Đại Tranh Chi Thế

quyển 1 chương 90-3: rắn và kim thiền (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thúc Tôn Diêu Quang tâm cao khí ngạo, từ trước tới nay chưa bao giờ nói dối trước mặt đàn ông, nhi tử của hắn cũng thường bị Thúc Tôn Diêu Quang nhiếc móc, Quý Tôn Ý Như cũng hiểu rõ tính tình của tiểu ny tử kia, một thế gia nữ tử như vậy, đánh cuộc thất bại, bị ép làm nô, đó là một sự nhục nhã biết bao đây? Thúc Tôn Diêu Quang nhất định sẽ hận Khánh Kỵ đến tận xương tủy, và dĩ nhiên là sẽ không đời nào chịu bao biện giúp hắn. Thành Bích phu nhân tối qua bái kiến, cũng đã nhắc tới Thúc Tôn Diêu Quang. Lúc đó cũng nói, Khánh Kỵ từng nói: thu nhận nàng làm nô, đến ngay cả lúc ngủ cũng phải mở to một con mắt, để đề phòng nàng ám toán, như vậy cũng đủ thấy mối quan hệ của hai người khốc liệt như thế nào.

Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài vừa nghe đến việc Thúc Tôn Diêu Quang cũng tận mắt chứng kiến, sự hoài nghi trong lòng lập tức giảm đi mấy phần, nhưng Công Sơn Bất Nữu nói gì đi nữa thì trong lòng vẫn còn ẩn chứa đầy nghi kỵ đối với Dương Hổ kiêu hùng ngạo nghễ kia. Không thể tận mắt trông thấy tình trạng vết thương của Khánh Kỵ, không thể tận tai nghe thấy lời chứng thực từ miệng của Thúc Tôn Diêu Quang thì hắn vẫn chưa thể yên tâm được.

Công Sơn Bất Nữu nhãn châu xoay động, tiến lên nói:

- Nếu đã vậy, việc Khánh Kỵ công tử bị thương chắc không phải là giả rồi, Ngô quốc khí thế hùng hổ, điều sứ giả tới. Nhưng khả năng lớn nhất vẫn là bức bách Khánh Kỵ ra đi, áp chế thanh uy của hắn. Dù sao Ngô quốc cũng không có khả năng ra lệnh cho Lỗ quốc chúng ta, như thế, cứ để cho Khánh Kỵ công tử tạm dưỡng thương cũng là lẽ thường tình hợp đạo lý, nô tài cho rằng, chúa công vẫn nên cho người đi thăm hỏi, để thể hiện lòng nhân đức.

- Dương Hổ nguyện được đi...

Dương Hổ vừa nghe thấy vậy, lập tức vượt lên trước cướp lời nói, Công Sơn Bất Nữu quét mắt nhìn hắn một cái, cười nói:

- Sớm đã biết Dương Hổ ngươi sẽ chủ động đề xuất. Ha ha, ngài và Khánh Kỵ công tử là chỗ quen biết, ngài đi đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Dương Hổ sững sờ, lập tức tỉnh ngộ ra mưu mô của hắn. Chính là vì quan tâm tắc loạn (có mối quan tâm thái quá tới ai đó thì khi giải quyết vấn đề hoặc qua lại lẫn nhau sẽ gây ra đại loạn). Hắn sợ người khác đi sẽ nhìn ra sơ hở. Thỉnh lệnh gấp gáp như vậy, e rằng Quý Tôn đại nhân ngược lại sẽ không dùng hắn.

Quả nhiên, Quý Tôn Ý Như vừa nghe xong, liền nổi lên sự nghi kỵ trong lòng, nói với Công Sơn Bất Nữu:

- Không, ngươi đi.

Công Sơn Bất Nữu đắc ý liếc nhìn Dương Hổ, chắp tay với Quý Thị nói:

- Công Sơn Bất Nữu chưa từng được tiếp kiến Khánh Kỵ công tử, không biết tướng mạo của công tử, nô tài có thể xin chúa công cho quản sự của Nhã Uyển đi cùng được không?

Quý Tôn Ý Như khoát tay nói:

- Thế nào cũng được, ngươi đi đi.

- Rõ!

Công Sơn Bất Nữu chắp tay lui về phía sau, đi ra ngoài sảnh, phất tay áo lên, lệnh cho người chuẩn bị xe rồi tới Nhã Uyển đi tìm quản sự lão Trác.

Trọng Lương Hoài sờ sờ mũi, quay về phía Dương Hổ hỏi:

- Ách... người đưa tin có nói Khánh Kỵ công tử bị thương ở chỗ nào?

Dương Hổ liếc nhìn hắn, đáp:

- Nghe đâu là bị con rắn trườn vào trong áo bào, cắn vào.... hạ thể của hắn.

Trọng Lương Hoài nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, nhịn cười nói:

- Vậy.... bị thương đúng vào chỗ ấy? Đáng thương, không biết sau này còn có thể... Hố hố… Hố hố…

Quý Tôn Ý Như hầm hầm quét mắt về phía hắn, nghiêm nghị phất tay áo nói:

- Tiểu nhân bỉ ổi!

- Dạ dạ.

Trọng Lương Hoài sợ hãi khom người lại.

- Lui ra!

- Dạ dạ!

Trọng Lương Hoài mồ hôi khắp mặt, chắp tay lui ra.

Quý Tôn Ý Như khoát khoát tay, nói với Dương Hổ:

- Được rồi, ngươi cũng đi làm việc của mình đi.

- Vâng, nô tài xin cáo lui!

Dương Hổ vừa mới lui ra ngoài, Quý Tôn Ý Như liền vê vê mấy sợi râu, để lộ ra nụ cười đầy cổ quái:

- Khánh Kỵ... thật là quá xui xẻo, lại bị con rắn hai đầu kia cắn đúng vào chỗ hiểm. Ai da... Rắn hai đầu ơi, nếu như mỗi cái đầu cắn một "hòn", thì... ách, cũng không biết được liệu hắn từ đây sẽ trở thành tự nhân hay không nữa, hố hố… hố hố.

(Tự nhân: tức là thái giám -- chủ nào tớ nấy, haizzz)

Dương Hổ tâm thần bất an quay về phủ đệ của mình, nhất thời tâm trạng không yên, không biết liệu Khánh Kỵ có lộ ra sơ hở gì không. Hắn giống như thường ngày, sải bước về phía trong phủ trạch, tâm trạng để đâu đâu, đến cả môn tử liên tục hô gọi ở phía sau cũng không nghe thấy.

Cho đến khi tiến lên bậc thang đại sảnh, hắn mới nghe thấy đằng sau có người đang gọi, quay đầu lại nhìn, không khỏi ác thanh ác khí cả giận nói:

- Hô to gọi nhỏ làm cái gì, nhà ngươi có người chết hả?

Môn tử kia sợ hãi, vội vàng dừng lại cước bộ, rụt cổ lại nói:

- Đại nhân, trong môn phòng có.... có hai người, nói là mua ngựa của đại nhân.

Dương Hổ tự gia kinh doanh không ít thứ, buôn bán ngựa chính là một trong những thứ đó. Nhưng hôm nay tâm trạng hắn không được tốt, làm gì còn tâm trạng đi bàn chuyện làm ăn, liền phất tay áo nói:

- Muốn mua bao nhiêu con, có cần đàm phán trực tiếp với ta không?

Môn tử giơ ra bốn ngón tay, nháy mắt nói:

- Bốn con.

Dương Hổ giận dữ, gầm hét lên:

- Vô sỉ, dám đến đây dùng ta làm thứ tiêu khiển sao? Thằng ngu này, ai cũng dẫn được vào trong phủ.

Môn tử kia hơi co rúm lại một chút, lúng ta lúng túng nói:

- Bọn họ... bọn họ nói là muốn tự tay giao tiền đặt cọc cho ngài, vị thương nhân đó luôn miệng gọi đại nhân là Hổ huynh, tiểu nhân nghĩ hắn là bằng hữu của đại nhân nên không dám chậm trễ.

- Hả?

Thân thể Dương Hổ hơi chấn động, đôi mắt hổ hơi lay động một chút, thu lại vẻ giận dữ nói:

- Đưa bọn họ đến gặp ta.

Môn tử kia như thể được đại xá, vội vàng chạy đi như chớp.

Chỉ loáng một cái, hai đại hán mặc áo làm bằng vải thô trạc tam tuần được môn tử dẫn vào trong đại sảnh, hai người vóc dáng cao to, khí vũ hiên viên.Tuy là hai kẻ áo vải, nhưng cử chỉ và khí độ của họ quả thực bất phàm, cũng khó trách môn tử kia không vì thấy họ quần áo giản dị mà xem thường. Dương Hổ nheo mắt lại nhìn kỹ một lần nữa, chỉ thấy hai người đều có chòm râu che khuất mặt, trông có vẻ là đại hán bưu hãn phương bắc. Người đứng phía trước nhìn hắn, trong mắt ẩn giấu tiếu ý. Dương Hổ căng mắt nhìn thật kỹ, không khỏi thất kinh, bất thần đứng thẳng dậy, lập tức đuổi hết tả hữu, tiến lại gần thấp giọng nói:

- Trời ơi, Khánh Kỵ công tử, ngươi... sao ngươi lại tới đây được?

Khánh Kỵ thấp giọng cười nói:

- Trạch viện của Hổ huynh tuy là trọng môn điệp hộ, cửa lớp trùng trùng, nhưng cũng chẳng phải là đầm long hang cọp, vả lại ta với huynh là chỗ thân tình, có gì mà không đến được chứ?

Dương Hổ khẩn trương nói:

- Công Sơn Bất Nữu đã tới hồ Lịch Ba thăm dò thực hư về ngươi rồi đấy.

Khánh Kỵ bình tĩnh nói:

- Ta biết, nếu Quý Tôn đại nhân không phái người đi thì mới là lạ. Để hắn tới cũng tốt.

Dương Hổ thấy hắn vẻ mặt ung dung, cũng dần trấn tĩnh lại:

- Công tử, ngươi đến gặp ta là có chuyện gì?

Khánh Kỵ ung dung nói:

- Hổ huynh đừng căng thẳng, sáng nay tai mắt đông như kiến, hành động vội vàng, Khánh Kỵ không kịp bàn rõ với Hổ huynh. Lần này tới đây, là muốn hỏi thăm Hổ huynh một vài chuyện.

Khánh Kỵ và Dương Hổ cùng an tọa, hán tử râu quai nón kia đi ra ngoài sân, cảnh giác quét mắt tứ phía. Khánh Kỵ hỏi dò rất nhiều tin tức về Tề quốc, Dương Hổ càng nghe càng kinh ngạc. Nhưng chuyện đã đến nước này, khó có thể quay đầu, chỉ có thể lao đầu vào mà đáp ứng, nói đến chỗ phức tạp còn phải lấy ngón tay nhúng rượu rồi vẽ ra trên bàn giải thích.

Hai người đàm luận rất lâu, Khánh Kỵ mới vươn người đứng dậy nói:

- Được rồi, Khánh Kỵ đã sáng tỏ mọi chuyện, bây giờ Khánh Kỵ muốn mượn Hổ huynh bốn con ngựa tốt, con tuấn mã có sức nhất.

Dương Hổ ngẩn người:

- Muốn ngựa? Không cần xe sao? Lần này đi Tề... lộ trình dài như thế, ngựa không thể chạy quãng đường dài như vậy được.

Khánh Kỵ mỉm cười:

- Hổ huynh không cần hỏi nhiều, ta chỉ cần bốn con tuấn mã, không cần xe ngựa.

- Được!

Dương Hổ cắn răng nói:

- Ngươi đợi một chút, ta lập tức đi chọn bốn con tuấn mã khỏe nhất cho ngươi.

Được một lúc, Dương Hổ lại quay trở về, đằng sau dẫn theo hai gia nhân, dắt bốn con tuấn mã khỏe mạnh. Khánh Kỵ bước xuống dưới, cười ha hả:

- Tuy phải trả một món tiền lớn, có điều... bốn con tuấn mã này quả thật ngày chạy nghìn dặm, đáng, đáng lắm a, Hổ huynh, bây giờ đã nhận được ngựa, tại hạ phải cáo từ rồi.

- Ách? Đó là... được.

Dương Hổ sau một thoáng giật mình liền phản ứng lại, vội vàng nói theo sau lời của Khánh Kỵ.

Dương Hổ còn một bụng câu hỏi muốn chất vấn, thế nhưng Khánh Kỵ lúc này muốn đi, với thân phận của hắn, thêm nữa là không có cái lý phải đích thân tiễn mấy người làm ăn ra khỏi cửa, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi.

Khánh Kỵ cùng thị vệ của mình vội vã xuất thành, đi đến một khu vực bí mật ngoài thành. Nơi này đã cất giấu sẵn một cỗ xe ngựa, một phu xe đang nằm sẵn trên xe, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ khô. Vừa trông thấy bọn Khánh Kỵ, người này lập tức nhảy xuống xe, chắp tay nói:

- Công tử.

- Ừ, chuyển đồ xuống đi.

Khánh Kỵ dặn dò.

Thị vệ hộ thân cho Khánh Kỵ tên là Đậu Kiêu Kính, võ nghệ xuất chúng, thông minh lanh lợi, là một tốt trưởng dưới trướng của Khánh Kỵ. Hắn nhìn thấy phu xe lấy từ trong xe ra hai món đồ quý hiếm cổ quái, nhíu mày nói:

- Công tử, tại sao không lấy của Dương Hổ một cỗ xe thượng hạng, cưỡi ngựa e rằng không đi được chặng đường dài.

Thời đó không có yên ngựa, cũng không có bàn dậm. Ngồi trên lưng ngựa đều dựa vào lực của đôi chân, đoạn đường ngắn thì còn có thể, nếu như đi từ đây tới Tề quốc, hai bắp đùi đều sẽ rã rời, e rằng làm chuyện gì cũng không được mất!

Khánh Kỵ cười nói:

- Nếu như ngồi xe ngựa thì sẽ phải đi đường lớn, chạy qua chạy lại, còn phải đi qua rất nhiều trạm kiểm soát. Đợi đến khi chúng ta tới Tề quốc thì e rằng đã không kịp thời gian nữa, nghe lời của ta đi.

Người phu xe chuyển những thứ kia xuống dưới, Khánh Kỵ khua tay nói:

- Tốt lắm, ngươi lập tức quay về ngay.

- Rõ!

Người phu xe kia nhảy lên xe ngựa, gấp gáp đánh ngựa chạy đi.

Khánh Kỵ đặt hai đoạn mộc đáp tử lên trên lưng ngựa, đoạn mộc đáp tử này giống như chỗ ngồi có thể gác trên lưng ngựa, hai bên lại độn lụa Lỗ cảo rất dày, ngoài cùng lấy vải thô phổ thông bao lấy, ngồi lên không có cảm giác cộm cộm. Khánh Kỵ buộc thật chặt mộc đáp tử lại, lại nhét vào lỗ hổng hai bên mộc đáp tử tầng tầng vải đay, thõng xuống tạo thành như dây thừng. (Chắc các bạn cũng thấy được đó là yên ngựa và bàn dậm, mộc đáp: mộc - gỗ, đáp - ngồi, là chỉ chỗ ngồi bằng gỗ)

Đậu Kiêu Kính nhìn hành động của hắn một cách khó hiểu, không thể hiểu nổi hắn dặn dò gia nhân gấp gáp làm ra cái thứ đồ kia rốt cuộc để làm vào việc gì, Khánh Kỵ cũng làm một cái dây thừng giống như vậy đối với ngựa của hắn, sau đó buộc hai con ngựa còn lại vào phía sau cái mộc đáp kia. Thò tay ra ấn vào sống lưng con ngựa, trở mình nhảy lên lưng ngựa, cho chân vào trong cái vòng , cầm lấy cương ngựa cười nói:

- Nào, ngươi cũng leo lên thử đi.

Đậu Kiêu Kính tò mò nhảy lên chiến mã, thử chút xem sao, bỗng nhiên vừa mừng vừa sợ, có thứ này, ngựa có thể chạy với tốc độ nhanh nhất, kỵ sĩ có thể vững vàng ngồi trên lưng ngựa, dưới chân có hai bộ vòng, cưỡi ngựa đường trường cũng không mệt nhọc, càng không đến mức hai bắp đùi máu chảy đầm đìa.

Đậu Kiêu Kính mừng rỡ nói:

- Công tử, tại sao công tử lại có thể nghĩ ra vật dụng kỳ diệu như thế này, xe ngựa kia quả thật là lôi thôi vô cùng, từ nay về sau trèo đèo lội suối, xuyên rừng vượt núi cũng không thành vấn đề nữa rồi, quá tuyệt!

Khánh Kỵ nói:

- Thế nào? Có được vật này, chúng ta từ Khúc Phụ đi Lâm Truy sẽ chỉ là một con đường thẳng, nếu như mọi việc thuận lợi, đợi khi chúng ta xuất hiện trở lại tại Khúc Phụ thì, cho dù chúng ta có chính miệng thừa nhận, cũng tuyệt đối không có người tin tưởng rằng trong thời gian ngắn như vậy chúng ta đã đi tới đô thành Tề quốc một vòng rồi quay về, ha ha ha...

Hắn cưỡi ngựa đi trước hai bước, nhìn Đậu Kiêu Kính nói:

- Chỉnh lại áo khoác của ngươi một chút, che đi yên ngựa và bàn dậm.

- Vâng.

Đậu Kiêu Kính giậm hai chân lên bàn dậm một cái, cái mông nhấc lên một chút, sửa sang lại áo khoác. Dùng bào cư rộng rãi che đi yên ngựa, bàn dậm, vui sướng nói:

- Đúng là đồ tốt, sao công tử không tạo ra nó sớm hơn một chút a.

Khánh Kỵ cười nhạt một tiếng, trịnh trọng nói:

- Không thể tạo được! Đậu Kiêu Kính, vật này hôm nay ngươi nhìn thấy chỉ được ghi nhớ nó trong lòng thôi, ngày nào chúng ta còn chưa có bãi cỏ để nuôi ngựa, thì ngày đó vật này còn chưa thể được chế tạo ra. Hiểu chưa? Ya!

Khánh Kỵ quất mạnh roi, thúc ngựa chạy đi, con ngựa hí lên một tràng dài, cất vó lên, đạp thật mạnh, như tên rời khỏi dây cung phóng đi.

Đậu Kiêu Kính nghe Khánh Kỵ nói lúc đầu có chút kinh ngạc, ngay sau đó vội bừng tỉnh, hắn gật gật đầu, quất ngựa phóng đi, hướng về phía Khánh Kỵ dưới ánh tịch dương huyết hồng chạy theo...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio