-Tiểu Mai, ngươi cầm hộp thuốc làm gì vậy? –Vu Nguyệt Giao sau bữa cơm phải ở lại để tiếp chuyện cùng Vệ Ca, mãi sau mới trở về lại đúng lúc bắt gặp tiểu Mai trên tay cầm hộp thuốc muốn tiến vào phòng của nàng.
-Tiểu thư, là cô gia sáng nay do đụng trúng Vệ tiểu thư nên bị thương.
-Nàng ta có bị thương nặng không? Sao ngươi không báo cho ta sớm! –Vu Nguyệt Giao phản ứng mãnh liệt khi nghe ta bị thương. Đến tiểu Mai muốn hoảng.
-Là c...cô gia bảo không cần phải nói cho người biết.
-Ngươi lui đi, để ta mang vào. –Vu Nguyệt Giao ảo não, cho tiểu Mai lui đi, mình nàng ta cầm hộp thuốc đi vào.
-Tiểu Mai à, người cầm hô...a đại tiểu thư ngươi về sớm vậy? Ahaha... –Nghe tiếng cửa mở ta cứ nghĩ tiểu Mai mang thuốc đến rồi, cũng không nghĩ người bước vào lại là Vu Nguyệt Giao, thực may lời định nói kịp nuốt lai.
-Ngươi bị thương ở đâu để ta bôi dược. –Thật chẳng thể hiểu nổi, muốn bôi dược cho ta thì có cần tỏ thái độ "Ngươi thực phiền phức" vậy không nữa.
-Đại tiểu thư nói gì ta không hiểu, ta đâu có chỗ nào bị thương chứ! –Trông vẻ mặt Vu Nguyệt Giao nhìn đã sợ rồi, lỡ nàng ta làm chuyện gì lúc bôi dược thì sao. Oa oa mạng ta!
-Tháng này ngươi có muốn lấy lương?
-Ai nha, ngươi xem nè, tay phải ta bị trầy hỏng hết da nè! –Các người cứ cười ta đi, ta chấp nhận hết, ai bảo nàng ta lấy lương của ta mà uy hiếp chứ.
-Ngươi cố nhịn một chút.
Vu Nguyệt Giao ân cần lấy dược thoa lên da, cảm giác xót đến tận xương, nhưng nhìn đại tiểu thư vì ta mà cẩn thận xoa dược như vậy thực hiếm có, mà nàng ta cũng thực đẹp.
Ba! Ba! Ba! bình tĩnh nào, thật chẳng có tiền đồ.
-Ngươi sao vậy? đau sao? –Vu Nguyệt Giao trông thấy ta cứ nhăn nhăn nhó nhó còn tưởng ta bị đau.
-A...không không ta đang nghĩ chuyện khác! –Đương nhiên ta sẽ không nói "Đại tiểu thư thực xinh đẹp, khiến ta ngắm mãi không thôi" a..a...a...ta điên mất rồi...
-Ngươi vẫn giận chuyện chiều nay sao? -Nhìn Vu Nguyệt Giao băng bó gọn gàng xong ta liền rút cánh tay về.
-Ta chỉ là ngoại nhân thì nào dám giận ai được chứ! –Thiệt tình Vu Nguyệt Giao nếu không nhắc thì thôi, giờ nhắc lại liền khó chịu.
-Nhìn ngươi là biết vẫn còn giận rồi, nhưng biết sao đây, ta như vậy là cứu ngươi một mạng rồi.
-Ha cứu ta! Có gì mà phải cứu ta chứ! Nàng ta chẳng lẽ dám giết ta? –Tự rót miếng trà uống, cảm thấy câu nói của Vũ Nguyệt Giao thực nực cười.
-Nàng ta không giết ngươi nhưng phụ thân nàng ta có thể?
-Đại tiểu thư ngươi đúng là thích chơi thần bí với ta. –Ta đúng là bị Vu Nguyệt Giao làm hồ đồ đến chết mất.
-Phụ thân của nàng chính là đương kim thánh thượng.
PhụtKhụ khụ! N..ngươi nói thật sao? Vậy chẳng lẽ nàng ta chính là c..công chúa đó sao? –Nước trà đưa vào miệng rồi liền bay ra, dù bản thân đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe nhưng người Vu Nguyệt Giao nhắc đến không khỏi làm ta bị sốc, tay không tự chủ mà sờ lên cổ.
-Chưa hết nàng ta còn chính là tam công chúa mà hoàng thượng cực kỳ sủng ái.
Vu Nguyệt Giao ngươi có thể cho ta thở được không, nghe những lời ngươi nói xong ta muốn thăng thiên cho xong rồi.
-Đợi đã, nhưng vì sao công chúa lại đến đây? –Cố bình tĩnh lại, ta lại nghĩ, rõ ràng là một công chúa cao cao tại thượng, không những dấu thân phận lại còn giả trang đi đến.
-Ta cũng chưa kịp nói cho ngươi biết, Dạ Huyền cùng công chúa được hoàng thượng ban hôn, tháng nữa liền cử hành.
Bang Ta hình như có chút chóng mặt rồi, cuối cùng ta cũng xâu kết các chuyện lại được rồi, chính là công chúa muốn đi về điều tra gia cảnh của tướng công tương lai đây mà.
-Dạ Huyền hắn có thích công chúa không? –Ta đây là phải tìm cho mình cái phao cứu mạng a. Chiều nay nhìn nàng ta đối Vu Dạ Huyền hẳn rất yêu thích đi, ta sau ngày ngày bám lấy hắn đảm bảo không lo rơi đầu rồi hahaha... ta thực khâm phục ta quá đi hahaha...
-Chuyện này ngươi vẫn không nên nói lung tung.
Vu Nguyệt Giao lảng tránh câu hỏi, dù vậy nhìn cách nói chuyện như thế là ta cũng đủ hiểu rồi! "Vu Dạ Huyền chính là bị ép hôn!" Chậc cũng tội cho tiểu tử đó, có trách thì nên trách bản thân hắn làm song thai cùng Vu Nguyệt Giao làm gì, không chỉ xinh đẹp còn tài giỏi nữa, chậc chậc nếu không phải Mục Y Lăng kia may mắn tóm được tú cầu thì ta sao bây giờ được ôm mỹ nhân chứ...
-Ng...ngươi...mặt ta có gì sao? –Vu Nguyệt Giao bị nhìn chằm chằm liền đỏ mặt.
Mà ta từ suy nghĩ chuyện đệ đệ Vu Nguyệt Giao thì liền chuyển chủ đề sang nàng, cũng không biết nãy giờ ta chỉ mải ngắm nàng. Lúc sực tỉnh cũng thực ngại chết đi được.
-Ta đang nghĩ, có phải ta quá may mắn khi lấy được đại tiểu thư không? –Hôm nay ta chơi lớn rồi, nghĩ lại liền phát giác bản thân hôm nay ăn phải gì mà gan lớn thế! A..a..a...
-Ngươi!
-...
-Ta đi ngủ!
Vu Nguyệt Giao mặt lần này còn đỏ hơn trước, còn nghĩ chắc nàng ta bị ta trêu gẹo nên tức giận, còn đang lo lát nữa phải chịu phạt gì đây, ai dè nàng ta chỉ kêu đi ngủ. Mà không nghĩ đi ngủ thật.
Hazzz đại tiểu thư thật khó hiểu...
.
.
.