Nói tới đây, nàng xoay thân thể mềm mại, lại liếc về phía Khánh Kỵ một lần nữa, nhìn chăm chú một lúc lâu, chậm rãi nhấc tấm lụa mỏng trên mặt lên, lộ ra khuôn mặt kiều mỵ làm điên đảo chúng sinh, chỉ có điều khuôn mặt của nàng hướng về phía "Khánh Kỵ" đang hôn mê bất tỉnh trên giường, người bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Một đôi mắt như nước hồ thu tập trung chăm chú nhìn lên cổ của "Khánh Kỵ", Khánh Kỵ ngửa mặt kê cao gối mà ngủ, nặng nề bất tỉnh. Thành Bích phu nhân sóng mắt hơi động, một tia ý cười cổ quái chợt lóe lên trên miệng nàng rồi vụt tắt, nàng buông tấm lụa che mặt, thoáng cái đứng dậy, nói:
- Khánh Kỵ công tử cát nhân thiên tướng (), liên tiếp gặp đại nạn mà không chết, chính là đứa con được ông trời bảo hộ. Tánh mạng của ngài đã không còn đáng ngại, là thiếp thân yên tâm rồi. Đông tướng quân, thiếp thân bây giờ phải khởi hành trở về thành, nếu công tử ở nơi đây cần thứ gì, hoặc đồ ăn bổ dưỡng gì, Đông tướng quân không cần khách khí, cứ việc đi tới quý phủ của ta mà lấy.
- Đa tạ phu nhân!
Đông Cẩu chắp tay thi lễ, một trận hương thơm thanh nhã lướt qua chóp mũi , Thành Bích phu nhân đã lắc mình ra khỏi phòng.
Màn xe vừa buông xuống, nụ cười nhạt trên mặt Thành Bích phu nhân liền biến mất, nàng nhíu đôi mày ngài thanh tú, khẽ cắn môi dưới mềm mại, lâm vào trầm tư.
Sẽ không có chuyện nàng nhớ lầm, khi hai người mật đàm ở Lỗ Quái cư, có một lúc Khánh Kỵ cúi người về phía trước, ngôn ngữ ám muội, hại nàng hiểu sai ý, cảnh tượng lúc đó về sau nàng thường xuyên nhớ tới, cho tới nay ký ức hãy còn mới mẻ. Lúc Khánh Kỵ cúi người hướng tới nàng, nàng chỉ nghĩ rằng Khánh Kỵ có chủ ý gì đó với nàng, vừa thẹn vừa giận, vừa khẩn trương lại sợ hãi, không dám đối diện với ánh mắt của hắn, cho nên đôi mắt liền nhìn vào cổ của hắn. Lúc ấy nhìn thấy rõ ràng, trên cổ Khánh Kỵ không có cái gì cả, có điều vừa rồi khi nhấc cái chụp đèn lên để nhìn cho kĩ, trên cổ của "Khánh Kỵ" này lại có một vệt tròn nhỏ, không phải là do bẩn hay vết máu, mà là một nốt ruồi, một nốt ruồi vốn có từ khi sinh ra tới khi lớn lên.
Thành Bích phu nhân dựa thân mình mềm mại yêu kiều lên chiếc gối mềm, trên mặt lộ ra một thần khí tựa cười lại như không cười:
- Gia hỏa này, lưu một gã thế thân ở đây, còn chính hắn thì... đi đâu nhỉ?