Đại Tình Hiệp

chương 44: người trẻ tuổi phân tích chứng cớ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị cười nói :

- Nghĩ lại thật xấu hổ. Nếu không nhờ Lâm huynh trận cuối cùng đã thắng được Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thì mấy tên bạc đầu chúng ta chỉ còn một cách là tôn trọng lời hứa mà cùng tập thể tự vận thôi.

Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nét mặt xa xầm, gượng cười nói :

- Con Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa tuổi tuy nhỏ, nhưng võ công thật là cao cường. Lão phu dù đã đem hết sức mình ra đấu mà vẫn không chiếm được thượng phong.

Tăng Nại Hàn mỉm cười hỏi :

- Thế còn sau cùng, tại sao Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa lại trúng một chưởng?

Lâm Thắng Bô đáp :

- Xấu hổ lắm. Đó không phải là do bản lãnh của lão phu. Lúc Ngọc Kiều Oa đang động thủ, bỗng nhiên toàn thân rung động, có vẻ như bị ám toán nên chưởng pháp bị chậm lại. Lão phu không bỏ qua cơ hội liền tung ra một chưởng thật mạnh.

Cơ Hướng Vị nhìn Lâm Thắng Bô, môi ông ta hơi động đậy như muốn nói, nhưng lại thôi, Lâm Thắng Bô hiểu ý cười nói :

- Cơ huynh đừng trách đệ, vì với tuổi tác chúng ta trong võ lâm cũng có đôi chút tiếng tăm. Nếu là lúc bình thời thì quyết không nên thắng một cách không chính đáng như vậy mới phải, nhưng nay sự việc lại khác. Điều thứ nhất, vì Bốc huynh, Cơ huynh bị người ám toán nên lúc đầu đã bị thua một cách oan uổng. Điều thứ nhì, là nếu không thắng được trận cuối cùng, thì Thần Châu tứ dật chẳng những người đã chết mà danh dự lại chẳng còn! Bởi vậy, đệ vừa thấy có cơ hội lẽ nào lại bỏ qua.

Tăng Nại Hàn ha hả cười nói :

- May mà lão đệ lại biết tùy cơ ứng biến, chứ nếu không ta đã phải đập Thiên linh cái hay là phải treo cổ mình trên cây Hạnh hoa mất rồi.

Cự Phủ Tiều Phu cau mày nói :

- Không hiểu người nào mà lại không rung động trước sắc đẹp, lại đi ám toán Ngọc Kiều Oa như vậy! Bây giờ nghĩ lại ta vẫn cảm thấy rất lạ lùng.

Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :

- Ai là người ám toán Thiên Ma Băng Nữ? Tạm thời chúng ta chẳng cần biết tới, mà ta cần phải tra xét cho kỹ lưỡng kẻ đã ám toán Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ lão nhân gia mới là việc cần.

Cự Phủ Tiều Phu gật đầu nói :

- Tư Đồ lão đệ nói rất phải. Việc này cần phải tra xét cho kỹ càng. Bởi vì phạm vi cũng không rộng, người bị hiềm nghi chỉ có ta Bốc Nghĩa Nhân cùng Thần Châu nhị dật kia là Lâm Thắng Bô và Tăng Nại Hàn thôi.

Cơ Hướng Vị đứng bên cạnh cười nói :

- Bốc huynh tại sao lại bỏ qua hiền đệ? Người bị hiềm nghi là Thần Châu tứ dật mới đúng chứ?

Cự Phủ Tiều Phu nghe xong giật mình nói :

- Lão đệ là người bị ám toán thì tại sao lại bị liệt vào những người bị hiềm nghi?

Cơ Hướng Vị mỉm cười nói :

- Tại sao lại không thể được? Ta có thể vốn không bị ám toán mà lại giả bộ như bị ám toán, cố ý bại trận không được hay sao?

Ông ta nói xong câu này, Thần Châu tam dật đều giật mình kêu lên một tiếng. Cơ Hướng Vị quay sang Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :

- Tư Đồ lão đệ ta xem đệ như người tai mắt sắc bén, lại rất thông minh, vậy xin mời lão đệ phân tích giùm hộ chúng ta, xem ai là người đáng bị nghi ngờ nhất? Không lẽ lại để cho bọn ta tự bào chữa lấy mình hay sao?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :

- Cơ lão tiền bối người chẳng cần phải làm chuyện đó.

Cơ Hướng Vị ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao lại không phải? Nếu không phanh phui vấn đề đó cho sáng tỏ thì chẳng lẽ mỗi cá nhân lại phải chịu hai tiếng hiềm nghi hay sao?

Tư Đồ Ngọc nhíu mày đáp :

- Bởi vì Cơ lão tiền bối nếu làm việc đó thì chính là muốn tìm cách giết mình.

Cơ Hướng Vị càng ngạc nhiên thêm hỏi :

- Tìm cách tự giết mình? Ta vẫn chưa hiểu ý Tư Đồ lão đệ muốn nói gì?

Tư Đồ Ngọc bật cười nói :

- Gọi là tìm cách giết mình là bởi vì nếu vãn bối y theo lời Cơ lão tiền bối đối với Thần Châu tứ dật các vị mà phân tích kỹ càng thì người đáng bị nghi ngờ nhất chính là lão tiền bối.

Cơ Hướng Vị ngạc nhiên há hốc miệng nói :

- Ta... ta lại là người bị nghi ngờ nhiều nhất sao?

Ông ta hơi ngừng một chút, nét mặt đanh lại trầm giọng nói :

- Tư Đồ lão đệ cứ thử phân tích xem ai là người bị hiềm nghi nhất. Ta xin chú ý nghe lời cao luận.

Tư Đồ Ngọc gật đầu, cười nói :

- Được, vãn bối xin thử, nhưng nếu có chỗ nào không vừa ý thì bốn vị lượng thứ cho.

Thần Châu tứ dật cùng gật đầu, Tư Đồ Ngọc đưa tay trỏ vào Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân đôi mắt sáng ngời nói :

- Theo vãn bối thì người thứ nhất không đáng bị nghi ngờ là Cự Phủ Tiều Phu Bốc lão tiền bối. Bởi vì khi Cơ lão tiền bối bị độc xà cắn trúng liền vận hành công trị thương, lo lắng cho mình còn không xong, lẽ nào lại còn giúp cho người khác được?

Cự Phủ Tiều Phu cười nói :

- Đa tạ! Đa tạ! Tư Đồ lão đệ đã bào chữa cho ta. Ơn đó thật là chẳng phải là nhỏ.

Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn nói :

- Tăng lão tiền bối cũng không đáng nghi ngờ. Bởi vì lão tiền bối đã thắng Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm trận đầu tiên. Nếu như Tăng lão tiền bối mà cấu kết với Thần Châu tứ hung thì tại sao trận đầu tiên lại làm giảm nhuệ khí của đối phương ngay.

Tăng Nại Hàn bật cười nói :

- Nói như vậy, ta cũng phải cảm ơn Tư Đồ lão đệ.

Tư Đồ Ngọc chỉ vào Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô nói :

- Lâm lão nhân gia cũng không đáng hiềm nghi bởi vì người đã thắng trận cuối cùng. Nếu như Lâm lão tiền bối là kẻ gian thì tại sao lại làm hỏng âm mưu của mình bằng cách đem cuộc chiến giữa Thần Châu tứ hung và Thần Châu tứ dật trở lại thế quân bình?

Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị nghe chàng nói ngạc nhiên kêu một tiếng nói :

- Sau khi nghe Tư Đồ lão đệ phân tích, chính ta cũng có cảm giác tưởng mình là kẻ đáng bị nghi ngờ nhất.

Tư Đồ Ngọc quay lại nhìn lão mà an ủi rằng :

- Cơ lão tiền bối đứng nên nóng nảy vội. Vãn bối cũng sẽ minh oan cho lão tiền bối đây.

Cơ Hướng Vị gượng cười nói :

- Chẳng phải dễ dàng gì đâu, ba vị lão hữu đây đều có phản chứng hùng hồn, còn ta thì...

Tư Đồ Ngọc cười đỡ lời :

- Cơ lão tiền bối cũng có phản chứng mạnh mẽ vậy. Bởi vì phản chứng của ba vị lão nhân gia đây chỉ là phản chứng trên lý luận, mà phản chứng của lão tiền bối lại là phản chứng trên sự thật.

Cơ Hướng Vị mừng rỡ, ha hả cười nói :

- Lão đệ nói mau đi, phản chứng trên sự thật của ta ra sao?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Một tháng trước đây, Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của vãn bối cùng với vãn bối ở trong Mê Hồn giáp chính mắt đã được thấy lão tiền bối và Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đính ước, không biết vì sao nàng lại tức giận dùng Ba Vân Tiên đánh trúng lão tiền bối. Đó chính là phản chứng trên sự thật vậy.

