Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

chương 70: rối rắm vì chuyện nhà mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng Thước Nhạc thức dậy, Khúc Phàm đã đi làm rồi, ánh mắt mẫu thân nhìn cậu có vẻ mờ ám, ngay cả phụ thân cũng có chút không tự nhiên.

Ăn sáng xong không lâu, Béo ca tới đưa thành phẩm, cách lúc mở đá đã nửa tháng, Mập mở ba lô ra, lấy mấy cái hòm bên trong ra, mở từng cái “Đây là cho Khúc Phàm.” Mở một cái hộp, đưa tới trước mặt cậu.

Thước Nhạc nhìn kĩ, ngọc lục bảo dài . mm, rộng ., dày . mm, trong suốt tinh thuần, mặt ngọc nhẵn nhụi, chính giữa xanh đều ướt át, chạm trổ sinh động, tuyệt đối là tinh phẩm.

“Mặt ngọc Quan Âm này thế nào, chắc chắn là cực phẩm, chọn tài liệu tốt nhất, làm hơn hai tháng mới xong.” Mập vui hớn hở nói.

Thước Nhạc nhìn thấy rất thích, “Tay nghề thật tốt.” Lấy nhãn lực hiện tại của cậu đương nhiên có thể nhìn ra chạm trổ tốt hay xấu, chỉ nhìn mặt ngọc Quan Âm này, liền biết được làm rất tận tâm.

“Ha ha, nếu không làm tốt, thì là phá hư tài liệu rồi, mặt ngọc khỉ con làm cho Quả Quả cũng xong.” Mở hộp nhung nhỏ, bên trong là lục bảo khỉ con, chạm trổ cực kì sinh động.

Cười cười, “Em đều rất thích, nhưng quý quá, giờ Quả Quả đeo không thích hợp.”

“Em cứ lấy trước đi, chờ nó lớn lên lại cho nó đeo. Thứ này càng để lâu càng quý.”

Xác thực là ngọc tốt để trong không gian sẽ tăng giá trị rất nhiều. Ngọc lan bích của Thước Nhạc, cắt thành ba đôi vòng tay, vì chế tác đơn giản, làm hai tuần thì xong. Trong đó có một đôi Thước Nhạc rất thích, là vòng tay loại ngọc bích thủy tinh lâu đời khắc hoa, lúc ngọc bích cắt ra không được mọi người chú ý, dù sao so với đế vương ngọc, ngọc bốn màu thì nó kém hơn rất nhiều, không ngờ làm ra vòng tay lại xinh đẹp như vậy.

Kỳ thật lúc ấy cậu chỉ nhìn sơ qua, ba đôi vòng tay này là do sư phụ trong cửa hàng Mập làm, lúc ấy tách ngọc bích ra cũng rất ngạc nhiên, ở chính giữa khối ngọc là loại thủy tinh cực phẩm toàn bộ trong suốt, vừa đủ làm một đôi vòng tay, cả vòng tay thế nước mười phần, ánh huỳnh quanh tỏa bốn phía, có mùi thơm của lan, hình thành tự nhiên, hai chiếc vòng tay giống hệt nhau, rất có đại khí, đàn ông cũng có thể mang.

Mập mở hộp vuông phẳng ra, bên trong có mười vật trang sức, “Đây là tài liệu còn dư làm ra, cũng là trang sức đẹp, đừng so với mấy cái kia, lấy một thứ trong này ra ngoài, cùng là mười mấy vạn, bình thường mang chơi, không thì tặng cho ai cũng rất tốt.”

Thước Nhạc nhìn, trang sức được chế tác kiểu dáng rất đơn giản, dù sao màu sắc tốt, không cần chạm trổ quá phồn hoa để tân trang, hình dáng chúng đều rất đại khí nội liễm, Thước Nhạc đẩy hòm về phía Mập “Béo ca cái này em không lấy đâu, vì mấy khối ngọc của em, anh phải chạy trước chạy sau, đây xem như tạ lễ.”

Mập cười ha ha “Đừng nói tới cái này, anh em chúng ta không cần khách sáo, lấy hai khối ngọc của em anh đã lời không ít tiền, vả lại đây cũng không phải tất cả, còn có tài liệu dư ra, anh lấy chúng được rồi. Nói ra anh được lợi còn không ít nha.”

Nghe Mập nói vậy, Thước Nhạc cũng không từ chối tiếp, cậu biết tài liệu dư mà Béo ca nói, kỳ thật không bao nhiêu, e là chỉ đủ làm phí gia công. Nói tới hai khối nguyên thạch ngọc bích kia, dù là được giá cao, tiền cũng sớm gửi vào tài khoản của cậu, thôi sau này còn dài, không tất yếu khách khí.

Chờ Mập rời đi, người trong nhà ra thưởng thức chế phẩm của mấy khối ngọc, nhìn thấy vòng tay vật trang sức xinh đẹp, lại mong chờ hình dáng của mấy khối ngọc khác sau khi gia công, còn kỳ vọng vào khối ngọc bốn màu và đế vương ngọc, đáng tiếc phải chờ tới bốn tháng.

Thước Nhạc giữ đôi vòng tay ngọc lan bích kia lại, hai đôi vòng tay quý phi kia tặng cho hai vị mẫu thân, đeo cho Quả Quả và Gia Gia một cái ngọc khấu (), một cái ngọc khấu hình tiền xu nhỏ tròn tròn, chế tác đơn giản, thủy màu mười phần, trẻ con đeo giống như đồ thủy tinh vậy.

Chờ đến tối Khúc Phàm về, Thước Nhạc liền mang vòng cổ mặt Quan Âm cho anh. Hy vọng nó có thể phù hộ anh bình an, cậu không quá tin vào Phật, nhưng lại hy vong ngọc Quan Âm sẽ linh nghiệm, còn hy vọng nó chắn bớt sát khí của Khúc Phàm, vì tiếp xúc nhiều với phần tử phạm tội, không ít cảnh sát mang sát khí trên người, cả người nhìn qua không quá thiện cảm, hơi hung dữ, hơn nữa có ít người tính tình cũng xấu đi, Thước Nhạc không muốn Khúc Phàm biến thành như vậy, nhưng rốt cuộc ngọc Quan Âm có tác dụng hay không, còn chưa thể biết.

Khúc Phàm nghe Thước Nhạc nói về sát khí, cười cười, tiếp xúc với tội phạm nhiều, tính tình quả thật không tốt, nhớ rõ lúc vừa bắt đầu đi làm, bạn bè đều nói tính cách của anh thay đổi, nhìn qua rất hung, nhưng anh phát hiện từ khi ở cùng Thước Nhạc, trong lòng thoải mái rất nhiều, dù là gặp chuyện gì ở đơn vị, về nhà liền cảm thấy ấm áp thư thả, ôm cậu anh sẽ cảm thấy được an tâm. Tính ra thời gian này anh thay đổi rất lớn, tăng uy nghiêm hơn nhiều, lại không mang sát khí. Trước kia đối mặt với tội phạm, nhất là tội phạm cực ác, trong lòng luôn có cảm xúc bạo ngược, ra tay rất nặng, giờ thì không còn tình huống như vậy, dù là tình hình gì, anh luôn có thể bình tĩnh xử lý, thậm chí đôi khi còn cảm giác được trên người chúng có thứ gì đó khiến người ta không thích, có một hai lần anh thử dùng cảm giác này phá án. Làm việc càng thêm thuận buồm xuôi gió. Khúc Phàm không ngừng cảm thán sự ưu ái của ông trời, để anh gặp được Thước Nhạc, thậm chí có vài lần nằm mơ thấy quay lại trước kia, nhìn sang thấy vợ nằm bên cạnh, anh cảm thấy có chút không đúng thật, sợ hãi đây là mộng, hừng đông liền biến mất, lúc ấy trong lòng đặc biệt bất an, chỉ có ôm thật chặt cậu vào lòng mới có thể cảm nhận sự chân thật.

Thước Nhạc chưa từng nghĩ tới Khúc Phàm lại có thời điểm cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, với cậu mà nói, Khúc Phàm đã là một bộ phận của sinh mệnh, bộ phận quan trọng nhất, có lẽ là tình yêu tới quá nhanh, song cậu rất quý trọng tình cảm này, cậu luôn nghiêm túc với tất cả những gì đã qua, hơn cả Khúc Phàm, cậu càng thêm thản nhiên.

Bắc Kinh tháng tám thực nóng, thời tiết khô nóng làm cho người ta không muốn hoạt động, trong tứ hợp viện lúc này lại thập phần mát mẻ, cây cối trong viện đã trưởng thành rất tươi tốt, các loại cây cối che trời lấp ánh nắng, người trong nhà thích nhất là ngồi ở trong viện, làm việc thích làm, ăn các loại hoa quả ngon miệng Thước Nhạc lấy từ không gian ra. Hoặc là đùa với chó, nhìn xem chim.

Cha mẹ của Khúc Phàm có chút nghi hoặc về các loại thực vật mỹ vị, hỏi con mình lại không có đáp án, Thước Nhạc thấy bộ dáng phiền não của hai người già liền nói tất cả sự thật, đối với những chuyện không thể tưởng người già luôn rất dễ nhận, tiến vào không gian nhìn thấy cảnh sắc mênh mông, phi thường rung động, nguyên bản có khúc mắc nho nhỏ với Thước Nhạc cũng biến mất không thấy, đối xử với cậu còn tốt hơn con ruột của mình, trình độ sủng ái còn muốn vượt cả Gia Gia, lúc này Thước phụ Thước mẫu nhìn không nổi liền đối xử với Khúc Phàm thân thiết hơn vài phần, Thước phụ có chút bất mãn với Khúc Phàm cũng tan thành mây khói, người một nhà hòa thuận vui vẻ.

Đầu tháng tám Khúc phụ có chút bận rộn, thường xuyên ra ngoài, khiến Thước Nhạc có điểm tò mò. Cuối tuần Khúc Phàm được nghỉ, vụ cướp đã phá, Khúc Phàm cũng tạo được uy tín ở tổ, một ngày nghỉ hiếm hoi, lại bị gọi dậy vào sáng sớm.

Ăn sáng xong Khúc phụ vui hớn hở bảo Khúc Phàm lái xe chở cả nhà về phía ngọn núi phía tây, cây cối hai bên đường dần dần nhiều hơn, xe chạy tới một chỗ khu dân cư, Khúc phụ đưa văn kiện đăng ký xong xe lại đi vào, tiến vào tiểu khu có thể thấy mấy tòa nhà xếp cạnh nhau, môi trường cây xanh trong tiểu khu cũng rất tốt, cây xanh ấm áp, bất quá có thể nhìn ra nhà ở nơi này đã được vài năm, mang theo dấu vết của năm tháng, thoạt nhìn càng thêm thanh lịch thoải mái, đi vào phía trong là một loạt biệt thự.

Khúc phụ chỉ vào khu biệt thự “Người sống ở đây không phải phú cũng là quý, nhìn có vẻ bình thường song lại chính là ngọa hổ tàng long a, bên này còn có nhà trẻ, hội quán, cửa hàng, trung tâm mua sắm.”

Khúc phụ vừa giới thiệu xe vừa đi vào bên trong, lúc này biệt thự càng ngày càng ít, vì bị cây che lại nên cũng không nhìn được quá rõ.

Xe chạy tới giữa sườn núi, đi lên một đường xi măng, được khoảng m thì đến trước một căn biệt thự, căn biệt thự này có mái ngói đỏ, kết cấu hai tầng. Diện tích đất rất lớn. Nhà xung quanh không có ai ở.

Mọi người xuống xe, Khúc phụ chỉ căn nhà, “Thế nào nhìn có thích không, vẫn nghĩ mua cho hai đứa một căn nhà, cái của Khúc Phàm hơi nhỏ, người nhà tới thì không có chỗ ở, hơn nữa không an toàn. Xem mấy chỗ, cũng không quá vừa lòng, chỗ này là bạn bè giới thiệu, nếu không phải người có tiền thì người ta cũng không bán cho.” Quả thật Khúc phụ muốn mua nhà cho cả hai, lại không nghĩ tới cần nhiều tiền thế này, song thời gian này có nhận thức mới về Thước Nhạc, cảm thấy con mình thật là tinh mắt, trong lòng vui vẻ, cho nên mới dụng tâm đi tìm, hôm nay cho bọn chúng một kinh hỉ.

Xung quanh căn nhà chỉ dùng hàng rào bao quanh, nước sơn màu trắng còn có hoa văn phức tạp, thực vật leo tràn đầy lên lan can và tường, trong sân được gắn cỏ, có vẻ trống trải, đường nhỏ vào biệt thự chỉ dùng đá cuội rải trên mặt đất, đi vào nhìn thì thấy cửa sổ đều bằng gỗ sơn trắng, phòng ở có lịch sử dầy nặng, hoa văn ẩn trên cửa sổ, vòng đồng trên cửa, hình điêu khắc trên mái hiên, tất cả đều hiện ra sự tinh xảo của căn nhà.

Đi vào phòng ở, sàn nhà dưới chân là gỗ thật, trong phòng trang hoàng đồ gỗ, tùy tiện có thể thấy hoa văn điêu khắc cánh hoa, tường lầu một dán giấy màu xanh nhạt hoa văn ẩn, lầu một có phòng khách lớn, phòng khách nhỏ, phòng bếp, nhà ăn, thư phòng, phòng cho người ở, kho, còn có một phòng tập thể dục. Căn nhà có diện tích hơn m, phòng đều rất lớn.

Lầu hai có sáu phòng ngủ cho chủ và cho khách, đều là phòng xép, mỗi phòng có buồng vệ sinh riêng, chủ phòng diện tích lớn nhất khoảng m, mấy phòng khác cũng rất rộng. Mỗi gian phòng ngủ đều được trang hoàng tinh tế. Lầu hai còn có một phòng khách, một thư phòng.

Ngoại trừ hai tầng, biệt thự còn có một tầng hầm ngầm hơn m, tầng cao nhất còn có gác xép.

Cả căn nhà đều được tân trang lại, gia cụ, đồ dùng phi thường đầy đủ.

Thước Nhạc nhìn xem rất thích hỏi “Ba, căn nhà này nguyên bản đã trang hoàng tốt sao ạ?”

Khúc phụ gật đầu “Căn nhà này là nguyên gói, gia cụ thì mấy ngày trước ba đi đặt, vốn muốn để hai đứa chọn, nhưng lúc xem phòng bạn của ba mang theo nhà thiết kế, liền quyết định. Hai đứa thấy thế nào, nếu không thích thì đổi lại.”

Thước Nhạc lắc đầu “Không cần đâu ạ, rất tốt, rất xứng với ngôi nhà.” Gia cụ gì đó kiểu dáng tinh xảo, màu sắc cũng rất xứng với phòng.

“Căn nhà này tốn không ít tiền đúng không ạ.” Thước Nhạc nhìn phòng hỏi.

“Cũng được, không bao nhiêu tiền, căn nhà này ở vị trí tốt, hộ gia đình ở đây đa số là người trong giới chính trị, nghe nói có vị bộ trưởng nhà cũng ở đây, bảo an không tồi, hoàn cảnh cũng tốt, còn gần trường của Nhạc Nhạc, trong khu có nhà trẻ, không phải là tháng chín Quả Quả phải đi nhà trẻ sao, vừa lúc học ở đây, dễ đưa đón. Nơi này là trọng khu, tiểu học trung học đều là trọng điểm. Vả lại, ở đây ít chạm mặt hàng xóm, hai đứa con có thể tự tại hơn chút.” Nếu vẫn ở nhà cũ ra vào có thể sẽ bị người ta bàn tán. “Các con nhìn coi còn thiếu thứ gì, chuẩn bị cho tốt, chờ lúc con khai giảng là có thể ở. À đúng rồi, gác xép cũng phải trang hoàng tốt, có thể làm phòng vẽ tranh cho Quả Quả.” Không thể không nói, Khúc phụ vẫn là thực tinh tế.

Thước mẫu nhìn nhìn, “Cũng không thiếu cái gì, chuẩn bị một ít đồ trên giường và đồ bếp là được rồi.”

Buổi tối nằm trên giường, Thước Nhạc lăn qua lộn lại có điểm ngủ không được, Khúc Phàm mơ mơ màng màng ôm lấy cậu “Nghĩ cái gì vậy?”

Thước Nhạc giật giật, xoay thân lại, “Hay là chúng ta tìm cái cơ sở đẻ thay đi.”

Khúc Phàm mở mắt ra, nhìn cậu “Làm sao vậy, sao em lại nhắc tới việc này.” Trước đó phụ thân đề cập tới chuyện tìm cơ sở đẻ thay, hai người họ không quá để ý, dù sao thời gian còn rất nhiều, hai người cũng nghiên cứu một chút, không có ý kiến gì về việc nhận nuôi, nhưng đẻ thay thì lại phiền toái hơn, làm không tốt thì về sau không ngừng có phiền toái. Cho nên vẫn để đó.

Thước Nhạc ngồi dậy, “Em thấy ba mẹ đối với chúng ta thật tốt quá, có điểm bất an, hai ta không cần cái gì quan hệ huyết thống, nhưng người thế hệ trước lại rất để ý, không thể luôn để họ thất vọng.” Cảm giác có chút áp lực.

“Cái gì quan hệ huyết thống, đừng nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại nghĩ cái này vẫn còn sớm, thế nào cũng phải chờ em tốt nghiệp lại nói. Đến, ngoan, ngủ đi.”

Nói xong kéo Thước Nhạc vào lòng mình, nằm xuống.

Kỳ thật là Khúc Phàm có ý khác, với anh mà nói, có hay không có huyết thống đều như nhau, tựa như Quả Quả, bọn họ không có huyết thống vẫn thực thương nó. Lúc trước phụ thân đưa ra chuyện tìm cơ sở đẻ thay, Khúc Phàm cũng có hỏi qua, ở nước ngoài chuyện này thực bình thường, cho dù như vậy trong cơ thể đứa bé cũng sẽ không đồng thời chảy dòng máu của anh và Thước Nhạc, như vậy xem ra, không khác gì nhận nuôi con, hơn nữa trong người đứa bé còn có một nửa gien không biết là đến từ nơi nào, hoặc là một người phụ nữ nào, nghĩ như vậy trong lòng Khúc Phàm có điểm bài xích. Tưởng tượng tới bề ngoài của đứa bé là sự kết hơp giữa Thước Nhạc và một phụ nữ khác, anh không thoải mái. Có lẽ lúc Khúc phụ vừa nói ra còn chưa có gì nhưng khi nghĩ lại thì không thể chịu được. Anh nghĩ khẳng định trong lòng Thước Nhạc cũng nghĩ như vậy. Nên anh mới rối rắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio