Triển Chích chỉ vào mặt Khổng Khâu mà cười rồi nói:
-Khổng Khâu à Khổng Khâu, nếu nói về những biến ảo của thế sự, Triển Chích ta còn nhìn thấu triệt hơn ngươi nhiều, cái tên mọt sách nhà ngươi, còn muốn dùng mấy tấc lưỡi để thuyết phục ta. Cái gì mà trung thần nghĩa sỹ, lưu danh muôn thuở chứ, luận về hiền sĩ trên đời, chi bằng nói về Bá Di, Thúc Tề ( con vua nước Cô Trúc, chư hầu của nhà Thương, Bá Di là huynh trưởng, người rất nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương). Bá Di, Thúc Tề khước từ quân vị, cuối cùng chết đói trên núi Thủ Dương, xương cốt chui vào bụng bầy sói lang. Bào Tiêu ra vẻ thanh cao chỉ trích Thế Trình, kết quả ôm hận mà chết. Thân Đồ Địch nhiều lần khuyên ngăn không được chấp nhận, chỉ còn cách nhảy sông tự sát. Giới Tử Thôi cắt đùi cho Văn Công (Trọng Nhĩ) ăn, lại bị Văn Công quên ơn, cuối cùng thiêu trong rừng. Tỷ Can (chú Trụ Vương, thời nhà Thương) là đại trung thần, cuối cùng bị moi tim mà chết. Ha ha, trung thần nghĩa sỹ, thương thay cho trung thần nghĩa sỹ, khi sống thê thảm vô cùng, đến sau khi chết vẫn còn bị những kẻ như ngươi suốt ngày lải nhải trên miệng, dùng để mê hoặc sĩ tử thiên hạ, lấy lòng quân vương bất nghĩa, mưu cầu tiến thân.
Nhân sinh trên đời, diệt trừ tật bệnh tang tóc gian nan khổ cực, mỗi tháng vui cười hớn hở chỉ có bốn, năm ngày. Thiên địa vô cùng, đời người có hạn, lấy cái hữu hạn để phó thác cho cái vô cùng tận, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, nếu không thể sống cuộc sống thoải mái thong dong, ngày ngày quỳ gối van xin mấy tên nhà giàu, những ngày tháng đó Khổng Khâu nhà ngươi vẫn cảm thấy thích thú, còn Triển Chích thì khinh thường.
-Triển tướng quân, hãy nghe Khâu nói một lời...
-Không nghe, không nghe.
Triển Chích cao giọng nói:
-Mang rượu thịt ra đây, để ta ăn cho đã bụng.
Lập tức có mấy người đi lên đường bày biện rượu thịt thơm ngon lên bàn, Triển Chích vừa ăn vừa uống rượu, rồi chỉ vào Khổng Khâu giọng nói lè nhè:
-Khổng Khâu à, ngươi cũng biết là đạo chích cũng phân thành loại thượng trung hạ, thượng giả vũ dũng, tăng tiến từng bước, công thành quét trại, là cường giả thế gian, giống như chúng ta vậy, đó là đại đạo (đạo tặc). Chặn đường cướp của, trộm gà bắt chó, đó là trung đạo, còn được gọi là tặc; Còn những kẻ điêu ngoa giảo biện, đầu cơ luồn cúi, lừa lọc tài vật của kẻ khác, đó là những kẻ lừa đảo bỉ ổi nhất trong những kẻ bỉ ổi.
Cổ Quân Hải đứng một bên cười khẩy nói:
- Nghe rõ chưa, Khổng Khâu, trong mắt chủ công nhà ta, hành vi của ngươi chỉ là lũ đạo tặc hạ đẳng, một tên lừa đảo giảo biện mà thôi!
Triển Chích ngửa mặt lên trời cười to, khua tay nói:
-Ta còn tưởng ngươi đến gặp ta, còn có những thứ mới mẻ hay ho gì, thì ra cũng chỉ là mấy vở kịch luồn cúi, khua môi múa mép dối trá mà thôi. Triển Chích đang ngấm mùi rượu rồi, ngươi mau cút đi, nếu còn nói xằng bậy chọc giận Triển Chích, ta sẽ một kiếm giết chết ngươi, moi lòng ruột của ngươi ra nhắm rượu!
Khổng Khâu bị hắn mỉa mai, căn bản không có cơ hội bộc bạch cách nghĩ của mình, hắn vẫn chưa chịu cam tâm, nhưng Triển Chích đã không muốn nghe tiếp nữa rồi, trông thấy Khổng Khâu vẫn còn muốn nói tiếp, không khỏi trợn mắt mắng:
-Làm gì có lẽ đó, ngươi coi Triển Chích kéo bè kết đảng, lấy lòng chư hầu như ngươi sao? Nể mặt đại ca, Triển Chích mới tha cho ngươi một mạng, tại sao lại không biết tốt xấu gì thế?
Hắn bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay về phía Khổng Khâu, nghiêm nghị quát to:
-Khổng Khâu, đừng nghĩ đến chuyện tranh cãi với ta nữa, Triển Chích làm đại đạo tiêu dao khoái hoạt, tên tiểu tử vô duyên cầu mong chức quan mà không có được, ăn hôm nay lo bữa ngày mai như ngươi, lại muốn dùng vinh hoa phú quý để dụ dỗ ta, ngông cuồng nói chuyện nhân nghĩa. Triển Chích chỉ biết, sống vì danh, không bằng sống vì lợi, phù hợp thiên ý, thuận theo tự nhiên, mới là chính đạo. Thiên hạ ngày nay, khắp nơi đều là giặc, ta không làm giặc thì ai làm? Người người đều có lòng tham, ta không tham thì ai tham? Nói cái đạo lý chó má gì thế, người đâu, tống cổ tên ngụy quân tử đến đây nói lời xằng bậy này ra cho ta.
Tả hữu nghe vậy, cười to tiến lên, không để cho Khổng Khâu nói tiếp, đẩy hắn ra khỏi đại sảnh.
Khổng Khâu vừa bỏ đi, trong khóe miệng Triển Chích lộ ra một tia giảo hoạt đắc ý: “Tên tiểu tử Khổng Khâu này tiền đồ tối tăm, tự nhiên lại có đến tám tên thị vệ hộ tống? Nhất định là đại ca ta không lên được núi, mới bảo tên ngu xuẩn này đến đây khuyên bảo ta. Hắc hắc, lần này đuổi cổ hắn đi, đại ca sẽ biết rằng ý ta đã quyết, chắc cũng đã hết hy vọng gì nữa rồi.”
Lúc này, ngoài sảnh có một đại hán vội vàng chạy vào, còn liên tục ngoảnh đầu trông về phía sau, nhìn theo đám người Khổng Khâu đã bị đuổi đi tít xa. Vừa trông thấy hắn, Triển Chích liền chau mày nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi lên núi làm gì, may mà Khổng Khâu không phải người địa phương, nếu như để người khác nhìn thấy ngươi, chẳng phải sẽ lộ thân phận của ngươi sao?
Hán tử tên Tiểu Xuyên kia ôm quyền nói:
- Chủ thượng, Tiểu Xuyên nghe ngóng được một số thông tin, mau chóng đến cấp báo cho chủ thượng biết, tình thế cấp bách nên mới vội đến đây bẩm báo.
Triển Chích kinh ngạc nói:
- Chuyện gì mà sốt sắng như vậy?
Tiểu Xuyên nói rỏ vào tai hắn mấy câu, Triển Chích nghe được thì nhíu mày:
- Con mụ đàn bà độc tài quyền sinh ý muối ăn của Quý Thị môn hạ? Vậy thì gay rồi, nữ nhân này kinh doanh sinh ý rất cao tay, ả thống nhất việc sinh ý muối ăn của Quý Thị môn hạ, với thế lực Thành gia của ả, trong thời gian không dài có thể ôm đồm việc cung ứng muối ăn ở Lỗ quốc và thậm chí những quốc gia khác. Chúng ta hao tổn bao tâm sức mới thiết lập được con đường buôn lậu muối, Thành Bích thống nhất thu mua, vận chuyển, buôn bán muối ăn, tiền vốn bỏ ra còn ít hơn chúng ta. Lần này ả đến đây, chẳng phải là đã cắt đứt con đường phát tài của chúng ta sao, như vậy sao được đây?
Tiểu Ất cả kinh nói:
- Chủ thượng, nếu là vậy, chúng ta sẽ mất đi một lượng tiền tài không nhỏ, kế hoạch ban đầu há chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước, xe cát dã tràng sao?
Cổ Quân Hải trầm ngâm một lát, cười lạnh nói:
- Chủ thượng, theo ý tại hạ, việc này cũng không khó giải quyết, Thành Bích mê hoặc lòng người kia tuy có thủ đoạn kinh doanh, nhưng dù sao thì ả cũng chỉ là một phu nhân trói gà không chặt, chưa được trải qua chính trường lớn. Chúng ta chỉ cần gây phiền toái cho ả, ví dụ làm mất muối, lật thuyền, cháy kho chứa, chỉ cần đu đưa qua lại mấy lần, chẳng phải là sẽ được sao?
Tiểu Ất vẫn không hiểu, trố mắt nói:
- Nhị đương gia, nói vậy là sao cơ?
Cổ Quân Hải trừng mắt nhìn hắn, cười mắng:
- Đồ óc lợn, ngươi nghĩ xem, ả ta không biết dùng thủ đoạn dụ dỗ ám muội gì khiến cho lão sắc quỷ Quý Tôn Ý Như kia giao hết sinh ý muối ăn cho ả, một mình ả độc chiếm quyền lợi, các môn khách nhà Quý Thị liệu có chịu cam tâm không? Vả lại, mặc dù ả độc quyền kinh doanh sinh ý muối ăn, nhưng cũng phải giao nộp một phần lợi nhuận nộp cho Quý Thị môn chủ. Đến lúc đó, việc sinh ý của ả không làm được nữa, lợi nhuận không thể cống nộp đúng hạn, Quý Tôn Ý Như trước tiên sẽ không hài lòng, những Quý Thị môn hạ bị ả chiếm đoạt việc sinh ý tự khắc nắm lấy cơ hội đó, giành lại quyền bán muối. Đến lúc đó, Quý Thị môn hạ sẽ bị chia rẽ, chỉ cần không để cho ả độc bá sinh ý muối ăn, chúng ta đã có thể thừa cơ được rồi.
Khóe miệng Triển Chích lộ ra một nụ cười, hắn vỗ vỗ bả vai Cổ Quân Hải khen:
- Ý kiến hay, việc này cứ giao cho ngươi làm vậy.
Cổ Quân Hải sững sờ:
- Mấy chuyện trộm gà bắt chó nhỏ nhặt này, Tiểu Ất đi là được rồi, cần gì tại hạ phải đi.
Triển Chích ha hả cười:
- Chúng ta dựng sơn trại trong phong ấp của Quý Thị, đại ca ta có thể dò la tới được, Thành Bích phu nhân cũng không phải mù điếc, làm gì mà không dò la được? Đến khi ả liên tục xảy ra chuyện, liền sẽ hiểu được là do chúng ta làm. Triển Chích ẩn nhẫn đã đủ lâu rồi, muốn tiếp tục mở rộng cơ nghiệp, sẽ có xung đột với Quý Thị, điều này coi như là đòn phủ đầu a. Quân Hải, ngươi đi bàn việc, nếu như ả hồ ly đó không biết tốt xấu, cứng đầu không chịu bỏ đi, vậy thì sẽ bắt ả lên núi, ta sẽ tác thành cho để thành vợ ngươi.
Hắn cười to nhìn Cổ Quân Hải:
- Ngươi cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi, sớm lấy vợ sinh con, kế tục hương khói được rồi.
Cổ Quân Hải mặc dù không phải thập phần yêu thích nữ sắc, lại cũng không phải không có mong muốn đó, nghĩ tới Thành Bích phu nhân, từ lâu đã nghe người ta nói về nàng sinh ra thiên kiều bá mị, tuyệt sắc giai nhân giống như Muội Hỷ, Bao Tự, Đát Kỷ, bất giác tâm động, khuôn mặt đen trũi bỗng đỏ ửng lên. Mấy tên đạo tặc thấy vậy đều nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ, chỉ hận lúc nãy không phải là mình đề xuất chủ ý, đến nỗi diễm phúc quá tốt lại rơi vào huynh đệ nhà mình.
Triển Chích trở lại ngồi xuống ghế, thầm nghĩ:
-Vốn định kiếm thêm chút thuế ruộng tích cóp, bây giờ Quý Thị cùng ta tranh lợi, không thể nói trước đành phải sớm phát động. Cũng được, Triển Chích tuổi đã hơn tam tuần, lẽ nào phải đợi đến lúc già không nhấc nổi trường mâu? Lão rùa đen Quý Tôn Ý Như có thể nhẫn nại, vợ của huynh đệ của mình bị bắt lên núi làm áp trại phu nhân, cũng nhịn sao nổi ác khí a, hắc hắc...
Ánh mắt hắn sáng lóe, ngoắc tay nói:
- Tiểu Ất, lại đây.
Tiểu Ất đi lại gần, nói:
- Chủ thượng xin cứ dặn dò.
Triển Chích thấp giọng nói:
- Tiểu Ất, ngươi xưa nay đa mưu túc trí, chuyện đại sự này ta giao cho ngươi làm, ngươi chọn lọc ra những hảo thủ cấp tốc đến Kiền Hầu Tề quốc, vô luận thế nào cũng phải bắt được quốc quân Cơ Trù toàn vẹn mang về đây.
Thần sắc Tiểu Ất lay động, thất thanh nói:
- Chủ thượng, chúng ta...chuẩn bị phát động rồi?
Triển Chích mỉm cười, nâng chén sát môi, thản nhiên nói:
- Không sai, một khi Cơ Trù rơi vào tay ta, sẽ lập tức giương cờ phát binh, quét trừ bọn gian thần, xu nịnh...
Tiểu Ất hiểu ý mỉm cười, vui vẻ chắp tay nói:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
oo
- Ài, thời nay thánh đức không được thừa tục, ta dù có vạn kho sách nói, thì cũng kể được cho ai nghe cơ chứ.
Xuống dưới núi, Khổng Khâu ngửa mặt nhìn trời thở dài, vẻ mặt sa sút.
Lần lên núi này của Khánh Kỵ không hề phí công, việc quan sát Thương Hà lĩnh này cho hắn biết, tấn công tòa Thương Hà lĩnh này của Triển Chích là điều không tưởng. Nếu muốn cố tấn công núi, khuất phục sơn trại này, trừ phi phát động mấy vạn nhân mã tiến hành đại chiến, riêng việc gạo mắm cơm củi đã không biết phải hao tổn bao nhiêu rồi, trừ phi Triển Chích gây ra đại sự làm nguy hại tới Lỗ quốc, nếu không Quý Tôn Ý Như tuyệt đối không điều động nhiều nhân mã, đến nơi sơn cùng cốc động này gây chiến tranh hoàn toàn không cần thiết như vậy a. Hiện tại xem ra chỉ dựa vào kế của Thành Bích phu nhân, làm việc tận lực cẩn mật chú ý một chút, tòa sơn trại này là sào huyệt mà Triển Chích khổ công xây dựng suốt bao năm qua, muốn đuổi hắn đi là chuyện không thể, từ nay về sau chỉ có thể cùng chung sống với tên đại đạo Triển Chích này mà thôi.
Thấy Khổng Khâu uể oải, Khánh Kỵ tiến lại mỉm cười khuyên nhủ:
-Phu tử, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, làm sao ngài có thể hy vọng ai ai cũng nghe theo đạo lý của ngài được? Vả lại, ngài cũng thấy tên Triển Chích, bản tính quái gở, ngữ khí hống hách, từ đầu chí cuối căn bản không cho ngài cơ hội nói chuyện. Theo ta thấy, hắn để cho ngài gặp, mục đích là để mượn miệng của ngài gửi tâm ý của hắn cho huynh trưởng, để cho huynh trưởng của hắn thôi tiếp tục nán lại tại đây. Phu tử đã hết tâm hết ý, trở về nói thẳng thắn với Triển đại phu là được rồi.
Khổng Khâu thở dài:
- Ài, chỉ lo Triển huynh không dễ ăn nói với Quý Tôn đại phu, ngày sau phát binh đến thảo phạt, Triển huynh kẹp ở giữa, còn mặt mũi nào làm người nữa?
Khánh Kỵ an ủi:
-Phu tử không cần lo lắng, ngài xem ngọn núi này, hiểm trở dị thường, từng đường bước lên núi, mỗi bước đều có nguy cơ, với kinh nghiệm điều binh của Khánh Kỵ, nếu như không có dăm ba vạn quân thì đừng mong thu phục được sơn trại hiểm trở này. Triển Chích tuy gây họa nhiều, nhưng không hề gây hại tới căn bản của Lỗ quốc, Quý Tôn đại phu tuyệt sẽ không điều mấy vạn đại quân tới thảo phạt hắn đâu.
Khổng Khâu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
-Giờ cũng chỉ còn biết như vậy thôi.