Cơ Hướng Vị gượng cười nói :

- Qua lời bào chữa của lão đệ, có lẽ ta cũng thoát khỏi được sự hiềm nghi. Nhưng Thần Châu tứ dật đều tự mình bào chữa lấy mình chẳng phải đều trong sạch, hoặc là đều không trong sạch cả hay sao?

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

- Thì cứ để như vậy, vì vãn bối cảm thấy trong sạch chẳng bằng đục.

Cơ Hướng Vị cau mày hỏi :

- Tư Đồ lão đệ nói vậy không biết có thâm ý gì vậy?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :

- Lão tiền bối quen câu cá ở Hàn Giang Điếu Tuyết, lẽ ra phải hiểu cái lý “nước trong thì khó có cá”. Chúng ta sao chẳng tạm thời cùng lặn trong nước đục mới có cơ hội khiến cho cá ngao ở biển Đông mắc câu sa lưới.

Cự Phủ Tiều Phu “À” lên một tiếng, cười nói :

- À, thì ra lão đệ là người có chí anh hùng, tính đến việc chuẩn bị giăng bẫy bắt mãnh hổ, quăng mồi để bắt cá ngao.

Tư Đồ Ngọc cau mày đôi mắt ngời sáng đáp :

- Vãn bối quả thật có chí đó. Bốc lão tiền bối chẳng lẽ cho rằng Tư Đồ Ngọc này tuổi nhỏ sức hèn, lại có thể có công phu giăng bẫy bắt mãnh hổ và thủ đoạn quăng lưới bắt cá ngao sao?

Cự Phủ Tiều Phu ha hả cười vang, nói :

- Lão đệ nói gì lạ vậy? Bốc Nghĩa Nhân chẳng dám coi thường bất cứ người nào trong thiên hạ, căn cốt tươi tốt và phong tư anh tuấn!

Tư Đồ Ngọc đôi mắt sáng ngời, cười nói :

- Chẳng giấu gì Bốc lão tiền bối, vãn bối ở trong Nam Hoang tử cốc đã giăng bẫy gài lưới, chỉ đợi bốn vị sau khi vào cốc rồi, liền lập tức phát huy oai lực, khiến cho yêu ma lợi hại đó cũng khó mà độn hình được.

Cự Phủ Tiều Phu gật đầu, cười nói :

- Nước trong với nước đục không thể lẫn lộn được, lão đệ nếu có thể tra cứu xem trong Thần Châu tứ dật ai là kẻ gian được chứ? Nếu vậy thì thật là hay vô cùng, nhưng cần phải nắm được chứng cớ xác thực mới có thể khiến cho hung đồ vô sỉ chịu phục mới được.

Tư Đồ Ngọc đứng bên Cự Phủ Tiều Phu nghe nói xong sẽ giọng nói :

- Bốc lão tiền bối giúp vãn bối, bởi vì sau khi đến Nam Hoang tử cố, vãn bối cần phải nhờ đến lão tiền bối rất nhiều.

Cự Phủ Tiều Phu đáp :

- Lão đệ cứ yên lòng, chỉ cần lão phu nếu giúp được thì khó đến đâu lão phu cũng không từ chối. Nhưng lão phu tính tình nóng nẩy, muốn biết định ý của lão đệ, vậy lão đệ có thể tiết lộ trước cho lão phu nghe được không?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu, khẽ giọng cười nói :

- Bốc lão tiền bối xin thứ lỗi cho vãn bối đã có ý giấu, bởi vì nếu tiết lộ cơ mật thì tên hung đồ vô sỉ đó ắt sẽ kinh hồn tán đởm, chẳng dám đến Nam Hoang tử cốc mà tự sa vào lưới nữa.

La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn cười nói :

- Tư Đồ Ngọc cứ yên lòng, bốn người chúng ta đã định đến Nam Hoang tử cốc thì chẳng lẽ lại nửa chừng quay về. Bởi vì nếu ai giữa đường mà rút lui tức đã tự tố cáo mình là kẻ gian tế, hoặc là đồng lõa với bọn hung đồ.

Cự Phủ Tiều Phu cười nói :

- Tư Đồ lão đệ đã nói như vậy, ta tất nhiên cũng chẳng cần bắt lão đệ phải tiết lộ cơ mật. Nhưng lão đệ muốn nhờ ta...

Tư Đồ Ngọc không đợi cho Cự Phủ Tiều Phu nói dứt lời, chàng liền xếch đôi mày lưỡi kiếm cao giọng hỏi :

- Tên hung đồ vô sỉ ấy ngoài mặt tuy làm ra vẻ hiệp nghĩa, nhưng bên trong lại gian tà, như thế có đáng chết hay không?

Cự Phủ Tiều Phu cười cuồng ngạo nói :

- Trong võ lâm, những kẻ nham hiểm đó đều là những quân hèn hạ nhất, tội chết chẳng nên tha! Chỉ cần Tư Đồ lão đệ có thể tra xét ra được y, ta sẽ là người thứ nhất quyết không dung tha y.

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

- Dĩ nhiên là tội chẳng thể dung tha. Vãn bối sẽ lấy Nam Hoang tử cốc làm pháp đình, còn gọi là nhờ vả tức là vãn bối muốn mượn ngọn búa của Bốc lão tiền bối danh trấn giang hồ đó làm pháp vật hành quyết vậy.

Cự Phủ Tiều Phu mỉm cười nói :

- Hay thật! Hay thật! Sau khi đem tên hung đồ vô sỉ đó hành quyết rồi, ngọn búa của ta cũng nhờ đó mà có thêm được một thành tích vẻ vang.

Tư Đồ Ngọc vừa đi vừa chăm chú nhìn ngọn búa của Cự Phủ Tiều Phu đeo trên người mỉm cười nói :

- Ngọn búa của Bốc lão tiền bối nặng có cân, vãn bối mượn làm pháp vật hành quyết, chẳng phải là danh phù với thực hợp với hai chữ “nhờ vả” sao?

Thần Châu tứ dật nghe xong cùng cười vang lên rồi cùng với Tư Đồ Ngọc chạy thẳng tới Nam Hoang tử cốc.

Trên đường La Phù Mai Tẩu, Cự Phủ Tiều Phu, Phóng Hạc lão nhân và Hàn Giang Điếu Tuyết Ông ai nấy vẻ mặt cũng đều lầm lỳ, kín đáo quan sát nhau, nhưng chẳng ai tìm được chút sơ hở nào của kẻ khác.

Với thuật phi hành của các vị kỳ hiệp võ lâm này, đường xa ngàn dặm cũng chẳng xá gì, nên chẳng bao lâu đã đi đến Nam Hoang tử cốc.

Tư Đồ Ngọc vô cùng cảm xúc, đưa tay chỉ miệng cốc nói :

- Bốn vị tiền bối xem kìa, đó là chỗ ở của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, trên sơn cốc đó. Nhưng trong cốc đã từng là nơi xảy ra những trường ác huyết, nên ngổn ngang toàn là những xương trắng.

Cơ Hướng Vị than dài nói :

- Chỉ mong rằng Mạnh tiên tử nghe lời làm chứng của chúng ta với việc ân sư Tư Đồ lão đệ bị hãm hại thảm thiết, mối hàm oan mới rửa sạch được.

Trong lúc nói chuyện, năm người đã vào tới trong sơn cốc.

Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô “À” lên một tiếng, nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Tư Đồ lão đệ, lão đệ bảo rằng xương trắng đã chất ngổn ngang như núi ở đâu? Cứ xem phong cảnh ở trước mắt chúng ta, nơi này không thể gọi là Nam Hoang tử cốc mà phải đổi là Nam Hoang tiên cốc mới phải chứ?

Thì ra trong tòa sơn cốc này, chẳng những đống xương trắng ghê sợ không thấy đâu cả, mà đã qua một phen sửa đổi kỳ hoa dị thảo mọc lên rồi thì đá xanh rêu phủ, tiếng suối róc rách chảy, phong cảnh vô cùng thanh nhã.

Tư Đồ Ngọc đôi mắt sáng ngời, chàng chuyển động thân hình một cái đã nhảy tới cửa Vô Danh động. Chàng nghiêng mình cao giọng nói vọng vào :

- Đệ tử của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ là Tư Đồ Ngọc ra mắt Nhu Tình Tiên Tử lão tiền bối.

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng của Mạnh Băng Tâm vang lên hỏi :

- Tư Đồ Ngọc, nghe tiếng chân bên ngoài động có đến năm người chẳng lẽ ngươi thật đã mời được bọn Thần Châu tứ dật đến đây rồi à?

