Đại Tranh Chi Thế

quyển 1 chương 89-2: ba gã thợ giày thối (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:

- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...

- Ừm..., cũng được!

Khánh Kỵ đáp lại một tiếng, đứng dậy, lách qua Thúc Tôn Diêu Quang, đi đến cửa xe bên kia, nửa mông lại ngồi lên ghế, vén bức màn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm thần lúc đó đã nhẹ nhàng bay đi xa xa.

- Ngươi...

Thúc Tôn Diêu Quang oán hận trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi uốn éo eo nhỏ nhắn, cái mông đẫy đà dịch dịch lại gần hắn một chút.

Khánh Kỵ phát hiện ra, quay đầu lại cười khổ nói:

- Này, nàng bây giờ toàn thân mặc quân phục, là binh lính của ta đó, hẳn là nên xuống xe đi cùng với mọi người mới đúng chứ?

Thúc Tôn Diêu Quang trán đẹp () hơi nhăn, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át chậm rãi chuyển thành hình chữ O:

- Ngươi... ngươi bảo là, để cho ta xuống xe đi đường hả?

- Đúng vậy.

Thúc Tôn Diêu Quang dùng một đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi nhướng lên, như trăng non lưỡi liềm, biểu tình tựa cười lại như không cười, thanh âm kiều diễm ôn nhu nói:

- Người ta đương nhiên là không vấn đề gì, chỉ có điều... ngươi nỡ làm vậy sao?

Khánh Kỵ nghe vậy, chịu chẳng biết nói gì...

Hồ Lịch Ba, một đội sĩ tốt đã được lựa chọn tỉ mỉ đang ở trong hồ chém sóng chặt gió, luyện tập thuyền rồng. Cách đó một tầm tên bắn, có một chiếc thuyền rồng khác, đó là thuyền của Thúc Tôn thế gia. Trên bờ, các binh sĩ đã sớm huấn luyện xong, có người đang rảnh rỗi ở chỗ đóng quân, có người đang ngủ, có người lại tới ngọn núi để hái nấm, săn bắn thú hoang dã. Thành Bích phu nhân phú khả địch quốc, không hề tiếc tiền đầu tư vào những chuyện có thể mang tới cho nàng tài phú khổng lồ, nàng sai đưa tới thóc gạo thịt cá cực kỳ phong phú, vốn là chẳng cần phải săn bắn thêm, nhưng những sĩ tốt vẫn làm như vậy, chẳng qua là để đốt thời gian mà thôi.

Khi Khánh Kỵ đi tới hồ Lịch Ba, chính là nhìn thấy tình hình như thế. Thấy vậy, Khánh Kỵ càng yên lòng, lúc này cho dù có người khác tới, trừ phi là lập tức tập hợp toàn bộ sĩ tốt tiến hành kiểm kê, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể làm rõ được trong doanh tổng cộng có bao nhiêu người.

Vừa đến nơi trú quân, Khánh Kỵ liền nghĩ sẽ giao phó cho A Cừu một vài sự tình, thế nhưng Thúc Tôn Diêu Quang cứ ở bên cạnh không rời, lại chẳng có cách nào mà thoát khỏi nàng, may mắn là Khánh Kỵ chợt nhớ tới nữ nhân rất thích làm một chuyện, cho nên...

- Diêu Quang... Nàng có thể nấu ăn hay không?

- Đương nhiên rồi.

Thúc Tôn Đại tiểu thư đắc ý dào dạt nói:

- Ngươi cho rằng Diêu Quang là con nhà thế gia chỉ biết áo đến giơ tay, cơm đến há mồm sao? Mấy thứ thêu thùa may vá, nấu cơm nấu canh mọi thứ ta đều không kém.

- Ồ?

Khánh Kỵ vuốt cằm nói:

- Ta luôn luôn thích nhất là ăn thịt gà om nấm...

- Ta đi!

Thúc Tôn Đại tiểu thư lập tức mặt mày hớn hở xin đi giết giặc:

- Bây giờ ta sẽ vào núi bắn một con gà rừng, rồi hái thêm chút nấm, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta.

Thúc Tôn Diêu Quang dẫn theo hai gã thị vệ, đeo cung trên vai kích động đi lên núi. Vừa thấy nàng rời đi, Khánh Kỵ như trút được gánh nặng, lập tức gọi A Cừu cùng với hữu binh vệ Đông Cẩu hiện tại đang là người phụ trách binh sĩ trong trận doanh vào một gian phòng. Những căn phòng nơi đây đều là chặt cây tùng lấy gỗ vừa mới dựng lên, trong phòng còn có mùi hương gỗ tùng nồng đậm. Khánh Kỵ tiến vào phòng, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng:

- Thời gian có hạn, các ngươi lưu ý lắng nghe.

Thần sắc Đông Cẩu khẩn trương hẳn lên, hai tay để trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tập trung nghe hắn phân phó. Khánh Kỵ vội vàng nói rõ những tình hình trước mắt, sau đó nói:

- Lỗ quốc ba nhà đang tranh đấu kịch liệt từ bên trong, tình thế hiện giờ đối với ta đúng thực là rất bất lợi, có điều... Cơ hội thường tới vào những thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng nhất. Quý Tôn Ý Như là người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, tính tình như vậy, nếu như còn chờ hắn quyết định chủ ý, không biết là phải đến tháng nào năm nào. Hiện giờ ta vừa đúng lúc nhân cơ hội hành động, buộc hắn không còn đường lui, không thể không cùng tiến cùng lui với ta!

Hắn nhìn hai người trước mặt, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Ta ở Nhã Uyển tuy chỉ dùng kế hoãn binh để làm Dương Hổ tin tưởng, nhưng mà thực tế là ta đúng thực có nghĩ tới một biện pháp, chỉ có điều lúc ấy là do nhất thời nhanh trí, còn rất nhiều chỗ còn chưa nghiền ngẫm một cách tinh tế. Chuyện này phải làm cho thật hoàn hảo không một kẽ hở, nên giờ mới gọi hai người các ngươi tới để thương nghị.

- Công tử có tính toán gì? - Đông Cẩu hỏi.

- Đêm nay ta sẽ rời khỏi nơi này, đi làm một chuyện. Chuyện lần này, ta không thể tin tưởng giao cho người khác, phải tự ta đi làm mới được!

Đông Cẩu và A Cừu yên lặng lắng nghe, Khánh Kỵ nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, vừa lòng cười nói:

- Chủ ý này là do ta nghĩ ra trong lúc gấp gáp, còn có rất nhiều kẽ hở, cần các ngươi phải phối hợp để hoàn thành. A Cừu, ngươi là thiếp thân thị vệ của ta, luôn theo ta đi khắp các nơi, rất nhiều người ở Khúc Phụ nhận ra ngươi, nên ngươi phải lưu lại, che đậy tai mắt của kẻ khác.

Đông Cẩu vuốt cằm nói:

- Được, để cho A Cừu lưu lại, ta đi cùng công tử.

- Không thể, hiện giờ những người đang ở trong quân doanh, lên chiến trường chém giết cũng không có vấn đề gì, nhưng mà phải có một nhân vật đủ bản lĩnh để chỉ huy điều hành, ứng phó đối đáp. Một khi ta rời đi, không thể không có một ai chủ trì cục diện, ngươi cũng phải lưu lại.

Đông Cẩu cùng A Cừu vừa nghe thấy vậy thì lập tức trở nên khẩn trương:

- Công tử muốn đi làm chuyện gì vậy? Bên người nếu không có một cận vệ đắc lực để sử dụng, thì sao có thể làm được?

- Không cần tranh cãi, thanh danh của bản công tử ngày hôm nay, cũng không phải là dựa vào tánh mạng của hạ nhân để đổi lấy. Việc này quan hệ rất trọng đại, thử hỏi trong số các ngươi ai có thể có thân thủ so sánh được với ta? Chỉ có ta tự mình tiến lên, phóng tay vồ tới, thì khả năng nắm chắc thành công mới là lớn nhất! Không được xen ngang, nghe ta nói thêm đã.

Khánh Kỵ tĩnh lặng, lại nói:

- Sáng nay khi nghe nói Quý Tôn Ý Như khiếp đảm, muốn trục xuất ta rời khỏi Lỗ quốc, ta mới vội vàng nghĩ ra chủ ý này. Mới vừa rồi ở trên xe ta đã cẩn thận cân nhắc lại một chút, đối với một vài khâu mấu chốt thì chỉ cần sắp xếp là làm được, chỉ có điều hiện tại có một chỗ khó xử, nhất thời chưa có ý kiến gì hay...

Khánh Kỵ hơi hơi cau mày, suy tư nói:

- Chuyện ta muốn đi làm, các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần có thể thủ tại chỗ này, che dấu hành tung của ta, chính là một kiện đại công. Nếu hành tung của ta bị bại lộ, thì chuyện ta đang đi làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có giấu diếm hành tung của ta, như vậy sau khi ta trở về, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là, làm thế nào để cam đoan rằng ta có thể rời đi, mà không bị ai phát giác.

Đông Cẩu và A Cừu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời nào. Trong doanh trại một trăm người rời đi cũng chẳng sao, bởi vì bọn họ không phải là Khánh Kỵ, muốn Khánh Kỵ rời đi mười ngày mà không bị người khác phát giác, cho dù là bình thường cũng quyết không có khả năng, huống chi còn là thời khắc khẩn trương như thế này. Quý Tôn Ý Như nóng lòng muốn Khánh Kỵ lập tức biến mất, nếu hắn cứ cù nhây ở đây không đi, Quý Tôn Ý Như mặc dù khoa trương thân phận là không tiện bức bách, nhưng nhất định sẽ cho thủ hạ đến nói bóng nói gió với hắn, khi đó sao có thể không phát hiện ra rằng hắn cũng đã biến mất rồi.

Khánh Kỵ nhướng mày, nói:

- Chỗ khó xử của ta là ở đây, tuy đã có Dương Hổ âm thầm tương trợ, nhưng tóm lại cũng phải nghĩ ra một cái lý do dễ nghe để có thể kéo dài thêm thời gian. Lý do thì rất dễ kiếm, sinh bệnh, bị thương, cái gì cũng được. Dương Hổ chỉ cần lợi dụng quyền lực của hắn để làm thêm một vài động tác nữa là được. Ngô quốc sứ giả cho dù không có Lương Hổ Tử, Anh Đào chặn lại, đại đội nhân mã khoan thai mà đi nhanh nhất cũng phải sau mười ngày mới tới được Khúc Phụ, Quý Tôn Ý Như sẽ không bởi vậy mà trở mặt bắt ta phải rời đi trong khi đang mang bệnh. Nhưng mà, muốn kéo dài mười ngày, lại còn muốn làm cho hắn không biết ta đã rời khỏi nơi này, thế thì quá khó khăn. Người hắn phái tới thúc giục ta, chắc gì đã là Dương Hổ. Nếu thay đổi người khác, chẳng phải là sẽ bại lộ giữa đương trường sao?

Nghe Khánh Kỵ nói như vậy, Đông Cẩu và A Cừu cũng không khỏi nhíu mày. Chuyện này mặc dù không quá phức tạp, nhưng mà để làm đến mức kín kẽ không một lỗ hổng thì quả thật là rất khó khăn. Hiện giờ những người biết Khánh Kỵ ở Khúc Phụ quả là không ít, kẻ khác không nói, giả sử người Quý Tôn Ý Như phái tới thăm hỏi chính là con trai Quý Tôn Tư, như vậy thì tuyệt đối không thể lừa gạt được. Quý Tôn Tư không phải là Dương Hổ, cũng sẽ không giúp hắn giấu diếm trước mặt phụ thân.

Khánh Kỵ thấy hai người nhìn trộm nhau dò xét, cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp gì, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài:

- Mẹ nó, vì sao khi tới lượt ta thì lại gặp phải lắm chuyện rắc rối thế này? Nhớ năm đó Hạng Thiếu Long xuyên Việt tìm Tần, chỉ cần đeo một lớp da khác trên mặt, là một Đổng Mã Si đã long trọng ra lò, mà chẳng ai có thể nhận ra nổi. Tại sao ở bên người ta lại chẳng có một kỳ nhân nào biết thuật dịch dung trong truyền thuyết nhỉ?

Khánh Kỵ trầm ngâm nói:

- Giả bệnh... Sợ là không gạt được người, bởi vì vẫn phải có một người khác cải trang làm ta. Nếu thật sự không còn biện pháp nào khác, thì chỉ có bị thương, hơn nữa còn phải bị thương trên mặt, ta có thể làm bộ khi săn bắn trong rừng bị trượt chân ngã xuống, khiến cho khuôn mặt bị thương toàn bộ, chỉ có điều... đến lúc đó lại phải khiến cho huynh đệ cải trang làm ta phải chịu ủy khuất.

A Cừu vội la lên:

- Công tử, dâng tặng tính mệnh cho công tử chúng ta cũng không oán không hận, trên da mặt tạo ra một chút vết thương thì có là cái gì? Có điều cứ như vậy, khi công tử quay trở lại thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng phải cắt da mặt giống hệt thế?

Khánh Kỵ khẽ cắn môi:

- Việc đó cũng không thành vấn đề, ta vốn là đã liều mạng đi vào con đường ghập ghềnh này, cắt một chút trên mặt thì có là cái gì? Ta cũng không phải là nữ nhân, coi trọng khuôn mặt hơn cả so với tính mạng. Chỉ cần có thể làm được đại sự, thì cắt đứt một tay cũng không tính là gì.

Đông Cẩu lắc đầu nói:

- Công tử, người muốn đi làm chuyện, cũng phải cắt mặt mà đi, chẳng nhẽ phải che mặt mà đi trên đường sao? Nếu không làm vậy, đến khi trở về mới tạo ra vết thương, thì vết thương mới tạo đó sẽ khác xa so với vết thương đã qua mười ngày, người khác sao có thể không nhìn ra sơ hở trong đó kia chứ?

Khánh Kỵ vừa nghe thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày. Hắn vốn nghĩ rằng trong kế hoạch này chỗ khó nhất là đi làm kiện đại sự kia, chưa biết được hắn định giải quyết vấn đề ba nhà như thế nào, hiện giờ xem ra muốn rời đi mà không ai biết đã đủ khó như lên trời rồi. Kế hoạch này vốn là hấp tấp nghĩ ra, rất nhiều chi tiết còn phải tính từng bước. Muốn tính từng bước, hiện giờ nào có đầy đủ thời gian cho hắn suy nghĩ một cách vẹn toàn?

A Cừu bỗng nhiên vỗ đùi, nói:

- Nghe công tử nói vậy, kẻ hèn lại nghĩ ra một biện pháp, không biết có thể sử dụng được hay không?

Khánh Kỵ mừng rỡ, hắn không nghĩ rằng một kẻ thô lỗ lại là người nghĩ ra chủ ý đầu tiên trước cả bọn hắn, lập tức vội vàng nói:

- Nếu đã có biện pháp, ngươi mau mau nói ra đi.

-------------------------

() Trán đẹp: Nguyên bản là ‘tần thủ’. Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào có đầu trán đẹp thì gọi là tần thủ 螓首.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio