- Ninh nhi, cửa hiệu là của cháu, ta để cháu làm chưởng quỹ đi.
Phạm Thiết Qua trong lòng đã không còn chút lo lắng, hàng hóa thanh lý sạch, trên tay y chỉ còn lại có hai trăm quan tiền, làm sao có thể so sánh với vạn quan đầu tư.
Phạm Ninh lắc đầu:- Cửa hiệu này cháu vốn tính cho Nhị thúc ba phần, nhưng bởi vì Chu gia cũng đầu tư tiền vốn, chiếm đi bốn phần cho nên cháu chỉ có thể cho người hai phần, người không cần bỏ tiền để đầu tư.
- Không! Không! Không!Phạm Thiết Qua lắc đầu giống hệt như trống bỏi, đùa sao, hai phần chính là hai ngàn quan, mình không thể chiếm lợi của cháu trai như vậy.
- Ta để cho cháu làm chưởng quỹ, phần này ta một chút cũng không cần, Ninh nhi, đây là đạo lý làm người cơ bản, cháu đừng làm khó ta!Phạm Ninh quả thực có phần đau đầu, Nhị thúc tại sao lại giống phụ thân như vậy, cũng là tính khí bướng bỉnh ương ngạnh?Hắn thở dài nói:- Nhị thúc, người nghe cháu nói, nếu như là người ngoài, bất luận là cái gì cháu cũng sẽ không cho người, nhưng người là thúc ruột của cháu, về sau bên ngoài do người kinh doanh buôn bán, cháu ở phía sau màn, cửa hiệu này trên giấy tờ đăng ký tại quan phủ đều không liên quan gì đến cháu, vì thế người nhất định phải có phần vốn về mình.
Nói về phần vốn trên, Phạm Thiết Qua cũng hiểu được dụng tâm của đứa cháu này.
Y suy nghĩ một chút nói:- Như vậy đi! Ta chỉ lấy một phần trong tổng vốn, nhưng xem như mượn tiền của cháu, về sau ta sẽ dùng lợi nhuận từ từ hoàn trả.
Phạm Ninh thấy Nhị thúc thái độ kiên quyết, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.
- Cửa hàng này có ba chủ nhân, một là cha cháu, ông ấy chiếm năm phần, dĩ nhiên, ông ấy chẳng qua là giúp cháu giữ chỗ, việc kinh doanh của của hàng ông ấy sẽ không hỏi đến.
- Tiếp theo là Chu đại quan nhân giữ bốn phần, cuối cùng là Nhị thúc, chiếm một phần còn lại.
- Ngoài ra, Nhị thúc làm chưởng quỹ, phụ trách việc kinh doanh hằng ngày, mỗi tháng hưởng lương bổng ba mươi quan tiền, về cơ bản những điều khoản này một lát nữa cháu sẽ viết lại, mọi người ký tên đồng ý sau đó giao cho quan phủ lập hồ sơ.
Phạm Thiết Qua cười khổ một tiếng nói:- Ta hoàn toàn không biết gì về đá cả, sao có thể nhận lương ba mươi quan tiền một tháng?Phạm Ninh rót cho y một chén rượu, cười tủm tỉm nói:- Cho nên việc đầu tiên của Nhị thúc chính là học tập, cháu đã nói với Chu lão gia tử rồi, bắt đầu từ ngày hôm sau, Nhị thúc tới thôn Tưởng Loan ở mười ngày, Chu lão gia tử phụ trách dạy học cho nhị thúc, ông ấy vỗ ngực cam đoan với cháu, mười ngày xuất sư.
- Chu lão gia tử là ai?Phạm Thiết Qua hơi mơ hồ.
- Nhị thúc nên biết đi! Chính là Chu viên ngoại.
- Hóa ra là ông ấy!Phạm Thiết Qua kinh ngạc, y đương nhiên biết rõ Chu viên ngoại, ẩn cư thôn Tưởng Loan, cao cao tại thượng.
Cháu họ không ngờ lại có thể mời ông ấy dạy mình phân biệt đá.
- Ninh nhi, đây có phải rất làm phiền người ta hay không?Phạm Ninh tức giận nói:- Lão nhân gia ông ta mang tảng Nam triều vũ nữ của cháu đi, chút chuyện này cũng không chịu giúp thì thật không biết xấu hổ?Phạm Thiết Qua phỏng chừng cháu họ và Chu viên ngoại có giao tình, y liền không nói thêm gì nữa.
Mắt thấy vận mệnh của mình lại có thể xoay chuyển, Phạm Thiết Qua âm thầm cảm động vô cùng, y nghĩ tới những ngày tuyệt vọng này, tại chính thời điểm y nguy nan nhất, vẫn là cháu trai ra tay cứu y.
- Ninh nhi, lần này may mà có cháu…Phạm Thiết Qua khó nén xúc động trong lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Phạm Ninh vội vàng an ủi y:- Nhị thúc đừng nói vậy, đây cũng là việc bản thân cháu muốn làm, hơn nữa, cháu vẫn còn phải cảm tạ Nhị thúc giúp cháu, đến lúc đó Nhị thúc và Nhị thẩm liền dời đến trấn Mộc Đổ đi, vừa khéo ngôi nhà của nhà cháu trên trấn đang bỏ trống.
Phạm Thiết Qua ổn định lại tâm trạng của mình, y gật đầu:- Ta về trước nói với thím cháu một câu, hai ngày nữa sẽ đi thôn Tưởng Loan, ta vẫn còn rất nhiều việc lớn phải sắp xếp ổn thỏa mới được.
Cáo từ nhị thúc, Phạm Ninh đi đến nha huyện.
Chiều qua, kỳ trưởng của Mộc Đổ trấn - Tống Vũ Căn thông báo với Phạm Thiết Chu, Lý huyện lệnh hi vọng hôm nay Phạm Ninh sẽ đến nha huyện kết án.
P/s: Kỳ trưởng là chức quan chuyên xử lí các vụ án trộm cướp thời xưa.
Phạm Ninh có thể thông cảm cho nỗi khổ của huyện lệnh Lý Vân, triều đình đang tiến hành xét duyệt thăng ông ta lên làm huyện lệnh Giang Ninh, thì đúng lúc đó lại xảy ra vụ án cướp lễ vật.
Tin này mà truyền ra ngoài, đừng nói thăng quan, e đến chức huyện lệnh Ngô huyện cũng khó mà giữ nổi.
Phạm Ninh cũng có thể đồng ý kết thúc vụ án, quan trọng là Từ gia bù đắp thế nào để bày tỏ thành ý.
Nếu Từ gia vẫn giữ thái độ như Vương phu nhân hôm qua, thì vụ án này đừng mong có hồi kết.
Phạm Ninh đến nha môn, gặp ngay đô đầu Lục Hữu Căn.
- Lục đô đầu!Phạm Ninh cười chào hỏi y.
- Ai da! Tiểu công tử cuối cùng cũng đến rồi.
Lục Hữu Văn hồ hởi cười nói:- Sáng nay quan huyện còn hỏi bao giờ cậu đến, ta nói từ Mộc Đổ trấn qua đây cũng phải mất chút thời gian, chắc chiều sẽ đến, quả nhiên đúng thật, mau đi theo ta!Phạm Ninh đi theo y vào nha huyện, cười hỏi:- Lục đô đầu, có tin gì của Từ gia không?- Có một tin, hai ông cháu Từ gia sáng sớm hôm nay đã đi thuyền đến Tuyên Châu, đi rất gấp gáp, nghe nói Từ thiếu gia sẽ vào trường huyện Tuyên Thành nhập học, bên đó đang thúc giục.
Phạm Ninh ngẩn người, Từ gia chạy mất rồi?Hắn hơi bất mãn nói:- Từ gia đi rồi, vậy vụ án của ta giải quyết thế nào?- Công tử yên tâm, huyện quan đã mời cậu đến kết án, thì nhất định sẽ cho cậu một lời giải đáp thỏa đáng.
Lục Hữu Căn thấy không thuyết phục được, lại hạ giọng nói:- Sáng hôm qua Từ lão gia đến nha huyện, trò chuyện cùng huyện quan khoảng nửa canh giờ, gần như đã an bài thỏa đáng, cho nên huyện quan mới lập tức sai người đi báo với cậu, hôm nay đến huyện quan kết án, ta nghĩ là sẽ bồi thường cho cậu.
Phạm Ninh không nói nhiều nữa, đi cùng Lục Hữu Căn vào quan phòng của huyện lệnh.
- Khởi bẩm huyện quan, Phạm Ninh đã đến!Lục Hữu Căn bẩm báo trước cửa.
Lý Vân liền cười ha ha ra đón:- Sao Văn Khúc nhỏ của chúng ta đến rồi, bản quan không nghênh đón từ xa, thứ tội! Thứ tội!P/s: Văn Tinh hay còn gọi Văn Khúc Tinh/ Văn Xương Tinh: là tên một ngôi sao, ý chỉ một người tài năng xuất chúngÔng cười, dường như tâm trạng rất tốt.
Phạm Ninh tiến đến hành lễ:- Học trò tham kiến huyện quan!- Đến đây! Đến đây! Mau vào ngồi xuống.
Lý Vân nhiệt tình mời Phạm Ninh vào phòng.
Lục Hữu Căn đứng sang một bên.
Lý Vân mời Phạm Ninh ngồi xuống, sai người dâng trà.
Lý Vân lại cười híp mắt nói:- Khê Sơn Hành Lữ thạch của Phạm Ninh công tử hôm qua làm chấn động cả Chu phủ! Đáng tiếc Chu đại nhân đã ra tay trước, không có duyên với bản quan, thật sự đáng tiếc.
- Hôm qua huyện quan cũng đi sao?Phạm Ninh hiếu kì hỏi.
- Hai ngày nay ta rất bận, ngày mai mới đi chúc thọ được, là ta nghe Dương huyện thừa kể lại, hôm qua ông ấy có đi.
.