-Lăng đệ! Hình như tinh thần đệ hôm nay không tốt thì phải? –Vân Minh ngồi bên cạnh hỏi thăm.
-Ân, ta hiện rất không khỏe.
Đã ngày trôi qua sau khi phát sinh chuyện ngày hôm đó, thực muốn mắng chửi Vu Nguyệt Giao đúng là nữ nhân rắn rết, hồng nhan họa thủy, hồ ly chuyển thế...v...v...
Bản thân nàng ta sáng nào cũng tươi tỉnh trẻ trung ta thì mỗi ngày héo tàn, vì sao hả, vì ai đây! Còn kẻ nào nữa! Vu Nguyệt Giao, ngươi là con bạch tuộc sao, đêm nào cũng bám dính lấy ta không buông, ta mất ngủ, ta bóng đè, đêm còn mơ thấy ác mộng. Ngươi thực giống u linh ám ta mà.
-Đệ bị sốt sao? Để ta kiểm tra coi? –Vân Minh lại chỉ nghĩ ta bị bệnh, hết kiểm tra mạch cổ tay lại kiểm tra trán ta có phát sốt không.
-Được rồi, ngươi cũng đâu biết xem bệnh đâu, ta không sao đâu.
-Ta không biết nhưng ta có thể đưa ngươi đi gặp đại phu. –Vân Minh định đứng lên lôi kéo ta đi nhưng liền bị ta cản lại.
-Ta nói không sao còn gì, hơn nữa ta không phải là bị bệnh, ta chỉ có vài chuyện nghĩ không thông mà thôi. –Cái hình ảnh Vu Nguyệt Giao luôn luôn loanh quanh trong não ta thực khiến ta sắp phát điên rồi, chưa kể cứ nghĩ lại ngày hôm đó rồi những chuyện giữa ta cùng nàng ta liền khiến ta không thể kiềm chế tim đập thình thịnh, ngay đến hơi thở cũng liền không thông.
-Nếu có chuyện phiền muộn ngươi vẫn có thể hỏi ta, nếu ta biết ta giúp được chắc chắn sẽ giúp ngươi, còn không thì coi như giải bày tâm sự cho nhẹ bớt lòng đi.
Hù chết ta, ánh mắt trùi mến, nói chuyện nghe thấy nổi da gà, nếu ta không phải nữ cải nam trang thực còn tưởng hắn ta yêu ta.
-Được rồi, ta là nam tử hán, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ! –Ta vỗ vỗ ngực mấy cái, tỏ rõ bản tính một nam tử đại trượng phu, nếu không lại bị chửi là ẻo lả như nữ tử thì khổ, mặc dù ta vốn dĩ là nữ tử.
-Ân, đúng vậy....-Ánh mắt Vân Minh bỗng nhiên có chút mất mát.
Lại ngồi im, cứ thấy có gì đó không đúng, có lẽ ta ăn mặc nam tử quá lâu đi, nên cứ thấy hai nam tử ngồi trên một bãi cỏ dưới gốc cây liễu, đối mặt là hồ nước trong xanh, lại im lặng thì sai quá sai phải không? Chậc chậc vẫn nên tìm chủ đề để nói.
-Mà nói đến ngươi, năm nay không phải ngươi cũng tuổi còn gì, sao vẫn chưa thành gia lập thất đi, nghe nói phụ thân ngươi vì ngươi mà đi lục tìm từng cô nương chưa gả trong thành kìa.
-Ta...ta...còn chưa muốn thành gia.
Ù ôi! Hai mắt ta muốn rơi ra rồi, hắn không muốn lấy vợ chẳng lẽ hắn có gì đó sao.
-Đ..đệ..đệ nhìn ta làm gì? –Vân Minh mặt đỏ ửng, ái ngại khi bị ta nhìn chằm chằm.
-Ngươi tại sao không muốn thành gia? –Ta rút lại vẻ thất thố, nghiêm túc hỏi.
-T...ta...đã có người mình thích rồi! –Ngập ngừng hồi lâu cuối cùng Vân Minh cũng chịu nói lời thật lòng.
Bộp! Bộp-Ồ vậy sao, không biết cô nương nào lại có diễn phúc được ngươi để ý đây ha...ha...ha... –Ta thực chúc mừng hắn có người mà hắn thích, cũng không quên vỗ sau lưng hắn mấy cái.
-Khụ! Khụ! –Vân Minh phản ứng không kịp liền bị sặc, nhưng sau đó lại mang theo nụ cười chua chát.
-Có điều hắn đã thành gia rồi.
Tự vỗ vỗ cái miệng, nói chuyện cứ hấp ta hấp tấp sửa mãi không được.
-Ặc, xin lỗi, ta không biết, nhưng nàng có biết ngươi thích nàng không?
Vân Minh hắn không đáp mà chỉ lắc đầu như câu trả lời. Biết sao đây, tình cảm thực khó nói, ta cũng chỉ cố gắng an ủi hắn mà thôi.
-Ta nói nè, ngươi cũng đừng buồn làm gì, chuyện tình cảm rất rắc rối, nếu nàng ta đã thành gia thì ngươi cũng nên buông bỏ, trên đời này cũng có rất nhiều cô nương tốt khác còn gì.
-Ân, cảm ơn đệ nghe ta nói, bây giờ ta cũng đã bình thường rồi, chuyện thành thân kia ta sẽ về suy nghĩ lại. –Vân Minh cố cười nói, trong đầu hắn hẳn cũng nghĩ thông không ít.
-Ha ha ha...thế mới được chứ.
-Nhưng mà Lăng đệ.
-Sao?
-Đệ của trước kia và bây giờ thực khác.
-Vậy sao?
-Ân, nhưng dù đệ của trước kia hay bây giờ ta cũng đều..thích..đệ.
-Hả? à...ừ...
Đoạn đối thoại cuối ngày hôm ấy thực kì cục...
.
.
.