Tư Đồ Ngọc cúi người đáp :

- May là đệ tử đã làm được việc.

La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn ha hả cười nói :

- Mạnh tiên tử sau khi chúng ta cách biệt ở Thiên Trì kỳ hội thấm thoắt đã mười lăm năm. Bọn Tăng Nại Hàn này tóc đã bạc trắng khí huyết đã suy, Mạnh tiên tử là người võ học uyên thâm lại luyện được thuật trụ nhan chắc vẫn còn là một giai nhân tuyệt thế chứ?

Mạnh tiên tử “À” lên một tiếng cười nói :

- Quả nhiên là bạn cũ ở Thiên Trì đã giáng lâm, Mạnh Băng Tâm này thật là thất lễ, không nghênh tiếp. Thời gian làm phai mái tóc, ngày tháng chẳng đợi chờ người lẽ nào ta lại không già như mọi người được?

Liền theo tiếng cười một vị tuy nói khiêm nhường là đã già, nhưng thật vẫn là một giai nhân tuyệt thế, chính là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm đã từ trong Vô Danh động bước ra.

Tư Đồ Ngọc lúc đó bởi vì được biết từ nơi cửa miệng Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa rằng sư phụ của Tiêu Lộng Ngọc là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái mới chính là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nên đối với người mới từ trong Vô Danh động bước ra chắc phải là một người khác đã giả mạo.

Nhưng người đó là ai? Giả mạo Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm với dụng ý gì?

Tư Đồ Ngọc không thể đoán ra được đành chỉ căn cứ vào câu chuyện giữa Thần Châu tứ dật và bà ta để tìm ra manh mối thôi.

Mạnh Băng Tâm vừa mới ra khỏi động, Thần Châu tứ dật liền lần lượt vái chào bà ta để thi lễ.

Tư Đồ Ngọc đứng một bên lạnh lùng đưa mắt nhìn biết rằng trong Thần Châu tứ dật này có ba chính một tà này vẫn không có người nào nhận ra Mạnh Băng Tâm này là giả mạo. Chàng liền nghi ngờ trong bụng, bất giác đối với thuật giả trang của đối phương chàng phải khen là cao minh tuyệt đỉnh.

Sau một hồi hàn huyên, Mạnh Băng Tâm đưa mắt nhìn Thần Châu tứ dật cau mày hỏi :

- Bốn vị bạn cũ ở Thiên Trì có thể biết ý của Tư Đồ Ngọc mời các vị đến đây làm gì không?

Thần Châu tứ dật cùng gật đầu, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mỉm cười đáp :

- Tư Đồ lão đệ cứ nói rõ, bọn chúng tôi tới đây chính là muốn vì sư phụ của Tư Đồ lão đệ mà giải hộ mối hàm oan.

Mạnh Băng Tâm nói :

- Sau khi ở Thiên Trì kỳ hội ra về, bốn vị có cùng với Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ cùng đến Hoàng Sơn phải không?

La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn gật đầu đáp :

- Thật chẳng sai, chúng tôi cũng có đến hẹn ở Hoàng Sơn Thủy Tín phong.

Mạnh Băng Tâm nói :

- Từ Thiên Trì đến Hoàng Sơn bốn vị không rời Lương Thiên Kỳ nửa bước nào chứ?

Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị liền đáp :

- Lão phu xin lấy danh dự mà thề rằng suốt quãng đường, Lương Thiên Kỳ huynh với anh em chúng tôi cũng như bóng với hình, không hề rời nhau nửa bước.

Tư Đồ Ngọc nghe xong, trong lòng đỡ sợ bởi vì Tăng Nại Hàn và Cơ Hướng Vị Thần Châu nhị dật này đã có ý định làm chứng bênh vực cho ân sư chàng. Mạnh Băng Tâm lại hỏi tiếp :

- Nghe nói Lương Thiên Kỳ sau khi đến Hoàng Sơn Thủy Tín phong rồi y liền bị bệnh tê dại phải không?

Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân đáp :

- Thật chẳng sai, Nhu Tình Tiên Tử nói rất xác đáng. Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ huynh chẳng phải mới biết mình phát bệnh tê thôi, mà ngay khi ở Thiên Trì kỳ hội đã biết là mình trúng phải một chất độc vô hình rồi.

Tư Đồ Ngọc nghe nói đưa mắt nhìn Cự Phủ Tiều Phu. Mạnh Băng Tâm cau mày hỏi :

- Lương Thiên Kỳ có phải đã giả bộ trúng độc mà tê dại không? Thật ra...

Bà ta chưa dứt lời, Lâm Thắng Bô liền xua tay, nói :

- Không phải! Không phải! Lúc đó chính lão phu có bắt mạch cho Lương Thiên Kỳ huynh rõ ràng là thấy ông ta bị trúng độc rất lợi hại, quyết chẳng phải là độc vật tầm thường, mà với chút hiểu biết về y lý của lão phu thì không thể ra tay chữa thương được.

Thần Châu tứ dật đều đưa mắt nhìn Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm. Lời chứng minh này cũng chưa minh oan được cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.

Mạnh Băng Tâm gượng cười nói :

- Bốn vị bạn cũ ở Thiên Trì đã nói vậy, thì sau khi Lương Thiên Kỳ đến dự hội ở Thiên Trì liền trúng phải độc, thế rồi cái việc ngọa bệnh ở Hoàng Sơn thật là mười phần chính xác đấy chứ?

Thần Châu tứ dật đồng thanh nói :

- Chúng tôi xin lấy danh dự mà bảo đảm, việc này hoàn toàn chân thực.

Mạnh Băng Tâm nhướng mày, quắc mắt lên nhìn Thần Châu tứ dật rồi dõng dạc hỏi :

- Xin hỏi bốn vị bạn cũ ở Thiên Trì, các người vẫn chưa cho rằng tai vẫn chưa điếc, mắt ta vẫn chưa lòa đấy chứ?

Tăng Nại Hàn vuốt chòm râu bạc mỉm cười đáp :

- Bọn chúng tôi già lão thế này, mà tay mắt vẫn còn sáng suốt hống hồ Mạnh tiên tử lại là người võ công cao thâm, luyện tập được thuật trụ nhan thì có lẽ nào tai điếc mắt lòa được.

Mạnh Băng Tâm nói :

- Mắt ta vẫn chưa lòa nên chính mắt ta đã thấy tên Lương Thiên Kỳ kia định dùng bạo lực, tai ta vẫn chưa điếc vì chính ta đã nghe Lương Thiên Kỳ cãi vã với cha mẹ ta rồi y lại còn ra tay sát hại luôn hai vị phụ mẫu của ta. Vậy việc đó phải giải thích ra sao đây?

Thần Châu tứ dật nghe xong chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.

Mạnh Băng Tâm lại cau mày nói tiếp :

- Bốn vị lão hữu thử xem, sau khi tên Hải Nhạc Du Tiên dự hội ở Thiên Trì rồi ngọa bệnh ở Hoàng Sơn, thì còn tên Lương Thiên Kỳ định dùng bạo lực để hành hung ta ở trong Bắc Thiên Sơn Vạn Mai thạch thất kia chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống, ở dưới đất chui lên hay sao?

Thần Châu tứ dật không có cách nào trả lời được. Mạnh Băng Tâm nghiến răng nói :

- Việc trong thiên hạ, chẳng kể lời trái lẽ phải, ít ra cũng phải có một lý lẽ nào để làm theo, Mạnh Băng Tâm này xin mời bốn vị bạn cũ ở Thiên Trì nghĩ hộ xem, việc tên Lương Thiên Kỳ đã có thuật phân thân ấy phải giải thích như thế nào?

Tăng Nại Hàn, Lâm Thắng Bô, Cơ Hướng Vị, Bốc Nghĩa Nhân đều trầm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân cau mày nói :

- Mạnh tiên tử, theo ý lão phu việc này chỉ có mỗi một cách giải thích quyết không thể có cách thứ hai.

Mạnh Băng Tâm nói :

- Bốc huynh, xin cho nghe lời cao luận?

Lúc đó Tư Đồ Ngọc quắc cặp mắt sáng ngời, chăm chú nhìn vào Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân, lẳng lặng nghe lão luận đoán như thế nào?

Bốc Nghĩa Nhân cau mày nói :

- Hai chữ “cao luận” lão phu không dám nhận. Nhưng cứ theo lẽ thường mà suy luận thì rõ ràng đã có người giả mạo làm Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, Lương Thiên Kỳ mà ngọa bệnh tê dại ở Hoàng Sơn là thật, còn tên Lương Thiên Kỳ giết người và định làm nhục Tiên tử ở Bắc Thiên Sơn phải là giả.

Tư Đồ Ngọc trong lòng chợt vỡ lẽ ra, biết rằng mình đã luận đoán không sai, tên Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân này thật là một tay thâm hiểm.

Mạnh Băng Tâm nghe rồi chăm chú nhìn Tăng Nại Hàn, Cơ Hướng Vị, Lâm Thắng Bô, lạnh lùng nói :

- Ba vị đối với lời giải thích của Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân có đồng ý hay không?

Bọn Tăng Nại Hàn cùng gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

Mạnh Băng Tâm lại quay sang nhìn Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân cao giọng nói :

- Bốc huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi.

Cự Phủ Tiều Phu cười nói :

- Mạnh tiên tử có việc gì xin cứ nói hết ra.

Mạnh Băng Tâm nói :

- Bốc huynh vừa mới nói, không có một cách nào khác ngoài cách giải thích của Bốc huynh. Theo ta thì vẫn còn có một cách khác nữa.

Cự Phủ Tiều Phu ngạc nhiên hỏi :

- Mạnh tiên tử xin nói cho lão phu nghe đi? Việc này còn có một cách giải thích nào khác nữa?

Mạnh Băng Tâm “Hừ” lên một tiếng nói :

- Lão hữu bảo người ngọa bệnh ở Hoàng Sơn là tên Lương Thiên Kỳ thật, còn tên Lương Thiên Kỳ định làm nhục ta ở Bắc Thiên Sơn là giả, thì ta cũng có thể nói ngược lại là tên Lương Thiên Kỳ ở Bắc Thiên Sơn mới là người thật, còn tên Lương Thiên Kỳ kia là kẻ khác đã hóa trang.

Cự Phủ Tiều Phu “À” lên một tiếng, có vẻ như bị Mạnh Băng Tâm hỏi đến đỡ miệng, không còn cách trả lời được.

Tư Đồ Ngọc chợt vỡ lẽ, biết rằng Cự Phủ Tiều Phu bên ngoài mặt tuy là hết sức bênh vực cho ân sư mình, nhưng thực tế thì ý của lão ta là muốn dụ cho Mạnh Băng Tâm hỏi ngược lại như thế nào.

Bây giờ mục đích đã đạt mà vẫn chưa để lộ một chút sơ hở nào, tự lão ta nếu không có sự khéo léo dè dặt đã có sự cảnh giác trong lòng cũng quyết không khiến chàng phải nghi ngờ. Xem như vậy, người này tâm địa thật là thâm hiểm đến mức nào?

Mạnh Băng Tâm thấy Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân ấp úng không trả lời được, liền quét cặp mắt sáng quắc nhìn vào Thần Châu tam dật kia cau mày nói :

- Ba vị bạn cũ ở Thiên Trì, các người cũng đã nhận tên Lương Thiên Kỳ ở Hoàng Sơn là thật và người ở Bắc Thiên Sơn là giả, đó là một giả thuyết thứ nhất, thì với giả thiết thứ hai là tên ở Hoàng Sơn là giả, còn tên ở Bắc Thiên Sơn là thật, chẳng lẽ cũng không có sự phủ nhận nào à?

La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn, Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị ba người đều lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Cơ Hướng Vị mới chậm rãi lên tiếng nói :

- Đã có giả thuyết thứ nhất, dĩ nhiên cũng phải có giả thuyết thứ hai, chẳng qua...

Mạnh Băng Tâm chăm chú nhìn Cơ Hướng Vị lạnh lùng hỏi :

- Cơ huynh sao lại ấp úng như thế? Có việc gì cứ nói thẳng ra đi!

Cơ Hướng Vị thấy Mạnh Băng Tâm hỏi ép mình như thế, đành phải lên tiếng nói :

- Theo sự hiểu biết của riêng lão phu, thì ở Hoàng Sơn Thủy Tín phong tên Lương Thiên Kỳ ngọa bệnh tê bại chắc chắn không thể là giả mạo được.

La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn và Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đồng thanh đỡ lời :

- Chúng tôi cũng đều nghĩ như vậy.

Mạnh Băng Tâm lắc đầu nói :

- Việc này rất quan trọng, chư vị nếu đã nói tên Lương Thiên Kỳ ở Hoàng Sơn là thực thì chưa đủ, trừ phi phải đưa ra một bằng chứng xác thực nào đó mới được.

Cơ Hướng Vị, Tăng Nại Hàn và Lâm Thắng Bô ba người tuy dựa vào tính thẳng thắn của mình mà nói ngay, nhưng nghe thấy Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm bảo phải nêu chứng cớ thì không một ai có cách trả lời được.

