Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại Tra Công thở phì phò sai người đến thôn Ngưu Vương mời sư phụ mập như quả bóng kia về làm lẩu bánh bột ngô hầm cá lớn cho Tiểu Mỹ Nhân.
Để nấu được món đó cần một nồi sắt lớn và một lò đất, trong nồi không cho nước, chỉ trải lên một lớp cải thảo dày.
Cải thảo
Ba phẩy năm cân cá trắm được cắt thành miếng lớn, trộn hành gừng tỏi tương bột ớt với nhau, sau đó cùng cho vào nồi với miếng cá, đậy vung lại rồi nấu.
Cân Trung Quốc, đổi sang kg là . kg
Chờ đến khi thịt cá chín bảy phần, cải thảo trong nồi sẽ tiếp tục hầm miếng cá, sau đó sẽ có được một nồi nước súp thơm phức nồng nàn.
Tiếp đó trộn bột ngô với nước nhào lên, vắt thành từng miếng bánh to bằng lòng bàn tay đặt dọc quanh nồi, nướng một mặt mềm mềm, một mặt vàng giòn, phía dưới đẫm trong nước súp cá nồng đậm.
Tiểu Mỹ Nhân một miếng bánh ngô, một miếng thịt cá, chóp chép ăn ngon ngọt muốn chết luôn.
Đại Tra Công ngồi cạnh kệ bếp, ghét bỏ nhíu mày mà cầm đũa gắp một miếng nhỏ trong đĩa của Tiểu Mỹ Nhân, nếm thử.
Ừm, đúng là rất thơm.
Tiểu Mỹ Nhân rụt rè nhìn nụ cười vui sướng của Đại Tra Công, lén gắp một đũa thịt cá thơm mềm vào bát Đại Tra Công: “Tướng công… Chàng… Chàng cũng ăn đi…”
Đại Tra Công cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chàng vợ nhà mình, trong lòng có một vạn con tiểu tra công đang nhảy nhảy nhót nhót.
Nhưng mà hắn vẫn nghiêm mặt nói: “Những thứ thô tục thế này sau ăn ít thôi, nếu không con mình sẽ bị ngốc.”
Tiểu Mỹ Nhân mất mát cúi đầu, nước mắt lưng tròng gặm bánh ngô.
Đại Tra Công mất tự nhiên xúc miếng bánh ngô tiếp theo trong nồi, xé thành miếng nhỏ ngâm trong canh cá rồi đẩy đến trước mặt Tiểu Mỹ Nhân, mặt không thay đổi hỏi: “Là ăn như thế này hả?”
Tiểu Mỹ Nhân vẫn nước mắt lưng tròng, không ngừng gắp vào miệng.
Hồi bé khi Tiểu Mỹ Nhân khóc, mẹ cậu trái dỗ phải dành mãi không được, lúc này cha sẽ cầm một củ khoai nướng, thổi thổi phần bụi rồi đưa cho tiểu mỹ nhân.
Tiểu Mỹ Nhân ôm khoai nướng sẽ không khóc nữa, gặm đến mức mặt dính đầy tro.
Cha nói, chỉ cần ăn no thì nước mắt sẽ không rơi xuống.
Đại Tra Công thấy vợ mình không để ý đến mình thì càng thêm phiền muộn, không biết phải làm sao.
Hắn ăn hết miếng thịt cá Tiểu Mỹ Nhân gắp cho, đẩy cái đĩa trống đến trước mặt Tiểu Mỹ Nhân, thô bạo nói: “Hết rồi.”
Tiểu Mỹ Nhân ngửa đầu, rưng rưng nháy nháy mắt.
Đại Tra Công: “Gắp thêm một miếng lớn cho tướng công của em đi, ta còn muốn uống canh nữa.”
Nước canh nồng đậm, thịt cá mềm mại, bánh ngô thơm ngọt vừa giòn vừa mềm.
Lúc bắt đầu Đại Tra Công còn rụt rè gắp từng đũa từng đũa, đến cuối cùng cũng học Tiểu Mỹ Nhân bưng bát canh thêm bánh ngô xì xụp xì xụp nuốt vào, ăn đến mức miệng dính đầy mỡ, mồ hôi đầm đìa.
Tiểu Mỹ Nhân thấy Đại Tra Công ăn ngon lành, nước mắt cũng dần thu lại, cười đến mắt mày cong cong.
Tướng công hay chê cậu quê mùa, nhưng mà giờ tướng công vẫn thích ăn nha