Q – CHƯƠNG : RẤT ĐƯỢC HOAN NGHÊNH
Editor: Luna Wong
“Còn chưa khai đường?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đậu Vinh Hưng, muốn đánh hắn.
Đậu Vinh Hưng gật đầu, rúc vai ngồi ở bên cạnh nàng, “Án của Tiền huynh và tiểu cữu tử cáo tỷ phu, và Chu huynh tranh bò đều giải quyết ở hạ đường rồi, chỉ có ta, nhất định phải lên công đường.”
“Tiền huynh và Chu huynh lại nhân án đặc biệt khác, Tam Xích đường bây giờ còn hai cái, ta đây lại không giải quyết, Cát Nghệ thế nào cũng không chịu lên công đường, nói ngươi nói, hắn liền làm công văn, cái khác đều không cần phải xen vào!”
“Cửu ca, lần này ngươi đi, Tam Xích đường đều loạn sáo.”
Đỗ Cửu Ngôn buồn bực, “Trước khi ta đến, các ngươi làm sao sống được?”
“Trước khi ngươi đến phiền não của chúng ta, chỉ có ngày hôm nay ăn cái gì, ngày mai làm sao lấp đầy bụng.” Đậu Vinh Hưng nói: “Nào giống bây giờ, nhiều vụ án như vậy, thật phí đầu óc a.”
Đỗ Cửu Ngôn bị tức đến cười.
“Vụ án của ngươi ta nghe nói.” Bả Tử mở miệng, nói: “Bị cáo nam tử danh nghĩa hai gian cửa hàng, một tháng nộp lên trên cho Tiêu Tam ba lượng bạc, gia sản nhiều, nhưng hắn rất sợ nhạc phụ hiện tại, bởi vì hắn ở đông nhai mở một gian võ quán.”
Nhãn tình của Đậu Vinh Hưng sáng lên, “Hắn rất sợ tam gia sao??” Lúc nói chuyện, tâm tư vòng vo chuyển, “Bằng không, thỉnh tam gia đi xử lý?”
Bả Tử mím môi nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, cười mà không nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng Đậu Vinh Hưng một mắt, “Nếu ngươi đệ trình đơn kiện, quang minh chính đại để Tiêu Tam đi tìm chứng cứ, nếu là hắn không đi tìm, ngươi xin mời Phó Thao xuất cụ công văn cho ngươi, ngươi làm bất luận điều tra gì, đều tính hợp pháp và tính cưỡng chế.”
Lén lút làm gì, ngươi làm chuyện rất quang thải vĩ đại!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đậu Vinh Hưng gãi, “Ta. . . Ta không dám đi tìm Tam gia, nên tự đi điều tra, nhưng lại không có thu hoạch gì.”
“Nơi này có một bộ khoái.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Bả Tử, “Thỉnh hắn cùng đi.”
Đậu Vinh Hưng nhìn Bả Tử.
“Ta có thể cùng ngươi đi tìm Phó Thao, về phần hắn có cho công văn hay không, ta cũng không thể làm chủ.” Bả Tử nói: “Nhưng ngươi có thể trực tiếp yêu cầu nha môn cho ngươi điều tra thủ chứng.”
Đậu Vinh Hưng ồ một tiếng.
“Đối phương thỉnh tụng sư chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Không có nghe nói, có thể còn chưa biết Mai thị cáo bọn họ.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, nói: “Lưu trình quá chậm, Phó Thao bên kia, ngươi phải đi một chuyến.”
Đậu Vinh Hưng ôm cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, ngươi hãy giúp ta một chút đi.”
“Ngày mai ta đi Tam Xích đường, ngươi hẹn đến ta nghe chi tiết chi tiết một chút.”
Nhãn tình của Đậu Vinh Hưng sáng lên, gật đầu nói: “Được, được!”
“Cửu Ngôn, ” vừa nói chuyện, ngoài cửa Tiền Đạo An và Chu Tiếu cùng với Tống Cát Nghệ cùng đến, ba người vừa nhìn Đậu Vinh Hưng ở chỗ này, nhất thời bật cười, Tiền Đạo An nói: “Thảo nào không thấy ngươi, ta cho là ngươi đi làm rồi.”
Đậu Vinh Hưng rũ đầu không nói lời nào.
“Cửu ca, Cửu ca.” Tống Cát Nghệ tiến lên đây cười híp mắt nói: “Ngươi, ngươi thật, thật lợi, lợi hại a.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, không hiểu nhìn hắn.
“Hắn đang nói chuyện Tân Hóa thành, ngươi bày mưu tính kế cho huyện lệnh, bảo vệ Tân Hóa, để bách tính thoát một kiếp nạn. Hiện tại mọi người ở Thiệu Dương đều vinh quang vì ngươi.” Tiền Đạo An nói.
Chu Tiếu gật đầu, “Nói ngươi là một vị tụng sư vĩ đại thông minh tuyệt đỉnh, vì nước vì dân.”
Mọi người nói sinh động như thật, Đỗ Cửu Ngôn mỉm cười nghe, củ cải nhỏ ở một bên hoa chân múa tay vui sướng, còn vao hứng hơn Đỗ Cửu Ngôn.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, sáng sớm hôm sau, Đỗ Cửu Ngôn luyện công, xuất môn, vừa lên nhai lão bản nương của cửa hàng bánh bao đối diện hướng về phía nàng cười, “Đỗ tiên sinh ngươi ăn điểm tâm chưa, mới ra lò bánh bao, ta tự mình làm.”
Lúc nói chuyện, vuốt tóc, ôm hai bánh bao thịt chạy tới, bỏ vào trong tay Đỗ Cửu Ngôn, thuận tiện sờ soạng tay của nàng một chút, “Sau này a, bánh bao của phụ tử các ngươi, ta cũng không lấy tiền, tùy thời tùy chỗ, chỉ cần Đỗ tiên sinh người muốn ăn, đều có thể đến nga.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua bánh bao trong tiệm, lão bản ha hả cười ngây ngô nhìn hắn.
Ôm bánh bao đi ngang qua cửa hàng may, tiểu cô nương bán y phục bên trong, hình như chờ nàng thật lâu, nhiệt tình chạy tới, không sai chút nào, đưa một hà bao rất tinh xảo, bỏ vào trong tay nàng.
“Đỗ tiên sinh.” Trên Hồng lâu, cô nương vừa rời giường còn buồn ngủ, y sam nửa mở, “Đỗ tiên sinh, tiểu cô nương ngại. Buổi tối tới chỗ của ta, ta không thu tiền của ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn cười, “Gần đây cho chút bận, không dám tới quấy rầy.”
“Đỗ tiên sinh nói đùa, người đến cũng không phải quấy rầy, ta nguyện không tiếp khách một năm, chỉ cầu triền miên một đêm với Đỗ tiên sinh người.” Lúc nói chuyện, bày nhan sắc diễm lệ ra, “Ta tên Mẫu Đơn, Đỗ tiên sinh cũng đừng quên nga.”bg-ssp-{height:px}
Lúc nói chuyện, hai tròng mắt ẩn tình nhìn theo Đỗ Cửu Ngôn ly khai.
“Đỗ tiên sinh.” Bỗng nhiên. đại thúc đánh canh ngăn lại ở phía trước, Đỗ Cửu Ngôn sợ run lên, nháy, ‘ Lưu thúc, người đây là. . .”
Lưu thúc lôi kéo hắn đi hai bước, đè thanh âm hỏi: “Đỗ tiên sinh, người có muốn thành gia lần nữa không?”
Một chữ không của Đỗ Cửu Ngôn còn chưa nói ra miệng, Lưu thúc đã nói: “Ta có một nữ, năm nay mười sáu, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Đỗ tiên sinh nếu là không tin, có thể đi hỏi thăm láng giềng. Chỉ cần Đỗ tiên sinh nguyện ý, ta ra phòng cùng sính lễ, Đỗ tiên sinh chỉ cần mang theo nhi tử ngươi thành thân là được.”
Gả như thế cô nương cũng nguyện ý? Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Kỳ thực tào khang của ta vẫn còn, chỉ là thân thể không tốt không muốn xuất môn mà thôi, hảo ý của Lưu thúc, Đỗ mỗ tâm lĩnh.”
“Lão bà chưa chết a.” Lưu thúc ngưng mi, vẻ mặt tiếc nuối, Đỗ Cửu Ngôn thừa dịp muốn chạy trốn, Lưu thúc bỗng nhiên đuổi theo, hô: “Thiếp thì sao, cũng có thể mà.”
Đỗ Cửu Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì là chật vật bất kham, chạy trối chết.
“Làm sao vậy?” Tiền Đạo An mở rộng cửa cho nàng, thấy nàng ôm một đống đồ, thần sắc hoảng trương tiến đến, hắn gương mặt kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn như vậy, “Là đánh nhau với ai sao?”
Đỗ Cửu Ngôn ném một đống đồ lên bàn, uống một chén trà, “Không trách ai, chỉ trách ta quá xuất sắc.”
Khóe miệng của Tiền Đạo An run lên, nhìn đồ trên bàn, sửa lại một chút, sắc mặt đỏ bừng nói: “Đây. . . Thế nào còn có vật ấy?”
“Cái gì?” Đậu Vinh Hưng và Chu Tiếu cùng với Tống Cát Nghệ tiến đến, ba người nhìn cũng là mục trừng khẩu ngốc, đỏ mặt quay đi chỗ khác, Chu Tiếu nói: “Cửu Ngôn, mặc dù tuổi ngươi còn trẻ, nhưng phải tiết chế a.”
Lúc này Đỗ Cửu Ngôn mới phát hiện, miếng vải trên Hồng lâu ném xuống, cũng không phải là khăn tay, mà là cái yếm của nữ tử.
Cởi mở a!
“Sẽ tiết chế, đa tạ Chu huynh nhắc nhở.” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Không nên lưu, đều vứt đi.”
Tống Cát Nghệ tò mò nhìn chằm chằm cái yếm, mắt chiếu sáng, Đậu Vinh Hưng vỗ hắn một cái, nói: “Ngươi làm cái gì, thô bỉ như vậy.”
“Chưa, chưa thấy qua!” Tống Cát Nghệ cười hì hì.
Đậu Vinh Hưng tức giận mắt trợn trắng, nói như bọn họ từng thấy vậy.
“Làm chính sự.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người hẹn khi nào đến?”
Đậu Vinh Hưng trả lời: “Nói giờ thìn ra cửa. Còn có chút thời gian, bằng không, ngươi xem mấy vụ án khác một chút?”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn đoạt lấy cái yếm trong tay Tống Cát Nghệ dùng giấy bao lại ném ở một bên, “Làm việc.”
Tống Cát Nghệ tiếc nuối đi ôm hồ sơ cho hắn, “Ngươi, ngươi xem một chút, ta, ta chép, được hay không?”
Hai án tử, một là án kiện hối hôn, một là án tử hàng xóm giành nhà. Án tình ghi rõ ràng, có hỏi có đáp, cuối cùng còn tự chủ liệt kê mấy trọng điểm án tình.
“Không tệ a.” Đỗ Cửu Ngôn rất kinh hỉ, “Xem hồ sơ ngươi chép, tiết kiệm rất nhiều chuyện, một mắt, là hiểu án tình.”
Mắt Tống Cát Nghệ chiếu sáng, như là được bảo bối, xích gần Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cảm tạ, cảm tạ, khích, khích lệ!”
“Bất quá án tử hối hôn này có thể nhận, tranh nhà thì thôi. Tụng phí quá thấp, hơn nữa sự tình qua ba mươi mấy năm, chứng cớ gì cũng không có, rất khó biện minh bạch.”
Loại án này, điển hình mệt lại không được cám ơn.
Nếu như hai nhà nguyện ý điều giải, bọn họ có thể là người trung gian, nếu như muốn lên công đường, thì miễn.
“Biết, biết rồi, rồi.” Tống Cát Nghệ gật đầu, hắn hiểu ý của Đỗ Cửu Ngôn, nhận án tử hắn phải sàng lọc một lần trước, không phải cứ có án là nhận.
Vài người ngồi chung một chỗ, đem án chờ xử lý trong Tam Xích đường phân tích một lần.
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy, bản thân nàng cũng có tiến bộ, trước đây chỉ tiếp hình sự, hiện tại dân sự tranh cãi thậm chí hôn nhân tình cảm, nàng cũng có thể nắm rõ.
“Vẫn là án kiện hình sự có chút thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn khép lại hồ sơ, nói: “Sau này loại tranh chấp dân sự này, các ngươi lên, án kiện hình sự, thuộc về ta!”
Mọi người không có dị nghị, có phân công, mỗi người có thể làm chủ một loại án kiện, càng dễ cấp tốc tích lũy kinh nghiệm hơn.
“Đậu tiên sinh có ở đây không?” Đúng lúc này, có người gõ cửa, Đậu Vinh Hưng nghênh một vị phụ nhân dắt hài tử tiến đến.
Phụ nhân chừng ba mươi tuổi, có thể càng trẻ hơn chút, da rất đen, vóc dáng cũng không cao, mặc quái quần lam sắc vải thô, tóc trắng đã gội, tay thô to dắt một tiểu cô nương tám chín tuổi, tiểu cô nương dung mạo không quá giống phụ nhân, trên áo đơn phấn bạch chắp vá, lạnh lùng đánh giá mọi người.
“Vị này chính là Mai tẩu tử.” Đậu Vinh Hưng giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn, lại thỉnh Mai thị vào cửa, “Ăn điểm tâm chưa, mau mời ngồi.”
Mai thị đáp: “Ăn rồi.” Cũng thật không dám nhìn mấy nam nhân trong phòng, dắt hài tử ngồi xuống.
—— lời nói ngoài ——
Hoa đào nhiều lắm, cũng là ăn không tiêu.