Mạnh Băng Tâm cười nói :

- Chư vị bạn cũ ở Thiên Trì tất nhiên đã không có cách thay tên Lương Thiên Kỳ ngọa bệnh ở Hoàng Sơn mà đưa ra một bằng chứng xác thực thì ta lại phải hỏi đến Tư Đồ Ngọc, xem y có bênh vực được gì cho ân sư của y không?

Tư Đồ Ngọc nghe nói, bất giác hoảng sợ, bởi vì mình cũng không có một chứng cớ nào có thể chứng minh rằng ân sư của mình là thật và không phải là người nào khác đã giả mạo.

Nói rồi, quả nhiên Mạnh Băng Tâm quay sang Tư Đồ Ngọc hỏi :

- Tư Đồ Ngọc...

Ba chữ “Tư Đồ Ngọc” vừa thốt ra đột nhiên sau một cối đá ở gần bên bỗng vang lên một tiếng cười lảnh lót đỡ lời :

- Ta đây cũng có chứng cớ để giải oan cho ân sư của y.

Liền theo tiếng nói, một bóng trắng như tiên nữ giáng trần nhẹ nhàng đáp xuống đương trường, không gây một tiếng động nhỏ, chẳng những Thần Châu tứ dật đã đỏ mặt, mà ngay cả Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm cũng phải ngạc nhiên kinh dị, bởi vì với công phu tập luyện của họ có người núp ở gần bên mà vẫn không hay biết gì, thật đáng là một trò cười cho người trên giang hồ.

Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân giật mình là bởi vì bóng trắng này chính là một trong Thần Châu tứ hung, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.

Tăng Nại Hàn, Cơ Hướng Vị, Lâm Thắng Bô ba người cũng đều không ngờ là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa lại dám ta gan lớn mật tới đây một mình. Đã vậy, nàng ta lại còn lên tiếng bảo là có chứng cớ xác thực có thể mình oan cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.

Trong số đó chỉ có Tư Đồ Ngọc là vỡ lẽ, bởi vì mới đây ở đại hội Trung Thu trong Quát Thương mê cung, chàng đã được Truyền âm nhập mật nên biết rằng Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa này chính là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của chàng đã cải trang.

Mạnh Băng Tâm vừa thấy Ngọc Kiều Oa giả trang liền trầm giọng hỏi :

- Ai đó? Người có chứng cớ gì?

Tiêu Lộng Ngọc cười không đáp, cũng chưa lột bỏ lốt cải trang.

Nàng chỉ rút cái Phụng thoa đặt trên mái tóc xuống, hai tay dâng lên cho Nhu Tình Tiên Tử.

Mạnh Băng Tâm đỡ lấy rồi xem qua, sắc mặt bỗng biến đổi chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, run giọng hỏi :

- Ngươi... ngươi...

Tiêu Lộng Ngọc cúi người có vẻ cung kính lạ thường, cười đỡ lời :

- Đó là vật của gia sư ban cho.

Mạnh Băng Tâm vội vàng hỏi :

- Gia sư của ngươi bây giờ hiện ở đâu?

Tiêu Lộng Ngọc đáp :

- Hiện giờ người ở trong Tuyệt Tình động, trong Quan Âm giáp thuộc Thái Sơn. Người đang tu luyện để cầu lẽ đạo.

Mạnh Băng Tâm chợt nói :

- Khỏi phải nhiều lời, ngươi hãy tiếp một chưởng của ta.

Vừa dứt lời, Mạnh Băng Tâm liền đẩy ra một chưởng. Tiêu Lộng Ngọc lùi lại nửa bước, rồi hữu chưởng đưa lên, ngang nhiên tiếp chưởng của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Song chưởng vừa va chạm nhau, bỗng Mạnh Băng Tâm thâu tay về. mỉm cười gật đầu nói :

- Thôi được, ta đi Thái Sơn thăm sư phụ ngươi một phen. Việc ở đây ta giao lại cho ngươi đó.

Nói rồi, Mạnh Băng Tâm quay sang Thần Châu tứ dật khẽ vẫy tay.

Liền theo đó, chỉ thấy một cái bóng trắng bay vút ra khỏi Nam Hoang tử cốc. Mạnh Băng Tâm ra đi như thế, khiến cho Thần Châu tứ dật bất giác đều ngẩn người sửng sốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio