Kết thúc tiết thứ ba, Thước Nhạc tựa lên bàn, ý thức tiến vào không gian, giờ cơ thể cậu dùng tinh thần lực ngưng kết thành đã không khác gì người thật, giống như có một cơ thể khác vậy.
Vì phải thay pin cho hộp giữ ấm, Thước Nhạc đi thẳng tới bên hồ nước, lại bị sửng sốt bởi tình cảnh trước mắt, nắp hộp giữ ấm bị mở ra, hộp ngã, sáu quả trứng nằm trên mặt đất, một quả còn bị nứt.
Chạy nhanh tới phía trước, cầm hộp giữ ấm, bên trong không có trứng vẹt, bốn quả còn lại không biết ở đâu, cúi đầu nhìn kĩ, trên đất rõ ràng có dấu chân gà, ở trong không gian lại có thể tự do tới đây, chỉ có vợ chồng Tướng Quân.
Quả thực tìm theo dấu chân, Tướng Quân đang tuần tra bên chỗ đất trống gần hồ nước, mà gà mái Bạch Tuyết thì đang nằm trên rơm che ổ của mình, đôi vợ chồng này là Thước Nhạc chọn từ đàn gà ra, gà trống đặt tên là Tướng Quân, trải qua sự cải tạo của nước hồ, Tướng Quân lớn nhanh cao tới m, mào gà đỏ dựng thẳng trên đầu, lông cánh nhiều màu, hai mắt sắc bén, hai trảo cường kiện. Gà mái Bạch Tuyết, một thân tuyết trắng, hai móng vàng óng ánh, tư thái tuyệt đẹp. Thước Nhạc thích nhất cặp vợ chồng gà này, nuôi chúng như thú cưng, không hạn chế phạm vi hoạt động của chúng, nước hồ cũng có thể tùy ý uống.
Thước Nhạc đi về phía trước, sờ sờ phía dưới Bạch Tuyết, bốn quả trứng tròn vo nằm ở dưới.
Thước Nhạc khó hiểu, sau khi hai con gà này trở thành thủ lĩnh, dần dần thiếu đi các tập tính của gà, ngày thường giúp cậu quản lý chuồng gà, Bạch Tuyết không đẻ trứng nữa, cũng không có ý muốn ấp, sao hôm nay lại ấp trứng?
Lấy những quả trứng vẹt còn lại tới, định đặt vào ổ gà, buổi sáng nhìn thấy còn tốt, vuốt trứng cũng còn ấm, hẳn là không hư.
Hình như Tướng Quân biết được ý đồ của cậu, hiên ngang bước tới, dùng đôi cánh dài gần nửa mét của nó cản lại.
“Tướng Quân các hạ, để ta bỏ mấy quả trứng này vào đi, hộp giữ ấm đã bị hai ngươi phá hư, nếu không bỏ vào, sẽ chết mất.”
Hiển nhiên ý chí của Tướng Quân vẫn thực kiên định, không cho cậu bỏ vào.
Đành phải quay lại chỗ cũ, nhìn hộp giữ ấm, lấy pin ra lắp lại vẫn dùng được. Chuẩn bị bỏ trứng vào trong, nhìn quả trứng vẹt bị nứt kia, giống y như trứng gà, vàng trắng.
“A…” Thước Nhạc mở quả trứng vẹt bị nứt ra coi, không phải trứng được thụ tinh, vậy ấp không được.
“Tướng Quân, năm quả trứng còn lại không ấp được sao?”
Ác ác…ác…, Tướng Quân ngẩng đầu lên, đưa cho cậu một câu trả lời khẳng định.
A…chúng thành tinh rồi sao.
Nếu vậy có thể ấp ra bốn con vẹt, không biết là bốn con loại nào.
Buổi sáng có khóa, phải học năm tiết, vừa đến trưa thì đầu óc cũng hỗn loạn, giờ bọn họ còn học môn đại cương, chương trình học chưa quá nhanh, một tuần có hai buổi chiều không có lớp.
Nghĩ tới buổi tụ họp tối nay, Thước Nhạc gọi điện cho cô giáo Hình, hẹn ba giờ đến đón Quả Quả, giữa trưa phải để Quả Quả ngủ lại.
Ăn trưa với bạn ở căn tin, Thước Nhạc ôm sách vở đến thư viện, chương trình học càng ngày càng khó, chờ tới lúc học chuyên ngành, học tập sẽ thực cố sức, thừa dịp còn ở năm nhất, học nhiều kiến thức chút, ôm một chồng tư liệu tham khảo, Thước Nhạc thực cảm tạ sự biến hóa hoa sen gây ra cho cậu. Nội dung học bình thường chỉ cần nhìn hai ba lần là có thể nhớ kỹ, khả năng lý giải cũng mạnh, tiến độ học tập mau, mỗi lần học xong cái gì cũng sẽ không quên, cho dù là nội dung thật lâu trước kia chỉ cần cẩn thận nghĩ là có thể nhớ tới, hiệu suất học tập rất cao. Đóa hoa sen thứ hai nở càng khiến tố chất của cậu tăng lên, trí nhớ cũng tăng không ít. Năng lực học tập này khiến Thước Nhạc tự tin không ít, tháng sáu sẽ thi lên cấp bốn, và tranh thủ thi qua cấp sáu vào tháng mười hai.
Xoa ánh mắt hơi mỏi, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ. Tìm ít tư liệu mượn về nhà xem. Chào Khương Phong đang ngồi học cùng, sau đó ra khỏi thư viện.
Đón Quả Quả, không ngồi xe, mà đi bộ chầm chậm về nhà, dọc theo đường đi nghe cậu bé kể chuyện học tập, tâm tình phi thường không tồi.
Về phòng mang Quả Quả đi tắm rửa, thay quần áo mới, cậu bé xinh đẹp như búp bê. Khuôn mặt tròn tròn, so với lúc đầu quả thực như hai người khác nhau.
“Ba ba, chút nữa chúng ta có hẹn ở ngoài sao?” Cậu bé thành thật ngồi tại chỗ, vì mặc quần áo mới, không dám lộn xộn sợ dơ.
“Đúng vậy, lát nữa lão ba tới đón chúng ta, buổi tối sẽ gặp vài chú, uhm, chúng ta đi ăn thịt nướng.” Thước Nhạc vừa lau tóc vừa nói.
“A, chú? Không có dì sao?”
“Không rõ lắm, lão ba con chưa nói, Quả Quả, cởi áo khoác trước đi, chỉ sợ còn lâu lão ba mới về.”
Nghe xong lời ba ba nói, Quả Quả vừa cởi nút áo khoác vừa nói thầm “Không phải là do ba ba mặc sao. Thật phiền nha.” Thước Nhạc hết chỗ để nói.
Lúc Khúc Phàm về đã sắp bảy giờ. Anh không lên lầu, mà gọi hai người xuống lầu chờ.
Địa điểm đến cách khu đại học không xa, là một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc. Mặt tiền cửa hàng không lớn, song bên trong lại đông nghịt người. “Hồi đại học hay ăn ở đây, mấy lần tụ họp mười lần thì có sáu lần là chúng ta ăn ở đây, mặt tiền cửa hàng không lớn, hương vị lại thực chính tông.”
Ba người đi vào, phòng đã đặt trước, vào phòng, bên trong lót kháng, phòng thực lớn, chính giữa là bàn gỗ hình chữ nhật, xung quanh bàn ngồi năm người, trừ Phương Chí Minh đã quen từ trước, còn có bốn người đàn ông cũng cỡ tuổi đó, thấy ba người tiến vào, đều đứng lên, “Khúc Phàm đến trễ, lát nữa phải phạt mấy ly.”
Khúc Phàm vừa cởi giày vừa nói “Được thôi, đã lâu không gặp cũng phải uống cho đã.”
Thước Nhạc Quả Quả cũng cởi giày, theo Khúc Phàm tới chỗ bàn “Đến, ta giới thiệu cho mọi người, đây là Thước Nhạc, người yêu của ta. Đây là con ta Quả Quả.” Nói xong chỉ về người cao nhất ngồi bên cạnh Phương Chí Minh “Đây là Tăng Kiến, là bạn thời trung học của anh.” Tăng Kiến bắt tay Thước Nhạc, “Hai bọn tôi là bạn thân, rất thân.”
Khúc Phàm cười ha ha chỉ người đàn ông khuôn mặt hơi hung bên cạnh “Đây là Cao Cường, bạn thời đại học, giờ làm hình cảnh khu Hải Điến (Hải Điến khu là một quận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc).”
“Xin chào.” Cao Cường thực đẹp trai, chính là mặt hơi nghiêm.
“Đây là Thôi Dũng, cậu ta và Tăng Kiến là cùng một trường.”
“Tôi là người đầu tiên nghe tiểu tử Phương Chí Minh nói về cậu, hôm nay mới được gặp.” Trong số mọi người thì vóc dáng Thôi Dũng là thấp nhất, đeo mắt kính, bộ dáng rất nhã nhặn.
“Tên mập này, tên là Ôn Hải, bình thường bọn anh vẫn gọi cậu ta là mập, cũng là bạn tốt của anh, cậu ta nổi tiếng là vạn sự thông, ở Bắc Kinh có chuyện gì chỉ cần tìm cậu ta là xong.”
“Hắc, chúng ta cũng không cần khách khí, tôi lớn hơn cậu, về sau cứ gọi là béo ca, có việc gì khó khăn thì tìm tôi.” Ôn Hải vóc người trắng béo, vẻ mặt hòa khí, nhìn hơi giống phật.
Cũng không nói gì nhiều, mọi người đều lớn hơn cậu, đều phải gọi là anh.