Nam Tử tẩm cung, vẫn là một nam một nữ.
Điều khác biệt là, Công Tử Triều khoác áo bào đen đã được Nam Tử bảo cho ra ngoài, để lại Khánh Kỵ khoác trên mình một bộ đồ thái giám nhưng vẫn không hề giấu đi tư thế oai hùng ở lại trong phòng. Vệ phu nhân Nam Tử ngồi trên giường, tư thế ngay ngắn, giống như một đóa hoa sen rủ xuống hồ nước trong xanh, thuần khiết tinh túy không gì có thể xâm phạm.
- Dụng ý của Khánh Kỵ khi tới đây lúc nãy Công Tử Triều cũng đã nói rồi. Nỗi lo của Quân phu nhân không phải không có đạo lý, song tuy rằng nuôi hổ có thể dẫn đến tai họa, tình thế hiểm nguy trước mắt càng cần phải giải quyết. Còn về chuyện sau này... tin rằng với sự sáng suốt của phu nhân và cơ trí của Công Tử Triều, đối phó với bọn Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đương nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc đối phó một mình Công Mạnh Trập. Quyền lực chia ra hai nhà, mạnh hơn một nhà, huống chi là Tề Báo và Bắc Cung Hỉ chưa hẳn đã không có hiềm khích với nhau.
Nam Tử khuôn mặt dửng dưng, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần nói nữa, lợi hại thế nào thì ta đã suy xét vô cùng tường tận, ta sẽ không chấp nhận làm đồng mưu phản nghịch với ngươi đâu.
- Hử? Nếu đã vậy, Quân phu nhân việc gì phải bảo Công Tử Triều ra ngoài, nói chuyện riêng với ta?
Nam Tử từ từ đứng dậy, điềm tĩnh đi tới trước mặt hắn. Dáng người Khánh Kỵ lực lưỡng to cao, Nam Tử chỉ đứng tới vai của hắn, lúc đi tới trước mặt hắn, Nam Tử liền ngẩng trán lên định nói chuyện, thế nhưng trên mặt nàng rõ ràng mang sự cao ngạo hống hách kiểu bề trên.
- Quả nhân để lại một mình ngươi trong phòng, là bởi vì có một số chuyện không tiện để cho đường huynh biết...
Nàng liếc nhìn Khánh Kỵ, lạnh lùng nói:
- Tử Triều có dã tâm của hắn, ta lẽ nào lại không nhận ra? Tề Báo, Bắc Cung Hỉ thì tranh đấu như bầy thú dữ để mong đường sống. Còn ngươi thì lợi dụng Tử Triều kiếm lợi, Tề Báo , Bắc Cung ba người thì dùng lời ngon ngọt điêu ngoa đầu độc bọn chúng, chẳng phải ngươi cũng cầu lợi lộc về mình thì là gì?
- Sở quốc Ngũ Viên đê tiện vô sỉ, lấy oán trả ơn, vì lợi ích của cá nhân mà đầu độc quyền thần ở Trịnh quốc mưu phản làm loạn, lúc bại lúc thắng, làm chuyện phản nghịch chôn sống thái tử Kiến. Đó chính là đã đi theo vết xe đổ của Khánh Kỵ nhà ngươi. Đám công tử vong quốc các ngươi như những võ sĩ đã hết thời, luôn không quên những vinh hoa phú quý lúc trước, luôn không quên những ân oán thị phi của các ngươi, vì những điều này thì có ai là các ngươi không thể hy sinh? Có ai là không thể trở thành công cụ cho các ngươi lợi dụng?
Một lý do đường đường chính chính để các ngươi yên tâm đi mưu sát thu phục, chiêu nạp ân nhân của các ngươi, khiến nghìn vạn sinh linh ở nước của hắn trở thành vật hy sinh. Nói cái gì mà hiếu đạo công nghĩa, ra dáng đạo mạo, cái đám tự xưng là nam nhi đại trượng phu các ngươi, đều là lũ lòng lang dạ sói, khốn nạn vô liêm sỉ mà thôi.
-Nàng nói đúng lắm!
Khánh Kỵ thần sắc ung dung, không hề kích động:
- Chẳng bao lâu nữa, ta cũng căm ghét cái loại người đó, nhưng khi ta phải bước vào con đường sinh tử tiến thoái lưỡng nan, ta mới hiểu rằng làm một quân tử đạo đức quên mình vì người là khó như thế nào. Người có thân sơ, nghĩa có đại tiểu. Một người sống trong thế gian, điều đầu tiên là phải sống vì hắn, sống vì người thân của hắn, chà đạp lên kẻ khác mà sống.
Chư hầu trong thiên hạ này ai mà chẳng sống vì gia tộc nhà mình? Kẻ nào cũng đặt Chu thiên tử, đặt thiên hạ treo trên miệng, nhưng kẻ nào dám khẳng định là mình để tâm tới họ? Trong thiên hạ có mấy kẻ dám bỏ qua cái tôi, sống vì tập thể? Khi Cơ Quang hành thích quốc quân, ai đến chủ trì công lý cho ta? Khi ta thất thế chạy nạn, không ai chịu chứa nạp ta, có ai lại chẳng suy nghĩ cho mình chứ?
Ta không phải là kẻ tàn bạo khát máu, nhưng khi có kẻ đe dọa tới lợi ích và tính mạng của ta, ta cũng sẽ không ngồi yên khoanh tay mà chờ chết. Nếu bây giờ có kẻ lén phóng tiễn, ta không thể tránh kịp. Đứng bên cạnh ta lại là những thân thích bằng hữu mà ta yêu mến và kính trọng, thì ta thà chịu mũi tên đó, chứ không để cho bọn họ phải lao ra ngăn đỡ mũi tên thay ta. Nhưng nếu bên cạnh ta là một kẻ xa lạ không thân không thích, thì ta sẽ chẳng ngần ngại mà kéo hắn lại làm khiên chống đỡ, nếu như kẻ đó vốn cũng chẳng đối tốt gì với ta, thì ta sẽ càng không cần phải do dự. Nếu như bên cạnh là những người nhỏ yếu vô tội, chắc ta cũng có thể động lòng từ bi, nhưng như vậy cũng chỉ là để lương tâm của ta được thanh thản, chẳng việc gì phải lôi ra mấy cái thiên hạ đại nghĩa đó làm gì cả.
Bản thân sống không bằng chết, còn ở đây đàm luận nhân nghĩa? Phu nhân là mẫu quốc tương công, năm xưa xướng giảng nhân nghĩa, kết quả là trở thành trò cười cho thiên hạ. Bá Di Thúc Tề giảng giải nhân nghĩa, kết quả là trở thành công cụ hiệu triệu người trong thiên hạ của những kẻ không chịu thần phục Chu thất. Bọn họ chạy đến núi Thủ Dương, tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn không chịu khuất phục trước kẻ địch. Khi còn sống Chu Thất năm lần bảy lượt phái người dò la thám thính, rồi còn thổi phồng tuyên dương nghĩa cử của chúng, nhân nghĩa Chu thất dụng tâm ác độc làm sao? Hành động lần này rõ ràng là ép buộc chúng phải đâm lao theo lao theo chiêu bài "nhân nghĩa" cao đẹp. Ép bức bọn họ phải chết không toàn thây. Đến khi bọn họ chết rồi thì Chu thiên tử cũng có thể yên tâm. Người chết, chỉ còn lại nghĩa, chẳng còn nữa những xung đột về lợi ích với kẻ sống. Thế là bọn chúng nhũn nhặn nhân nhượng quốc gia, trung giáo tiết liệt; Và thế là chúng trở thành thiên cổ đại hiền,được Chu thất tôn sùng thán phục, các bậc quân vương ca tụng, bi thương làm sao!
(Tống Tương Công, chú thích: Năm TCN Tống Tương công cầm quân nước Tống đối đầu với quân nước Sở tại trận Hoằng Thủy (nay nằm ở phía Tây Bắc Chá Thành, Hà Nam). Lúc đó khi chứng kiến binh lực mạnh mẽ của quân Sở, đại tư mã nước Tống là Tử Ngư khuyên Tương công chờ quân Sở đi tới giữa sông thì tung quân tấn công, Tương công từ chối vì cho rằng quân Tống là quân nhân nghĩa nên không thể làm như vậy. Tới khi quân Sở đã sang sông và đang bày thế trận, Tử Ngư lại khuyên Tương công tấn công vì cho rằng quân Sở chưa kịp ổn định đội ngũ, tấn công ngay thì may ra mới có cơ hội thắng lợi, Tống Tương công lại đem bài nhân nghĩa ra để cự tuyệt, rốt cục quân Sở đánh cho quân Tống đại bại, bản thân Tương công cũng bị trúng tên trọng thương, không lâu thì mất. Con trai Tương công lên nối ngôi quốc quân tức Tống Thành công. Vì tư tưởng quân nhân nghĩa lạc hậu của Tương công nên có thuyết không xếp Tống Tương công vào hàng Ngũ Bá.)
Kho đẫy thóc thì mới biết lễ tiết, cơm no áo ấm thì mới biết vinh nhục, thời đại mà con người giãy dụa trong cuộc can qua. Ta không làm được như Bá Di, Thúc Tề, thà chết đói chứ không chịu mất khí tiết. Ta không làm được như Tống Tương Công không chịu nhụt chí, mang khí tiết để lấy đức phục nhân. Ta, Khánh Kỵ, cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi. Hy sinh thân mình, chỉ để cho người trong thiên hạ cảm động đôi chút sau một cuộc say sưa? Hy sinh bản thân ta cùng hàng trăm hàng nghìn nam nhi ý chí sục sôi luôn tận tụy theo gót ta, chỉ để trở thành những công cụ để kẻ khác lợi dụng? Ta không có những suy nghĩ vĩ đại như vậy, nếu như ta đặt bản thân mình giữa vòm trời đất giết người không thấy máu, vậy thì bây giờ ta cũng nên đi chết được rồi. Đừng nói với ta những thứ thiên hạ đại nghĩa gì đó nữa, đống thiên hạ đại nghĩa đó, đợi khi ta trở thành người nắm giữ thiên hạ rồi hãy nói tới.
Nam Tử bị một tràng lời nói của Khánh Kỵ khiến cho đứng như trời trồng, Khánh Kỵ lại nói:
- Bây giờ Quân phu nhân có sở cầu, ta cũng có sở cầu, giúp đỡ nhau cùng có lợi chứ không có ý gì khác. Ta không hề gây bất lợi cho Vệ hầu, ta giúp các người đối phó với Công Mạnh Trập, còn Công Mạnh Trập không phải là không có tâm địa hãm hại Vệ hầu, chỉ vì nắm giữ đại quyền mà phải làm quân hậu chi quân(vua ở sau vua)? Điều này, ta tin chắc rằng Quân phu nhân sẽ tinh tường hơn ta nhiều.
Nam Tử khẽ chau mày, rồi điềm nhiên nói:
- Tinh tường thì sao nữa? Mặc ngươi ăn nói khéo léo thế nào đi nữa, đừng mong thuyết phục được Nam Tử ta. Quả nhân có khối thủ đoạn xơi tái Công Mạnh Trập, không cần đến người ngoài phải động tay vào, kẻo lại dẫn đến loạn cục ở Vệ quốc. Khánh Kỵ, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ngay lập tức ý định ở Đế Khâu đi, trở về với Ngải Thành của ngươi., an phận thủ thường tại đó. Chuyện ngày hôm nay ta có thể giả như không hề hay biết, nếu như ngươi còn định đầu độc Công Tử Triều làm loạn nữa, lúc đó chớ trách quả nhân không khách khí với ngươi!
Khánh Kỵ cười nói:
- Quân phu nhân nói năng thật là hiên ngang lẫm liệt, ta còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ cho phu quân Vệ hầu cơ. Thì ra trăm phương ngàn kế, đều là sự tính toán từ người của nàng.
- Hỗn xược!
Nam Tử nổi giận quát một tiếng, lồng ngực phập phồng, tâm tình khẽ động, những đường rãnh hấp dẫn lộ ra trước mắt, khuôn mặt hơi ủng đỏ nói:
- Khánh Kỵ, không cần nói những lời của bọn đồ tể nữa, bất luận là ngươi dụ lợi, khích tướng hay dùng lãnh ngữ trào phúng, thì cũng chẳng có tác dụng gì với bản phu nhân đâu, ngươi đừng phí công sức nữa.
- Ta đã từ bỏ rồi!
Khánh Kỵ cười nhạt:
- Trên đời này có rất nhiều loại nữ nhân, loại khó nói chuyện nhất là loại nữ nhân ngu xuẩn. Nữ nhân ngu xuẩn thì chẳng bao giờ biết nói lý, giờ đây ta thật bất hạnh khi gặp phải một kẻ trong số đó. Khánh Kỵ sẽ cáo từ ngay đây, tin rằng phu nhân sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Bởi vì trong đó... có quá nhiều điều không thể nói cho kẻ khác biết được, đúng không nào? Nhưng cũng không nhất định, ai mà biết được nữ nhân ngu xuẩn thì sẽ làm ra những gì chứ? Khi lên cơn có lẽ là hết thuốc chữa mất!
- Ngươi... đồ khốn..
Nam Tử giận đến phát run, nhất thời không nói được câu nào.
Nàng vốn là công chúa Tống quốc, giờ là Vệ quốc quân phu nhân, chưa từng có kẻ nào dám nói như vậy với nàng. Mấy câu nói vừa rồi của Khánh Kỵ khiến cho nàng giận dữ đến phát run toàn thân. Khánh Kỵ nói xong thì quay người bỏ đi, chẳng thèm ngó ngàng gì tới nàng nữa, khiến cho cơn lửa giận dữ của nàng không có chỗ phát tiết.
Khánh Kỵ đi ra khỏi Nam Tử tẩm cung, Công Tử Triều đang sốt ruột đứng ở bên ngoài liền tiến lại, mở miệng hỏi:
- Công tử, thế nào rồi?
Khánh Kỵ liếc nhìn hắn, gượng cười lắc đầu.
Công Tử Triều nghe xong mặt mày ủ rũ, khuôn mặt hắn âm tình bất định suy tư trong chốc lát, khẽ cắn răng một cái rồi nói:
- Ả không chịu hợp tác, vậy chúng ta tự ra tay
Khánh Kỵ ngây người:
- Chúng ta ra tay? Nếu như không thể điều khiển được cung vệ và thành vệ, ngài cho rằng có thể thành công sao?
Trên mặt Công Tử Triều hiện lên một nụ cười u ám:
- Ai nói chúng ta không thể điều khiển được cung vệ, thành vệ? Đợi đến khi chúng ta phát động, ả không tương trợ không được.
Khánh Kỵ thất thanh nói:
- Xuống tay trước để ép nàng chịu đi vào khuôn khổ? Liệu có quá mạo hiểm không, vạn nhất nàng cứng đầu không theo...