Đại Tra Công tràn đầy sinh lực đánh thái cực quyền trong sân, tinh thần thoải mái, thân cường thể kiện.
Hạ nhân bưng một chậu lớn khoai lang nướng nóng hôi hổi, vừa chạy vừa bị bỏng đến giơ chân: “Lão gia! Lão gia! Khoai lang nướng kỹ của phu nhân đây ạ!”
Đại Tra Công trầm ổn đánh thái cực, nói: “Để chỗ đó đi, dùng than lửa phủ lại, đừng để nguội.”
Hạ nhân vui vẻ đặt xuống bàn lớn.
Đại Tra Công kiểm tra mùi thơm của khoai nướng, tiếp tục trầm ổn đánh thái cực quyền.
Hôm qua ăn no quá nên phải bình tĩnh luyện thái cực quyền mới có thể tiêu cơm.
Tiểu Mỹ Nhân đã quen với giờ giấc trồng trọt rồi, nên dù mệt thì cứ trời sáng lại tỉnh dậy đúng giờ.
Tiểu Mỹ Nhân ôm cái mông nhỏ vô cùng đáng thương bò xuống giường, loạng chà loạng choạng như con vịt nhỏ, mơ mơ màng màng men theo mùi thơm của khoai nướng tìm đến cái ăn.
Cậu nằm nhoài trên cửa sổ, thấy Đại Tra Công sức sống tràn trề và khoai nướng thơm lừng.
Tiểu Mỹ Nhân vui vẻ cười rộ lên.
Đại Tra Công đánh xong một bộ quyền, bình thản thu quyền dừng lại.
Bỗng nhiên, Bạch Nguyệt Quang xông vào từ cửa lớn, lảo đà lảo đảo, quần áo tóc tai rối loạn, khoé mắt đẫm nước, không còn dáng vẻ thanh cao ngạo mạn nữa.
Đại Tra Công ngây ra.
Bạch Nguyệt Quang nhào vào lồng ngực Đại Tra Công, khàn giọng nghẹn ngào nức nở: “Chân Kiệt…”
Còn chưa chờ Đại Tra Công có phản ứng gì, Tiểu Mỹ Nhân đã nhếch miệng uất ức bật khóc.
Đại Tra Công giơ tay đỡ lấy vai Bạch Nguyệt Quang: “A Bạch, không phải ngươi sắp thành hôn sao?”
Bạch Nguyệt Quang rưng rưng nước mắt, chỉ nghẹn ngào lắc đầu, nhưng một câu cũng không chịu nói.
Đại Tra Công bất đắc dĩ lắm, nói: “Quản gia, đưa Bạch công tử đi tắm rửa thay quần áo.”
Bạch Nguyệt Quang: “Ta không tắm!”
Đại Tra Công: “Vậy để ta đưa ngươi về nhà.”
Bạch Nguyệt Quang dùng sức lắc đầu, nói gì cũng không chịu: “Ta muốn ở chỗ này của huynh, chỗ nào ta cũng không đi.”
Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên cửa sổ, nước mắt rưng rưng sờ mông nhỏ đau nhức của mình, càng lúc càng cảm thấy không vui.
Bạch Nguyệt Quang cương quyết ở lại Chân gia, nhưng cũng không có cử chỉ gì vượt quá giới hạn với Đại Tra Công. Y chỉ ở trong tiểu hoa sảnh của Chân gia, cả ngày ngơ ngác, thỉnh thoảng lấy nước mắt rửa mặt.
Tiểu hoa sảnh là phòng khách thứ hai trong viện, thường là ở sân trong.
Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên nóc nhà nhìn tiểu hoa sảnh, trong lòng chua chát, vừa tự ti vừa tức giận.
Tuy rằng… Tuy rằng cậu vừa đần vừa xấu, nhưng mà… Nhưng mà đây là nhà của cậu!
Bạch công tử kia sao có thể lẽ thẳng khí hùng mà ở trong nhà cậu chứ.
Tiểu Mỹ Nhân tức tối gặm khoai lang, lúc cậu trèo lên có ôm theo một túi khoai nướng bự.
Lần này dù Đại Tra Công có sốt ruột bày bao nhiên gà to cá lớn trong sân đi nữa, cậu cũng ứ thèm tự chui đầu vào lưới đâu!