Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

chương 129: chương 129

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Ninh nhẹ nhàng kéo Chu Bội qua một bên, thản nhiên cười nói với Vương thị:- Phu nhân, nếu thông minh… hiện tại nên khách khí một chút, ta là người chịu khổ, nếu ta loan tin chuyện này ra, Từ Tích bị tình nghi là kẻ trộm, gã còn có thể tham gia thi cử sao?- Cứ cho rằng phu quân của bà là quan triều đình đi! Triều đình sẽ dễ dàng tha cho một quan lớn trốn thuế sao? Còn cả lệnh lang nữa, cho dù thi đỗ tiến sĩ, chỉ sợ sẽ bị tước đi công danh, ta nói vậy thôi, nếu phu nhân còn muốn làm loạn, ta xin hầu tiếp!Nói xong hắn nhìn Chu Bội cười, nói:- Chúng ta đi thôi!Trong lòng Chu Bội hiện tại bất mãn với dì, gả cho nhà họ Từ nên chỉ nghĩ cho lợi ích của nhà họ Từ, làm sao còn nghĩ tới cháu gái là mình chứ.

Nàng cũng không thèm để ý tới dì, theo Phạm Ninh đi về viện của mình.

Bà Vương đứng ngây ở đó không nhúc nhích, trên mặt thoa phấn trắng, nhìn không ra sắc mặt, nhưng cổ bà ta lại đỏ lên, trong mắt mang vẻ xấu hổ, căm giận và sợ hãi.

- A Ngốc, ngươi đừng để ý tới dì ta, bà ta vốn ngu si lại luôn luôn không biết học hỏi.

Phạm Ninh cười lớn:- Loại chuyện vặt vãnh này ta sẽ không để ý!Không lâu sau, họ đi tới một cái viện, đây là nơi Chu Bội ở, chiếm khoảng năm mẫu đất, phía trước là một vườn hoa lớn, trong vườn hoa có một cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, hai bên cầu đặt bảy tám khối đá Thái Hồ loại thượng phẩm với đủ hình dáng.

Còn có một núi đất nhỏ, trên đó trồng mấy cây to mọc tươi tốt, trên ngọn núi là một cái đình ngọc trắng hình bát giác.

Phía sau là hai lầu sơn đỏ, một là phòng ngủ của Chu Bội, một là nơi Chu Bội sinh hoạt và thư phòng.

Chu Bội hướng về phía đình gọi hai tiếng:- Đại ca!Phạm Ninh giờ mới phát hiện có một thiếu niên đang ngồi trong đình, dáng người to béo, quay lưng về phía họ, dường như không nghe thấy tiếng Chu Bội gọi.

Chu Bội không biết làm sao, đành nói với Phạm Ninh:- Trên kia là đại ca của ta, y cũng giống như ngươi, cũng là một kẻ ngốc, ta đi mang rượu cho ông nội, ngươi nói chuyện với huynh ấy chút đi.

Phạm Ninh nhớ tới lời Chu Nguyên đã nói với mình, Chu Bội có một người anh, đã mười lăm tuổi, trí khôn chỉ như trẻ lên ba, vẫn ở kinh thành.

Hắn gật đầu:- Ngươi đi đi! Để ta nói chuyện với y.

- Đại ca ta là người tốt nhất, ngươi không được bắt nạt y.

Chu Bội lại dặn nha hoàn trong viện vài câu rồi mới ôm hộp gỗ đi.

Phạm Ninh giao đá Thái Hồ trước ngực cho Kiếm Mai Tử, bước nhanh về phía gò núi.

Thiếu niên ngồi trong đình khoảng mười bốn mười lăm tuổi, Phạm Ninh vừa trông thấy y, liền nghĩ tới đô vật, quả thật dáng người thiếu niên này vô cùng to béo, cao ít nhất một thước tám, đúng là một hạt giống ưu tú cho môn đấu vật.

Phạm Ninh bước vào đình, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đùa nghịch tượng đá trong tay như trước, y híp mắt, cẩn thận dùng dao khắc tỉ mỉ từng chút một, bột đá thi thoảng rơi xuống kẽ tay y, y nắm hòn đá nhỏ vừa bằng lòng bàn tay, không nhìn ra y đang khắc cái gì.

Ánh mắt của Phạm Ninh dừng trên mặt y, giống với tất cả những đứa mập, hai gò má thiếu niên núc ních thịt nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng, như hai hồ nước trên cao nguyên Thanh Tạng, không có bất kỳ ô nhiễm gì.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo dài màu đỏ thẫm, quần áo rộng thùng thình, nhìn qua giống tăng bào, đầu vấn khăn, trên ngực áo thêu hai chữ Chu Triết.

Hóa ra đây là tên của y.

- Chu Triết!Phạm Ninh cười gọi một tiếng, đối phương không trả lời, vẫn coi như trước mặt không có Phạm Ninh, y chỉ chăm chú khắc đá.

Phạm Ninh đến phía sau y, ánh mắt lướt qua vai y, nhìn vào tượng đá trong tay y, kinh ngạc kêu lên một tiếng khâm phục.

Y đang khắc tượng đá hình dáng em gái y, Chu Bội.

Chu Bội mặc trang phục nam, khuôn mặt như trăng tròn, sống mũi cao, mắt đẹp như hồ nước sâu, cái miệng nhỏ nhắn mỏng manh, từng mũi dao khắc xuống, hình dáng hiện lên rất sống động.

Đã khắc xong phần đầu đội mũ ô sa, giữa mũ có khắc một khối ngọc nhỏ đẹp đẽ.

Lúc này, thiếu niên đang khắc thanh kiếm ngắn bên hông Chu Bội, y hạ dao xuống khắc vô cùng cẩn thận, mỗi dao khắc xuống đều dùng lực vừa đủ, bột đá rơi xuống từng chút một, hình dáng thanh kiếm đã hiện ra.

Phạm Ninh liền ngồi xếp bằng đối diện y, mỉm cười nhìn thiếu niên không vương chút bụi trần.

Lúc này có một nha hoàn bưng chén cháo sâm bước vào, gọi nhỏ:- Đại nha nội, ăn chút gì đi! Đại nha nội!- Suỵt!Phạm Ninh nhẹ nhàng suỵt một tiếng, nói với nha hoàn:- Huynh ấy đang bận việc của mình, không nên quấy rầy.

Phạm Ninh bây giờ đã biết, bệnh của Chu Triết chính là hình thái giả của chứng tự kỷ.

Trong lòng Phạm Ninh sinh ra một cảm giác thương hại, hắn trước kia chính là Phạm Ngốc Ngốc, cũng mắc chứng tự kỷ từ rất nhỏ, Phạm Ninh có thể cảm nhận được sự cô đơn trong lòng y.

Con ngươi trong mắt Chu Triết vẫn yên lặng, nhưng lại khiến Phạm Ninh cảm thấy xúc động không hiểu nổi, hắn cảm giác nội tâm của mình cũng từng giống như vậy, luôn tĩnh mịch.

Thế giới này kỳ diệu vậy đấy, Chu Triết đang chăm chú khắc bỗng dừng lại.

Y chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn kỹ Phạm Ninh trước mặt, nhưng chỉ trong chốc lát, y lại vùi đầu chăm chú khắc tượng, quay về thế giới của mình.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới, Phạm Ninh quay đầu lại, thấy một lão già béo ú mạnh khỏe, mặc bộ đồ màu xanh lục lộng lẫy, cuống quýt chạy tới, phía sau còn có Chu Bội.

Phạm Ninh liếc qua cứ tưởng là Chu Nguyên Phủ chạy tới, nhưng nhìn kỹ thì không phải, nhìn dáng rất giống Chu Nguyên Phủ, nhưng lại thấp hơn, béo hơn Chu Nguyên Phủ một chút.

Chu Bội ở phía sau lo lắng gọi:- Tam a công, chờ con với.

Hóa ra là Tam tổ phụ của Chu Bội, Phạm Ninh có nghe nói qua, ông nội nàng có ba anh em, ông nội nàng là địa chủ lớn, ông hai là quan triều đình, đã từng làm đồng tri Xu Mật Viện, còn ông ba là thương gia lớn.

Phạm Ninh đứng lên, hắn nhìn Chu Triết không có vẻ bị ảnh hưởng, liền bước nhanh xuống chân núi.

Mặc dù là tháng hai đầu xuân, không khí còn chút lạnh lẽo, nhưng Tam tổ phụ lại chảy mồ hôi đầy đầu, đứng trên chiếc cầu nhỏ thở mạnh, sắp thở không ra hơi.

Ông ta thấy Phạm Ninh, bất chấp mọi mệt nhọc liền nắm cổ tay Phạm Ninh, thở hồng hộc hỏi:- Bình rượu kia là do cháu trai ủ sao?Phạm Ninh vội lắc đầu cười nói:- Đại quan nhân, lén ủ rượu là phạm pháp, phải ở tù đấy, ta không dám làm chuyện này.

Lúc này Chu Bội cũng chạy tới:- A Ngốc, đây chính là Tam a công, có ba cửa tiệm lớn ở kinh thành, ở Bình Giang phủ cũng có hai thẻ bài bán rượu.

Cửa tiệm chính giống như cửa tiệm ở kinh thành, đều có tư cách ủ rượu, bán rượu, cửa hàng chính như Thanh Minh Thượng Hà Đồ.

Tại châu, phủ các nơi, ủ rượu là quyền của quan phủ, nhưng quan phủ bình thường không thể làm được, cho nên hàng năm đều bán đấu giá quyền ủ rượu, người trả giá cao sẽ được thẻ bài được ủ rượu.

Ở kinh thành có ba cửa tiệm chính, đây là bán rượu có quy mô lớn rồi.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio