phụ nữ Lâm gia bị mắng ngây ngẩn cả người, không rõ mụ đàn bà đanh đá này ở đâu ra, Lâm Tập Tập nghe ả ta mắng xong, không cam lòng nói: “Bà là ai mà ác độc quá vậy, chúng tôi đắc tội bà khi nào?”
Người phụ nữ kia hung hăng phì một tiếng, nói: “Lâm Kính Đình lừa tiền tài nhà tôi, còn gạt chồng tôi đi vay nặng lãi của các người, không lâu sau lại hô đánh hô giết tới đòi nợ, các người chính là ma đầu ép chết người không chớp mắt!”
Hôm nay vốn có nhiều người đi bái tế, ra ra vào vào thấy có chuyện mới mẻ liền tới vây xem, rất nhanh đã vây chật như nêm cối, hôm nay Lâm gia có mang gia đinh tới, nhưng đã đi giúp Lâm Kính Đình chen chỗ cả, nhất thời không quay lại kịp, tuy rằng bên người lão phu nhân và Lý Ngọc có người hầu nhưng cũng là nhu nhược vô dụng.
Ả kia mắng xong liền giơ cái xô trên tay hắt lên người họ, những người đứng gần liếc vào trong xô đều kinh hô: “Máu!” Ngay sau đó sợ tới mức bỏ chạy tứ tán.
Lâm Tập Tập phát hiện tình huống không ổn, không kịp kêu lão phu nhân và Lý Ngọc tránh ra nữa, chỉ có thể tiến lên chắn trước mặt bọn họ, thế là người phụ nữ kia hắt cả xô máu lên người Lâm Tập Tập.
“A!”