Thúc Tôn Diêu Quang cười khẩy nói:
- Bản lãnh đấu sức của ngươi rất cao sao? Nếu có bản lãnh, thì đánh giá một phen với Bát Lang nhà ta, thế nào?
Tôn Ngao vừa nghe thấy liền có chút khiếp đảm. Khi đó luận võ, tập bắn, đánh xe, đấu sức, chính là những hạng mục của mãnh tướng trong quân. Vũ khí đồng đen trên chiến trường bị gãy là chuyện thường xuyên xảy ra, lúc này song phương cần phải vật lộn, bởi vậy trong quân phần đấu sức rất được coi trọng, đấu sức chính là vật cho ngã.
Ngưu Bát Lang là người đánh xe và bảo vệ cho Thúc Tôn Ngọc, công phu đấu sức đã có danh trong đô thành, Tôn Ngao mặc dù giỏi về đấu sức, nhưng làm sao có thể là đối thủ của hắn? Ngưu Bát Lang là đệ nhất cao thủ đấu sức của Thúc Tôn gia, đấu sức cùng hắn, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Sắc mặt Tôn Ngao căng hồng như máu, nhưng cũng không phản bác được gì. Quý Tôn Tư giao tình cùng hắn tốt nhất, không đành lòng nhìn hảo bằng hữu bị bắt nạt, liền nói:
- Diêu Quang công tử, người Tôn Ngao muốn đánh giá chính là Lý Hàn, cũng không phải là tranh đoạt đệ nhất đấu sức, Lý Hàn vì sao không dám xuất đầu?
Nhóm thế gia công tử đều là những người trẻ tuổi huyết khí bừng bừng, mặc kệ đúng sai, đương nhiên phải giúp đỡ người một nhà rồi, lúc này thấy Tôn Ngao bị bắt nạt, bỗng nhiên trong tâm như có cùng chung mối thù, tới tấp nói: - Không sai, ngươi muốn Ngưu Bát Lang thay hắn xuất đầu, chẳng lẽ bên ta nhất định phải cho Nữ Sinh xuất mã? Đương nhiên cũng phải tìm cao thủ đấu sức khác.
- A, đúng rồi, Khánh Kỵ công tử, Khánh Kỵ công tử ở đây, hắn chính là dũng sĩ tay không đánh chết bò tót, Ngưu Bát Lang dù mạnh, mạnh hơn được bò tót sao? Ngươi muốn Ngưu Bát Lang ra mặt, chúng ta liền mời Khánh Kỵ công tử ứng chiến.
Khánh Kỵ vốn vẫn ngồi ngay ngắn không nói lập tức bị đưa ra đầu gió, Thúc Tôn Diêu Quang cùng Lý Hàn, Ngưu Bát Lang nghe thấy tên Khánh Kỵ, thần sắc đều biến đổi, Thúc Tôn Diêu Quang giật mình nói:
- Các ngươi... Hôm nay mở tiệc chiêu đãi chính là Ngô quốc Khánh Kỵ sao?
Khánh Kỵ đứng thẳng thân lên, thi lễ từ xa:
- Khánh Kỵ ra mắt Diêu Quang công tử.
Thúc Tôn Diêu Quang trên dưới đánh giá hắn một phen, thần sắc trên mặt dần dần nhu hòa, gật đầu nói:
- Đại danh công tử Diêu Quang ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp được, thật là may mắn. Nếu công tử đã ở chỗ này, ta cũng không chấp nhặt với những người này, công tử, mời.
Thúc Tôn Diêu Quang chắp tay lại giống như nam tử, xoay người liền muốn lên lầu, chúng công tử thấy nàng sợ dũng lực của Khánh Kỵ, nhất thời đắc ý dào dạt, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía, vô hình chung, bọn họ đã đem Khánh Kỵ trở thành người bên mình.
Thúc Tôn Diêu Quang đích thực là khiếp sợ dũng lực của Khánh Kỵ, tên tuổi của Khánh Kỵ thật sự là quá lớn, cái gì mà chạy nhanh hơn ngựa, nhảy bắt phi điểu, có phần hơi bị ly kỳ, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua chuyện ở nông thôn, đương nhiên sẽ không tin tưởng, có điều lực có thể vật bò tót là chuyện thật, Khánh Kỵ ngay cả bò tót cũng có thể tóm được, sợ rằng cũng phải có thần lực ngàn cân. Lý Hàn này là nàng thông qua một gia thần đã về hưu hỏi thăm ra được, thông bơi lội, giỏi thuyền bè, là giáo tập () mà lần tham gia đua thuyền này nàng coi trọng nhất, đương nhiên sẽ không thể bỏ lỡ hắn.
Khi nàng nghênh đón Lý Hàn trở về, Thúc Tôn Diêu Quang săn bắn ở nông thôn, Lý Hàn nhất thời ngứa nghề, mượn cung tiễn của nàng bắn trúng một con hươu bào, xem qua tiễn pháp vô cùng chuẩn xác, càng khiến cho nàng kính trọng, có điều tên tuổi của Khánh Kỵ thật sự quá lớn, Thúc Tôn Diêu Quang cũng không thể tin được Lý Hàn vô danh lại có thể so được với Khánh Kỵ. Đương nhiên, dáng vẻ tướng mạo xuất chúng của Khánh Kỵ cũng chiếm chút tiện nghi, nam nhân gặp được mỹ nữ, chung quy không nhiều thì ít cũng phải cho chút thuận lợi, mà nữ nhân gặp mỹ nam tử làm sao không có tâm lý giống vậy được.
Lý Hàn nghe nói đối phương là Ngô quốc Khánh Kỵ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thuật chèo thuyền của hắn là từ Ngô quốc học được, đối với đại danh cùng vũ dũng của Khánh Kỵ đương nhiên nghe nói càng nhiều hơn, bảo hắn đi đấu với Khánh Kỵ, hắn cũng không nắm chắc, có điều bảo hắn cứ như vậy rời đi theo Thúc Tôn Diêu Quang, Lý Hàn cũng không nguyện ý.
Lý Hàn người này, tâm cơ đích thực là thâm trầm, xuất thân của hắn hèn mọn, phụ thân mất sớm, toàn bộ phải nhờ sự giúp đỡ của cậu là quản sự về hưu của Thúc Tôn gia, nên mới có thể miễn cưỡng qua ngày. Chính bởi vì thuở hàn vi mà Lý Hàn muốn cầu danh tiếng, lợi dụng tất cả cơ hội để học võ, lại nhờ hắn có thiên chất xuất chúng, mặc dù không có thầy giỏi, cũng tập được một thân văn tài võ nghệ xuất sắc. Vì để leo lên quyền quý, cầu được danh vọng, Lý Hàn có thể nói đã hao tổn tâm cơ khá nhiều, hắn thương nghị cùng với cậu, che giấu quan hệ lẫn nhau, vì muốn tiến thân mà sang Ngô quốc học thuật chèo thuyền, sau đó lại được cậu tiến cử, tiến vào Thúc Tôn thế gia.
Những thế gia này xem nặng danh vọng, nếu có thể giành được phần thắng trong cuộc đua thuyền cho Thúc Tôn gia, là có thể được Thúc Tôn gia trọng dụng. Khi đó lại từng bước hiển lộ tài năng, tiền đồ liền sẽ rực rỡ vô cùng. Kỳ thật hắn trực tiếp thông qua quan hệ với cậu cũng có thể đặt quan hệ với Thúc Tôn gia, nhưng mà cậu của hắn chính là gia nô Thúc Tôn, nếu lợi dụng tầng quan hệ này để tiến vào Thúc Tôn gia, thì hắn chắc chắn sẽ được đặt vào thân phận gia nô, rốt cuộc khó có thể đổi đời. Mà dã nhân thôn quê lại không giống thế, dã nhân cũng là người trong nước, chỉ có điều khác là ở trong thành hay nông thôn thôi, nhưng tóm lại thân phận dù có là nông dân, cũng có tư cách trở thành kẻ sĩ. Nếu được Thúc Tôn Thị trọng dụng, muốn phong quan, thậm chí là bái làm công khanh đại phu cũng chỉ cần người cầm quyền nói một câu, cũng không có khó xử vì vượt quá tôn ti.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy Thúc Tôn Diêu Quang, hắn đã thay đổi tâm tư, nghĩ rằng lấy tâm cơ của hắn, lại thêm tài năng, nếu có thể được Thúc Tôn Thị trọng dụng, lại làm cho Diêu Quang tiểu thư vui vẻ, như vậy việc trở thành con rể của Thúc Tôn Thị cũng không phải không có khả năng, nếu như vậy, tương lai chí ít cũng có thể làm đại phu. Kế hoạch ban đầu của hắn là ở Thúc Tôn gia từng bước hiển lộ bản lĩnh tài năng, có điều lúc hơi bộc lộ tài năng bắn tên, lại nảy ra lòng tham, muốn khiến cho Thúc Tôn tiểu thư chú ý đến hắn.
Hiện giờ đối phương đột nhiên nhảy ra một tên Khánh Kỵ, xem qua thần thái vừa rồi của tiểu thư, khi quan sát tướng mạo đối phương, thần sắc lộ ra có vài phần thưởng thức hơn so với nhìn hắn, nếu lúc này khiếp đảm rời đi, như vậy tương lai cho dù biểu hiện xuất sắc đến đâu, trong lòng nàng cũng đừng hòng lấn át được Khánh Kỵ, trong lòng nữ nhân một khi đã tồn tại sự so sánh, nếu muốn lại làm cho nàng ái mộ sẽ khó khăn hơn nhiều.
Lý Hàn nhanh chóng xoay chuyển ý niệm trong đầu, thầm nghĩ rằng: "Khánh Kỵ dũng mãnh vô địch, nghe nói cả người dũng lực, kích pháp cũng thập phần hung hãn, có tiếng địch được vạn người, nhưng đó là ở trên chiến trường. Hiện giờ muốn thi đấu kỹ năng, hắn đường đường là Ngô quốc công tử, ta lại chỉ là một thảo dân áo vải, hắn không thể tự hạ thấp mình mà đấu vật với ta được, ta liền nhân cơ hội này nắm thế chủ động, dùng sở trường của ta, nghênh với sở đoản của hắn, bổn sự của hắn một khi bị hạn chế, liền như rồng lên chỗ nước cạn, có có thể làm gì được?
Đúng rồi, người nước Ngô không giỏi bắn cung, cũng không giỏi xa chiến (đánh xe chiến đấu), mà ta thì, về tài bắn cung, ta có thể bách phát bách trúng, xa chiến ta cũng tinh thông, nếu có thể áp đảo hắn ở điểm này, còn sợ Thúc Tôn tiểu thư không ái mộ ta sao? Hắn là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, một bước ngã đau như vậy, đến lúc đó chỉ sợ ba nhà thế gia đều đến tranh nhau cướp đoạt nhân tài như ta, Thúc Tôn gia muốn lưu ta lại..., dù sao cũng phải xuất ra chút điểm thành ý...”
Tưởng tượng đến muốn khiêu chiến Khánh Kỵ, quả tim của hắn không tự chủ được đập thình thịch, nhưng mà... Phú quý khó cầu a, hắn hao bao nhiêu khổ tâm, dùng đua thuyền rồng làm cơ hội để cho Thúc Tôn tiểu thư chú ý, không phải là để cả đời phú quý sao? Cái gì mà ẩn sĩ, cũng chỉ là thủ đoạn lừa bịp mà thôi. Nhưng mà mới chỉ bắt đầu, muốn chân chính được Thúc Tôn thế gia coi trọng, còn không biết phải chờ bao nhiêu cơ hội sau này, chí hướng của chính mình lại càng không biết có thực hiện được hay không. Nhưng mà hiện tại, hết thảy đều trở thành có thể, chỉ cần... Đả bại hắn.
Nghĩ như vậy, Lý Hàn nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Thúc Tôn Diêu Quang, mỉm cười với nàng, không khom người cũng không cao ngạo nói:
- Tôn công tử là bằng hữu của tiểu thư, ngẫu nhiên nổi lên tranh cãi, Lý Hàn không dám sinh sự. Nhưng mà hiện giờ chư vị công tử đã cử ra Khánh Kỵ công tử, tiểu thư nếu cứ đi như vậy, khiếp sợ uy danh của Khánh Kỵ công tử, như vậy chẳng phải là bỏ đi uy danh của Thúc Tôn thế gia? Lý Hàn bất tài, thuở nhỏ cũng tập được một thân võ nghệ, nguyện cùng Khánh Kỵ công tử đánh giá một phen.
--------------------------------
() Giáo tập: Giáo viên, người hướng dẫn.