Thành Lâm Truy, phủ Điền Khất, một gian phòng yên tĩnh.
Một nam tử tầm ba mươi tuổi, thần sắc tinh anh đứng trước mặt Điền Khất. Điền Khất khoanh tay lại chậm rãi bước trong phòng, từ từ nói:
- Vô Thương, lần này đi tới phong ấp của Cao Chiêu Tử, trên đường ngươi phải hết sức cẩn trọng. Ngươi nói với Cao đại phu rằng, đại sự lần này tuy bại, nhưng vẫn may là Yến Anh chưa phát hiện ra Điền Khất và Cao đại phu có liên quan, chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn giấu mình một thời gian rồi tìm cơ hội khác, đại sự chưa chắc không thành.
Ta ở Lâm Truy, sẽ dốc hết sức giúp hắn hòa giải, để tiêu trừ sự tức giận của quốc quân. Có điều trước mắt quốc quân đang ở đỉnh điểm của cơn tức giận, ta không thể không giết mấy tên tôm tép để bảo vệ mình, còn người của Cao đại nhân, Điền Khất có thể bảo vệ được thì bảo vệ, như vậy thì chỉ còn cách xử chém mấy tên tâm phúc của Quốc đại phu. Xin Cao đại phu chuyển lời của Điền Khất cho Quốc đại phu, Điền Khất cũng là vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, mong Cao đại phu cảm thông cho nỗi khổ của Điền Khất.
- Vâng, Vô Thương nhớ rồi.
Nam tử kia chắp tay nghe lệnh, hơi chút chần chừ, rồi lại nói:
- Bá phụ, năm tộc giết Yến tướng thất bại, quốc quân nổi giận, trong tay Cao Chiêu Tử không có chứng cứ bá phụ đồng mưu với hắn, vậy thì việc gì bá phụ phải đi lấy lòng hắn? Nhân cơ hội này, diệt trừ sạch sẽ tất cả bọn chúng, vậy thì... đương kim Tề quốc, ngoài Yến Anh ra, còn có kẻ nào dám chống đối chúng ta nữa?
Điền Khất cười lạnh lùng nói:
- Diệt trừ sạch sẽ? Bọn chúng có tiền có binh có đất đai, ngươi cho là bọn chúng sẽ khoanh tay chịu chết sao? Nếu quốc quân thật sự muốn thảo phạt bọn chúng, trận chiến này, e là đánh ba năm năm năm cũng khó mà có kết quả được. Mọi người ai cũng kiêng dè nhau, trận chiến này sẽ không thể nào xảy ra được. Cái giận của quốc quân ngày hôm nay, là bởi người là quốc quân, là quốc quân thì không thể không giận. Ngươi cứ chờ đi, chưa đầy mấy hôm nữa thôi, Cao, Quốc, Bảo, Loan mấy đại gia tộc đều sẽ phái sứ đi tạ tội quốc quân, thỉnh cầu được trách tội. Còn trong đô thành, ắt sẽ có người nhìn thấu được dụng tâm "tức sự ninh nhân" của quốc quân, ra mặt...
( Tức sự ninh nhân: nhân nhượng cho khỏi phiền hà về sau)
Hắn mới nói tới đây, cánh cửa khẽ vang lên tiếng gõ cửa, Điền Khất thôi nói, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Khởi bẩm đại nhân, Yến tướng vào cung rồi.
- Hả?
Điền Khất suy nghĩ một chút, một nụ cười thoáng vụt qua trên nét mặt của hắn:
- Ra mặt... cầu xin cho bọn chúng à...., hắc! Lão già Yến Tỏa Tử này, mắt sáng như đuốc, quả nhiên lợi hại!
Hắn phất ống tay áo ra, quả quyết nói:
- Vô Thương, ngươi lập tức lên đường, ven đường không được tiết lộ một chút tin tức nào hết.
Điền Vô Thương nghiêm mặt nói:
- Vô Thương rõ rồi. Vô Thương vốn dĩ là đi phong ấp Cao Thị dò la tin tức về một vị bằng hữu, lần này căn bản là chưa từng đến đô thành.
- Ừm, ngươi hiểu được là tốt, trên đường chớ có rêu rao linh tinh, đi đi.
Điền Vô Thương vội vàng rời đi, còn Điền Khất lập tức vội vã thay quần áo vào cung.
Trong nội cung, thừa tướng Yến Anh đang lo lắng trăm bề góp lời với Tề quân Khương Chử Cựu:
- Quân thượng, Quốc Cao Bảo Loan Tôn năm tộc chỉ muốn giết mình Yến Anh mà thôi. Đây là thù riêng, cũng là để tư lợi, không phải năm tộc bất trung với quân thượng, mưu đồ chiếm đoạt Tề quốc. Vả lại, năm tộc hợp sức, giáp binh mười mấy vạn, chiến xa trăm nghìn chiếc, một khi bức ép bọn chúng không còn đường lui, thì xã tắc rung chuyển, bá tánh chịu khổ. Lão thần khẩn thỉnh quân thượng nuốt trôi cơn giận lôi đình này, thay vào đó phái sứ giả đến trách mắng, để cho chúng tạ tội mà tự răn mình...
- Đúng lắm, đúng lắm, Yến tướng nói phải lắm.
Quần thần nhất tề hưởng ứng, nếu như khai chiến với năm tộc, một khi sát phạt nổ ra, chắc chắn nguyên khí Tề quốc sẽ bị hao tổn nặng nề, e rằng địa vị Đông phương đệ nhất đại quốc của Tề quốc sẽ khó mà giữ được. Quần thần đương nhiên cũng không muốn làm to chuyện.
Đang nói đến đây, Điền Khất vội vã vào cung kiến giá, đám công khanh đại phu đứng hầu hai bên nhìn thấy Điền Khất, giống như chuột thấy mèo, lập tức câm bặt như tờ. Hai hôm nay bọn họ thật sự đã bị Điền Khất dọa cho phát sợ rồi. Hiện nay hai người có địa vị cao nhất trong triều, một là Yến Anh, là người bọn họ kính sợ từ tận đáy lòng. Người còn lại, chính là Điền Khất, là người bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Điền khanh, khanh đến đúng lúc lắm.
Vừa nhìn thấy Điền Khất, Tề quân vui mừng gọi hắn lại gần, nói ý nguyện của Yến Anh cho hắn hết một lần. Rồi hỏi:
- Điền khanh, ngươi thấy kiến nghị của Yến tướng thế nào?
Kỳ thực trong lòng Tề quân cũng hiểu rõ, không thể ép các tộc Cao, Quốc, Bảo, Loan làm phản được, chỉ vì thân là quốc quân, đám người Cao, Quốc phạm phải tội lớn như vậy, ông không thể không tỏ thái độ được. Bây giờ nhân vật chính trong chuyện này là Yến Anh mở miệng cầu xin đặc xá cho chúng, nếu như thượng khanh Điền Khất kia cũng gật đầu đồng ý, vậy thì ông có thể yên tâm được rồi.
Điền Khất nghe xong, xúc động gật đầu nói:
- Yến tướng lòng dạ bao dung, tất cả đều coi quốc quân làm trọng, coi Tề quốc làm trọng, đức độ vô ngần, làm Điền Khất khâm phục không thôi, thần lần này vào cung kiến giá, cũng là muốn biểu đạt ý tứ này.
Tề quốc nghe vậy, vui vẻ nói:
- Nếu Yến tướng và Điền khanh đều có chung một ý nguyện như vậy, vậy thì quả nhân sẽ nghe theo lời các khanh, sáng mai cử sứ đi đến đám Quốc, Cao trách móc giáng tội, cắt bớt phong ấp dân cư, giáng cấp tước vị của chúng.
Điền Khất nghe đến đây, bỗng nhiên "phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng nói:
- Quân thượng, thần xin được thỉnh tội với người.
Tề quân giật mình, kinh ngạc nói:
- Điền khanh càn quét gian nịnh, trung thành tận tụy, thì có tội gì đây?
Điền Khất rơi lệ nói:
- Lần này hành thích Yến tướng, có người nhà của Điền Thị tham gia vào, Điền Khất thân là Điền Thị gia chủ, khó lòng gạt bỏ trách nhiệm, xin quốc quân trừng phạt để giữ nghiêm quốc pháp.
Tề quân đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức xua tay lắc đầu nói:
- Ai, lời này từ đâu mà nói vậy? Không nói đến chuyện Tôn Thị phân tông đổi họ với Điền Thị đã được ba đời, cho dù là cùng một họ, Điền khanh đối với việc này cũng không hề hay biết, trước tiên là hộ vệ cho Yến tướng tại núi Song Phong, sau đó là quét trừ gian nịnh, có công an định đô thành, hết lòng vì nước, quang minh lỗi lạc, quả nhân làm sao có thể phạt khanh được?
Yến Anh đứng ở một bên, khẽ vuốt chòm râu, thờ ơ bàng quan đứng nhìn Điền Khất diễn kịch. Điền Khất quỳ đó không chịu đứng dậy nói:
- Quân thượng lượng thứ, thần vô cùng cảm kích, tuy vậy thần thân là Điền Thị gia chủ, lại có người trong nhà tham gia vào chuyện này, thần có tội tắc trách, tội này đáng phạt, xin quân thượng giáng tội.
Tề quân không chịu được nữa, đứng dậy nói:
- Ngươi đứng lên đi, quả nhân thưởng phạt phân minh, muốn nói có tội, cũng không đổ tội lên đầu ngươi.
Ông khẽ nhíu mày một cái, khuôn mặt nghiêm nghị nói:
- Tôn Thư năm xưa chiến công hiển hách, mở rộng biên cương, có công lao không nhỏ đối với Tề quốc. Tuy hắn nuôi dạy con không tốt, có điều niệm tình hắn tuổi đã cao, quả nhân cũng không trách tội hắn, bảo hắn an tâm ở nhà dưỡng lão, không được tự ý ra ngoài là được. Tôn Bằng thân là trung khanh, nhưng lại là kẻ cầm đầu hành thích, trên núi Song Phong kẻ suýt chút nữa đã giết hại Yến tướng chính là hắn, nổi khói ra hiệu cho phục binh đồ sát công khanh cũng là hắn. Người khác thì có thể cho qua, nhưng duy chỉ có hắn, quả nhân tuyệt đối không thể dung tha, cần phải bị ngũ xa phanh thây mà chết, làm gương cho kẻ khác.
Điền Khất nghe thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ gối lê mấy bước, ôm chặt lấy giầy của Tề quân, khóc lóc nói:
- Quân thượng bớt giận, Điền Khất nguyện bị mất đi khanh vị, giao trả phong ấp, để bù đắp cho tội của Tôn Bằng, chỉ mong quân thượng khai ân, tha tội chết cho hắn. Quân thượng khai ân...
Điền Khất nói dứt lời, đập đầu xuống đất, tạo ra tiếng động uỳnh uỳnh, công khanh đứng đầy đại điện thấy vậy cũng không khỏi động lòng, Tề quân hơi do dự đôi chút, thở dài nói:
- Ài! Điền Khất à, quả thật là một người nhân nghĩa. Thôi vậy, nể mặt ngươi, quả nhân tha tội chết cho hắn, cắt bỏ tước vị, miễn bỏ quân chức, giáng xuống phong ấp Lạc An, để hắn dưỡng lão vậy.
- Tạ ơn quân thượng!
Điền Khất vui mừng ra mặt, liên tục dập đầu, Yến Anh đứng một bên thầm lắc đầu:
- Hắc! Lão hồ ly này, đóng kịch giỏi lắm, đến cả lão phu cũng không thể chen miệng vào được, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!
Ra khỏi cung điện Tề quân, trèo lên xe ngựa, rèm kiệu vừa hạ xuống, Điền Khất suýt tý nữa thì bật tiếng cười to. Tại sao hắn không cười cho được, biến động lớn như vậy, chỉ có một kẻ chiến thắng, đó chính là hắn.
Diệt trừ mạng lưới của Quốc Thị ở đô thành, làm suy yếu lực lượng Quốc Thị; Thu nạp vô số các công khanh đại phu tùy hắn sử dụng; Thay thế vị trí Quốc Thị, kết thành đồng minh với Cao Thị, đặt nền móng vững chắc hơn nữa cho công cuộc tranh quyền với Yến Anh.
Còn về tộc thị Điền gia, vinh dự một nhà ba khanh tuy đã mất, thế nhưng việc Tôn Bằng, một phân chi quan trọng của Điền Thị bị bãi quan, về nhà an dưỡng tuổi già, từ bây giờ không còn có khả năng vực dậy, uy hiếp lớn nhất đến từ trong nội bộ Điền Thị, thế cục bất lợi khi trước đều đồng loạt thay đổi.
Hơn nữa, hôm nay với màn kịch quá xuất sắc trên cung điện Tề quốc của mình, trong lòng quốc quân Khương Chử Cựu và thậm chí là cả đám công khanh, đã để lại một ấn tượng vô cùng tốt đẹp, thanh danh của hắn tại triều đình và dân chúng Tề quốc sẽ càng được nâng cao, còn người của Tôn gia, phân chi của Điền Thị, nghe nói đến chuyện hắn đã bảo vệ cho Tôn Thị gia tộc đến như vậy, thì sẽ nghĩ sao đây?
Điền Khất vén rèm kiệu ra, đưa mắt nhìn về phía trước. Người ngồi bên cạnh phu xe chính là điệt nữ (cháu gái) của bản gia Điền Đương Ngô. Điền Khất hắng một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Điền Đương Ngô đang quay đầu dò xét xung quanh, Điền Đương Ngô hiểu ý, lập tức lui vào trong xa kiệu.
- Ngồi xuống!
Điền Khất tránh sang một bên nhường chỗ, thấp giọng nói:
- Đương Ngô, con hãy mau chóng an bài nhân thủ đắc lực, kín đáo đi tới Tôn gia Lạc An, bảo Tôn gia tiểu tử.... Hử?
Hắn xòe rộng năm ngón tay, rồi mạnh mẽ nắm lại, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Điền Đương Ngô.
Điền Đương Ngô hiểu ý, hưng phấn nói:
- Điệt nhi hiểu, có điều....Tôn Bằng gây ra đại họa lớn như vậy, lúc này không biết đang trốn ở đâu nghe ngóng tin tức nữa, e rằng chưa chắc đã dám quay về Lạc An.
Điền Khất khẽ giật mình, bật cười nói:
- Ai bảo con đi đối phó Tôn Bằng hả?
Khóe miệng của hắn hơi lay động một chút, vuốt ve chòm râu rồi nói:
- Lão phu nói Tôn gia tiểu tử.... là Tôn gia tiểu nhi Tôn Vũ.
- Hả?
Điền Đương Ngô vô cùng kinh ngạc, một hậu sinh tiểu tử không quan không chức, sao gia chủ lại phải để tâm đến hắn như vậy? Nhưng Điền Khất nói tới đây nhắm mắt thư giãn, đã không còn để ý đến nàng nữa, Điền Đương Ngô không dám hỏi nhiều, chỉ còn biết chắp tay xưng mệnh, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Điền Khất lúc này mới nhẹ nhõm mỉm cười, Tôn Bằng lần này bãi chức, giống như phượng hoàng gãy cánh, ngay cả một con gà cũng không bằng nữa, giết hắn có ích gì? Giờ đây hắn tuổi đã ngoại ngũ tuần, lần này chưa rụng, nhưng cũng không còn cơ hội vực dậy. Tuy nhiên, Tôn gia còn có thiếu chủ, thiếu chủ còn đó, hy vọng của Tôn gia cũng còn đó, chỉ cần diệt trừ cái rễ gốc này của Tôn gia, thế lực của Tôn gia mới có thể hợp lẽ mà nằm chắc trong tay ta.
Điền Khất nhẹ nhàng vuốt chòm râu nhắm mắt trầm tư, nghĩ đến đây nét mặt có chút thay đổi, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm.