Đại Tranh Chi Thế

quyển 1 chương 68-2: thiên hạ rộn ràng (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trọng Lương Hoài có chút nghĩ không ra, hỏi:

- Như thế thì sao?

Trên mặt Công Sơn Bất Nữu lộ ra một tia cười giảo hoạt:

- Trọng huynh, Xã từ, Tắc từ, đều là những nơi thần thánh. Tắc thần là nông thần, nông là căn bản của quốc gia, đại sự như vậy rất nghiêm túc và trang trọng, nếu Dương Hổ nhận công việc trùng tu Tắc từ, lấy thân phận gia nô của hắn đi làm việc thần thánh này, thử nghĩ xem, các công khanh đại phu Triển Hoạch sao lại không phiền muộn? Bọn họ tất sẽ lại đi cật vấn chủ công, chỉ một việc này đương nhiên không thể đẩy ngã được hắn, nhưng mà ta và ngươi đến lúc đó cố ý vô tình lộ ra một vài tin tức của Dương Hổ cho bọn họ, Dương Hổ không thể không ngã. Ngươi cũng đã biết tính tình của chủ công, đến lúc đó để bình ổn sự phẫn nộ của mọi người, Dương Hổ chỉ có thể làm kẻ chịu tội thay, cho dù chủ công chỉ tạm làm vậy để giải quyết thỏa đáng, tách hắn ra khỏi người, cho hắn quay về đất phong để lánh nạn, thì Khúc Phụ cũng đã ngoài tầm với của hắn.

Nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt Trọng Lương Hoài, nói:

- Kế này rất thâm diệu, Dương Hổ luôn luôn tham công, hơn nữa lại cuồng vọng tự đại, mang cái việc vô tích sự này cho hắn, hắn cũng sẽ hoan hỉ không thôi, quyết không nghĩ tới khi làm sẽ mang tới hậu quả thế nào, ha ha. Công Sơn hiền đệ, thật sự là diệu kế, chúng ta sẽ như vậy mà lo. Đúng rồi, Thiếu Chính Mão là một văn nhân của Lỗ quốc ta, người này ngôn từ sắc bén, học rộng tài cao, là niềm hi vọng của những sĩ khanh, nếu có hắn ra mặt, Dương Hổ càng khó chống đỡ. Đợi Dương Hổ trúng kế, ta sẽ tìm cách đem tin tức tiết lộ cho hắn.

Công Sơn Bất Nữu cũng lộ ra ý cười:

- Tốt, như vậy ngươi và ta liền y kế hành sự, Trọng huynh không phải tự mình ra mặt, người được an bài nhất định phải thông mình một chút, chớ để cho chủ công phát hiện ra ý này xuất phát từ ngươi và ta.

Trọng Lương Hoài vuốt râu cười nói:

- Chuyện này ta sẽ để ý, nhất định sẽ phân phó xuống dưới.

Trên khuôn mặt xấu xí của Công Sơn Bất Nữu cũng lộ ra vẻ hiểu ý, nhấc đầu gối đứng lên nói:

- Như vậy, Công Sơn Bất Nữu không quấy rầy nữa, xin cáo từ.

Trọng Lương Hoài đứng dậy ra tiễn, nghĩ tới có thể lật đổ được Dương Hổ, lại lấy được niềm vui của chủ công, không khỏi thoải mái cười to. Nhưng lại nghĩ tới, nếu Dương Hổ ngã, Công Sơn Bất Nữu hôm nay là minh hữu lại trở thành đối thủ mạnh mẽ tranh quyền với hắn, nếu luận về cơ mưu, chính mình thực không bằng hắn, đến lúc đó chẳng lẽ phải đành lòng ở dưới?

Trọng Lương Hoài khổ tư suy nghĩ lâu sau, đột nhiên nhớ tới Thành Bích phu nhân ở trong Quý Thị cực kì có quyền thế, đến lúc đó nếu có nàng nói tốt cho mình ở trước mặt Quý Tôn Ý Như..., Trọng Lương Hoài vỗ đầu, vội vàng đứng dậy, hô người chuẩn bị xe, nhắm hướng phủ Thành Bích phu nhân mà đi.

Khánh Kỵ trở về phủ, đang ổn định ngồi trên chiếu, một ấm trà nóng còn chưa sôi hẳn, A Cừu liền từ sau trạch vội vã chạy tới, tới cửa phòng liền kêu:

- Công tử, công tử!

Khánh Kỵ hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng dậy, hỏi:

- Chuyện gì, sáu nữ tử kia gây ra chuyện gì à?

A Cừu ngẩn ra, trố mắt nói:

- Sáu nữ tử kia? Các nàng có thể gây ra được chuyện gì? Bị ta hăm dọa, ngay cả khóc cũng không dám khóc một tiếng, nếu muốn đi nhà xí, cũng phải được A Cừu gật đầu đáp ứng, ai dám sinh sự?

Khánh Kỵ dở khóc dở cười lại ngồi xuống, oán hận mắng:

- Nếu đã không có chuyện gì, ngươi hô to gọi nhỏ để làm gì? Còn có, phân phó người của chúng ta canh chừng trong sân, không cho các nàng đi ra ngoài, không cho các nàng tiếp xúc với người ngoài là được, cũng không nhất thiết phải đối xử như phạm nhân như thế.

Khánh Kỵ nói xong thấy hắn vẫn còn ngốc ra ở đó, cười mắng:

- Đứng đần ở đó làm gì? Còn có chuyện gì?

A Cừu ấp úng nói:

- Ách..., à! Là như thế này, công tử, Lữ Thiên tướng quân từ Vệ quốc Ngải thành sai người đến gặp.

- Lữ Thiên phái người đến đây?

Khánh Kỵ nghe thấy vậy rất mừng rỡ. Từ khi chia tay với đám người Lữ Thiên, hắn tự mang theo hai trăm thân vệ tới Khúc Phụ, Lữ Thiên mang theo nhân mã còn lại trực tiếp trở về Ngải thành, hai thành cách nhau xa xôi, chính đại bản doanh của mình đang có tình huống gì hắn giờ này còn hoàn toàn chưa biết. Hắn ở Lỗ quốc tìm kiếm trợ lực, nhưng mà lực lượng căn bản vẫn phải dựa vào chính mình, cả ngày mong ngóng tin tức Ngải thành. Hiện giờ cuối cùng người đã tới.

Khánh Kỵ vội hỏi:

- Người ở đâu, mau mau dẫn hắn tới gặp ta.

- Rõ! - Vừa thấy bộ dáng vui sướng cấp bách của Khánh Kỵ, A Cừu không dám chậm trễ, vội vàng ra khỏi phòng gọi người tới. Mang tin tức tổng cộng có bốn người, đều là thủ hạ thân tín của Khánh Kỵ, bọn họ ăn mặc như những hành thương () một mạch chạy tới Khúc Phụ, cho nên lúc này nhìn mới giống bộ dáng của thương nhân nước Vệ, may là như thế, chứ nếu ăn mặc theo người nước Ngô, sợ là mới vào thành đã bị đại tư khấu Tôn Thúc Tử bắt làm cu li rồi.

Bốn người thấy công tử nhà mình, hoan hoan hỉ hỉ tiến lên bái kiến. Khánh Kỵ thân dài đứng thẳng, rồi lại đỡ bọn họ dậy. Nhìn bọn họ, nghĩ tới bọn họ là từ Ngải thành tới, cái loại cảm giác này giống như một kẻ xa quê đột nhiên tìm được nhà của chính mình. Nhất là, bọn họ chính là những người đi theo bên người mình khi mình còn giãy giụa trong sợi dây tử vong, lại được chính mình phái đi Vệ quốc.

Hiện tại đột nhiên nhìn thấy bọn họ, tràng cảnh khi đó giống như đột nhiên hiện ra trước mắt. Nhìn thấy bọn họ, những ký ức kiếp trước đã ngày càng mờ nhạt, ngày càng giống một giấc mộng huyễn hoặc lại đột nhiên trở về trong lòng của hắn. Sự chua xót tràn ngập khi phải vĩnh viễn rời khỏi thế giới này lại trở lại, bọn họ chính là quá khứ và hiện tại của mình, là những người chứng kiến cựu thế và tân sinh, Khánh Kỵ trong lòng kích động, ngay cả con ngươi cũng đã hơi ướt.

Bốn gã sĩ tốt thấy công tử biểu lộ chân tình, còn tưởng rằng nhìn thấy bọn họ mà vui sướng quá, không khỏi cũng lâm vào cảm động rơi nước mắt, năm người xiết chặt tay nhau, ngồi xuống nửa buổi, Khánh Kỵ mới bình tĩnh trở lại, liên mồm nói:

- Đến đến đến, ngồi xuống rồi nói, cứ ngồi đã rồi nói, các ngươi đường xa mà tới, phong trần mệt mỏi, không cần giữ lễ tiết, tất cả đều ngồi xuống.

Bốn người theo lời ngồi xuống, Khánh Kỵ lập tức khẩn cấp hỏi:

- Ngải thành hiện giờ như thế nào? Chúng ta còn có bao nhiêu nhân mã? Vệ quốc hiện giờ tình hình thế nào? Còn có, có tìm được nơi ẩn thân của hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung ở Sở quốc không, các ngươi mau mau nói cho ta nghe.

Khánh Kỵ liên tục đặt câu hỏi, bốn người cũng biết rằng công tử rất cấp bách, người đứng đầu mang tin vội đáp:

- Công tử đừng lo lắng, Ngải thành chúng ta hết thảy đều bình yên. Chúng ta lúc trước quay về Ngải thành khoảng hai ngàn người, hơn nữa còn quân sĩ lưu thủ ở Ngải thành, cùng với những binh tứ tán lục tục chạy về Ngải thành, cuối cùng tập hợp ước chừng khoảng năm ngàn năm trăm người. Gần đây, Lữ Thiên tướng quân, Kinh Lâm tướng quân lại chiêu mộ gần một ngàn tân binh. Hai vị tướng quân ở Ngải thành tiến hành khai hoang trồng trọt, lại cho binh lính đi săn thú buôn bán, hơn nữa Quốc Vương Vệ quốc cũng cấp cho tài vật, đủ để chèo chống nhu cầu của đại quân.

Khánh Kỵ rốt cuộc cũng thả lỏng, chân mày giãn ra hoan hỉ nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, A Cừu, trà nóng rồi, mau mở ra châm trà cho bốn vị huynh đệ.

A Cừu là thân vệ của Khánh Kỵ, bốn tiểu tốt nào dám để cho hắn châm trà, vừa nói không dám, liền có một người đưa tin đứng lên, tay cầm ấm sứ rót ra vài chén trà, trước cung kính trình lên cho Khánh Kỵ một chén, mới thần tình sùng kính tiếp lời nói:

- Công tử hiện tại chính là nhân vật anh hùng lưu truyền trên phố, mấy người huynh đệ ta trên đường đi tới, khắp nơi trên phố đều lưu truyền việc công tử như thế nào đánh bại đạo chích, đều nói rằng công tử có thiên thần hộ thể, chỉ cần uy phong hiển hách đứng đó, mấy ngàn đạo tặc đạo chích rốt cuộc không đề lên nổi nửa phần khí lực, bị dọa cho chạy trối chết.

- Đúng vậy đúng vậy, - Một gã đưa tin ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn nói:

- Ta trên đường đi qua Tào quốc, nghe thấy trên phố đều cảm mến tên tuổi anh hùng của công tử, Tào quốc cũng giống Lỗ quốc, xưa nay bị đạo chích hại quá nặng, một trận chiến này của công tử, chính là uy danh lan xa, ta trên đường nghe thấy những lời ca tụng đó đối với công tử, đều luôn vui mừng khôn xiết.

Khánh Kỵ mỉm cười, nhẹ nhấp một ngụm trà, mới thản nhiên nói:

- Lời đồn trên phố, không thể tin vào, trận chiến với đạo chích, thực chỉ là dùng trí mà thôi. Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử tình hình như thế nào?

Bởi vì lúc trước không thể xác định được Khánh Kỵ phải ở Lỗ quốc bao lâu, khi nào thì quay về Vệ quốc, cho nên lúc ấy Lữ Thiên phân phó người tới Sở quốc rải tin tức về Khánh Kỵ ở Vệ quốc, đồng thời bố trí mật thám đi tìm hai vị công tử để chờ khi nào có tin tức chuẩn xác, sẽ lập tức quay về Vệ quốc Ngải thành. Bởi vậy có tin tức của hai vị công tử hay không, Khánh Kỵ cũng còn muốn hỏi bọn họ.

Người đưa tin cầm đầu nói:

- Khi huynh đệ chúng ta đi, còn chưa có ai mang tin tức hai vị công tử về. Có điều khi chúng ta đi ngang qua Tào quốc, thật ra lại nghe nói một chút tin tức liên quan đến hai vị công tử, chỉ có điều không thể chứng thật.

Khánh Kỵ vội hỏi:

- Mặc kệ thật giả, ngươi cứ nói đi. Ai, các ngươi không biết, ta ở Lỗ quốc, bởi vì thân phận thế này, công khanh trong triều cũng không tiện tiết lộ những tin tức có liên quan tới Ngô quốc cho ta, ta lại không tiện đi ra phố phường dò hỏi, hiện tại giống như người mù, kẻ điếc, biết nhiều tin tức hơn một chút, đối với việc tiến thoái ở Lỗ quốc rất có ích lợi.

Người đưa tin nói:

- Đúng vậy, công tử, khi kẻ hèn đến Tào quốc, đúng lúc sứ giả Ngô quốc vừa mới rời khỏi, nghe người của bọn hắn rải tin tức nói rằng, Yểm Dư công tử và Chúc Dung công tử vốn là ẩn náu ở Từ quốc và Chung Ngô. Binh tướng của mỗi vị công tử khoảng ba ngàn người, Sở Vương thu dụng, lệnh cho hai vị công tử đóng ở Thư thành. Có điều Cơ Quang lại phái Bá công phạt Thư thành, giành được thắng lợi, hiện giờ không biết hai vị công tử lại trốn hướng nào.

Từ quốc và Chung Ngô quốc, chính là hai tiểu bá quốc phụ thuộc vào Sở quốc, hai nước đều không bằng một huyện của một tiểu quốc gia, binh xe không tới trăm, thành trì lại bé tới đáng thương, làm gì có tác dụng phòng thủ thành, sáu ngàn đấu với một vạn, vốn đã là một trận đánh khó, huống chi Bá còn là một viên chiến tướng cực kỳ dũng mãnh.

Khánh Kỵ nghe tới khẩn trương, vội hỏi:

- Tình hình cụ thể tỉ mỉ thế nào, ngươi từ từ nói ra xem!

--------------------------

() Hành thương: Những người buôn bán nhỏ qua lại khắp các quốc gia thành trì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio