Q – CHƯƠNG : CÁCH NÚI ĐÁNH HEO
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay // nên mỗi truyện ta lên chương xem như lời cảm ơn mọi người luôn đồng hành cùng ta và chúc mọi người năm mới vui vẻ nhiều sức khỏe và may mắn nhe.
“Mỗi ngày luyện leo tường, rất có tinh tiến.” Trong hậu viện Thành Hoàng miếu, Bả Tử cởi y phục dạ hành, cười nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Chờ trở về, ta dạy cho ngươi một bộ quyền pháp.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Bả gia, nhất ngôn cửu đỉnh nga.”
“Tứ mã nan truy.” Bả Tử cười nói.
Hai người không nhanh không chậm leo tường vào Thành Hoàng miếu, tìm một gian thiện phòng sạch sẽ không người, an an ổn ổn nghỉ ngơi một đêm.
Hừng đông ngày thứ hai, dùng danh nghĩa Bả Tử, ở khách sạn mở một gian phòng, liền xuất môn đi bộ tìm Lỗ gia ban.
“Muốn hỏi người không?” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, chỉ vào chữ to trên tường.
Ngày năm tháng tám Lỗ gia ban, truyền thế danh khúc nghe miễn phí.
Quế vương hẹn bọn họ đi nghe hí, là ngày bốn tháng tám, xem ra Quế vương rất có lòng tin bắt được nàng.
“Đây là hí Quế vương muốn mời xem?” Đầu lông mày của Bả Tử ninh chặt, khinh thường nói: “Thật đúng là như phong cách của hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn ghé mắt nhìn Bả Tử, “Ngươi rất hiểu rõ sao, từng lăn lộn trên kinh thành?”
“Người ăn xin, nơi chốn đều là nhà, đi nhiều người quen biết cũng nhiều, danh nhân như Quế vương, tự nhiên nghe nói một ít.” Bả Tử giải thích.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn là phong cách gì?”
“Quần áo lụa là không nguyên tắc không ranh giới, rảnh rỗi cũng rất. . .” Bả Tử suy nghĩ cách dùng từ một chút, “Đục!”
Nói tương tự như Thái Trác Như.
“Đi Lỗ gia ban trước, hay là đi tìm người trước? Nếu hắn bảo người đến Trấn Viễn, nói vậy Thái Trác Như ở chỗ này.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới Lỗ gia ban, bất quá vài bước đường, đứng ở trước mặt một gánh hát, tên của gánh hát mệnh danh Lỗ gia ban, mặt tiền không lớn, nhưng phía sau có hai lầu, nói vậy rất rộng.
Lúc nàym cửa cũng không người xuất nhập, đóng kín.
Bỗng nhiên, dư quang của Đỗ Cửu Ngôn liếc về một người, lập tức lôi kéo Bả Tử ngồi ở tiệm hoằng thắn ven đường, hô: “Lão bản, hai chén hoằng thắn.”
Lão bản nhiệt tình ứng.
“Người quen?” Bả Tử nhìn cửa hí viện, Đỗ Cửu Ngôn bóc một cái trứng trà xanh, sắc mặt không thay đổi nói: “Người này tên Cố Thanh Sơn, thân binh của Quế vương. Ta và hắn từng giao thủ ở Tân Hóa.”
Bả Tử nhất thời ngưng mi, trầm giọng nói: “Vậy giết hắn trước.”
Hắn phải thay thế Đỗ Cửu Ngôn đi gặp mặt Quế vương, nên, Cố Thanh Sơn gặp qua Đỗ Cửu Ngôn, thì không thể lưu.
“Đêm đó hơn sáu mươi người, ngươi giết hết sao?” Đỗ Cửu Ngôn xua tay, cúi đầu ăn hoằng thắn, Cố Thanh Sơn dừng lại một khắc trong gánh hát, lại mang lại mang dọc theo nhai đạo dò xét, đi qua con đường trước tiệm hoằng thắn bọn họ ngồi.
Khí tức của Bả Tử lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hoằng thắn cũng không có động.
“Có câu nghe nói qua chưa?” Đỗ Cửu Ngôn đưa một cái trứng gà trà xanh cho hắn, “Trứng gà không thể thả trong giỏ, chúng ta phải tách ra.”
Bả Tử nhìn nàng, sắc mặt lãnh túc.
“Ăn cơm. Chúng ta còn phải đi hỏi thăm Thái Trác Như ở nơi nào.” Thái Trác Như không phải một mình, hắn bị bắt, như vậy người của hắn ở nơi nào?
Bả Tử buồn bực không nói, khò khè uống cạn một chén hoằng thắn, trứng gà trà xanh cũng nhét vào trong miệng, Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, lần đầu tiên cảm thấy Bả Tử có vài phần khả ái của lăng đầu thanh.
“Niên thiếu, ta biết ngươi rất nghĩa khí, muốn vì bạn tốt tri kỷ như ta chết cũng không hối hận, máu chảy đầu rơi!” Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nói: “Nhưng cũng không phải là ta không thành toàn ngươi, mà là ta không cần a!”
Bả Tử không để ý tới nàng, đứng dậy đi.
“Lão bản trả tiền.” Đỗ Cửu Ngôn đưa mười văn tiền, đuổi theo Bả Tử, vừa đi vừa cười hì hì nói: “Đi, cửu gia ta nói với ngươi, kế hoạch vị đại của ta.”
Bả Tử ghé mắt liếc nhìn nàng, “Ngươi biết dự định của Quế vương?”
“Không biết, nhưng không ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa đi vừa nói chuyện.”
Trấn Viễn phủ rất an toàn, bọn họ đi dạo ở trên đường, không ai chú ý tới bọn họ, thậm chí không ai bởi vì bọn họ là người xa lạ, mà tiến lên đây đề ra nghi vấn.
An ổn qua hai ngày, ngày bốn tháng tám, Lỗ gia ban từ lâu không mở rốt cục truyền ra tiếng chiêng trống, nhưng đại môn đóng chặt, cửa có người coi chừng, cũng không mở ra.
Dân chúng rất rõ ràng, đây là Quế vương ở bên trong nghe hí, chờ hí mới ra hắn nghe xong, sẽ mở rộng cửa, để cho bọn họ để cho bọn họ vào nghe.
Gánh hát thành lập có mấy chục năm, từ cửa chính đi vào là một thiên tỉnh, hai bên thiên tỉnh là hai hồ cá tụ phong thủy. Đi qua thiên thính đó là một khu chỗ ngồi của khán giả rất to, xếp sáu hàng bàn bát tiên dài, sau cái bàn là sáu cái ghế dài.
Ngay phía trước còn lại là hí đài, lầu hai của hí đài là khu quý nhân, người có tiền hoặc là các phụ nhân không tiện lộ diện, sẽ ngồi ở bên trong gian phòng trang nhã lầu hai, xuyên thấu qua cửa sổ, nghe hí bên dưới.
Lúc này, khán giả ngồi vào chính giữa, đặt một tấm hồng mộc ở tay vịn, đối diện hí đài, vững vàng đứng thẳng.
Đúng lúc này, Quế vương mặc cẩm bào chu hồng sắc, sải bước to bước ra, bào tử phất một cái ngồi xuống trên ghế, lười biếng tựa nghiên, hắng giọng một cái, không đối tượng nói: “Điêu heo, ngươi hãy nghe cho kỹ.”
Quế vương không nhìn nơi khác, cầm xâu thịt trong tay ăn, “Hí vừa ra, nửa canh giờ. Tìm được người bổn vương liền thả hắn, tìm không được. . .”
Hắn ném xiên trúc trên mặt đất, chân gác ở trên cái băng Cố Thanh Sơn bưng tới, ưu tai du tai uống trà, “Bổn vương lột da của các ngươi, làm trống quân!”
Bốn phía yên tĩnh, không có ai biết Đỗ Cửu Ngôn có nghe hay không, thậm chí mọi người cũng không biết nàng có tới không.
Nhưng đây trong mắt Quế vương cũng không trọng yếu, phản chính hắn cho thời gian chính là nửa canh giờ.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Cửu Ngôn nghe được không, không có quan hệ gì với hắn.
“Bắt đầu!” Cố Thanh Sơn hướng về phía bên trong hô một tiếng.
Loảng xoảng loảng xoảng đang đang!
Màn che trên đài từ từ kéo lên, đài không lớn, bố cảnh bài biện ở giữa, một ngọn núi, một tòa núi xanh um tươi tốt cao to nguy nga.
Trừ cái này ra, phía trước bên phải đài, là con hẹ bị trói trên giá, phía dưới là đống củi.
“Báo, vương gia!” Trên hí đài, diễn viên hí khúc long bộ đỉnh bắt đầu, quay hậu trường chắp tay trả lời: “Heo đã nướng xong, thỉnh vương gia người hưởng dụng.”
Trắc diện hí đài, một tiểu sinh mặc mãng bào môi hồng răng trắng, bước chính bộ đi ra, bốn thủ hạ theo phía sau, uy phong bát diện, dứt khoát hẳn hoi ngồi xuống cái ghế ở giữa, gật đầu, nói: “Heo này thật sự điêu, hủy lương của bách tính, ăn vụng vườn rau, thậm chí còn đả thương người, hôm nay bổn vương sẽ thay trời hành đạo, ăn con điêu heo này!”
(Luna: Ta buồn cười quá haha)
Năm thủ hạ trên đài nhất thời tiến lên quỳ xuống, cùng nói: “Vương gia vì nước vì dân, là anh hùng chân chính trong lòng dân chúng, là minh chủ!”
Một người trong đó vòng vo một phương hướng đối mặt thính phòng, hát lên.
Hí là hí gì, Quế vương không biết, cũng không muốn biết, chân hắn đặt trên ghế, hăng hái bừng bừng xem náo nhiệt, tay vừa nhấc, nói: “Thưởng!”
Cố Thanh Sơn hướng về phía trên đài ném một bạc nguyên bảo.
“Gia, thuộc hạ dẫn người đi chung quanh tìm xem, tiểu tử kia giảo hoạt, huynh đệ khác khác và người trong gánh hát chưa thấy qua hắn, nói không chừng để hắn chạy rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Quế vương gật đầu, “Tìm được rồi liền theo, chờ nghe hí xong, gia mới giết chết hắn!”
Hắn xác định, trong rạp hát này, Đỗ Cửu Ngôn tìm không được Thái Trác Như, nên kết quả cuối cùng, nhất định là Đỗ Cửu Ngôn bị bắt giữ ở chỗ này, cùng Thái Trác Như bị hắn lột da làm trống quân.
Cố Thanh Sơn mang theo sáu người, đi ngoài thành tìm huynh đệ từng gặp qua Đỗ Cửu Ngôn, chia binh hai đường, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải tuần tra.
Chỉ cần Đỗ Cửu Ngôn tiến vào, nàng có chạy đằng trời.
“Các ngươi từ bên trái, vô luận là ai cũng phải nhìn nhiều vài lần, tỉ mỉ phân rõ.” Cố Thanh Sơn hồi ức dung mạo của Đỗ Cửu Ngôn, “Vóc dáng tầm trung, ốm, tóc loạn thất bát tao, còn có rõ ràng nhất chính là da đen.”
Da đen mặt có thể bôi phấn, nên chú ý cổ và tay nhiều vào.
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ thông báo một phen, tự mình vòng qua trung đình lên lầu, đẩy cửa một nhã gian ra, tra xét đáy bàn, phía sau mành.
Trên lầu mười gian phòng, đến nhân ảnh cũng không có.
“Đi hậu viện!” Cố Thanh Sơn đi xuống lầu đi hậu viện, hậu viện là chỗ nghỉ ngơi của người trong tử, ngày hôm nay người có lệnh không lên đài, đều ở gian phòng không cho phép xuất môn, nên, lúc này trong viện trống rỗng, rất sạch sẽ.
“Thấy quỷ.” Cố Thanh Sơn có chút nổi giận, vội vã đi phòng hóa trang phía sau hí đài, liền thấy có vị mặc hí bào nha hoàn hồng lục đan xen, từ mao xí đi ra.
Hí đài không nữ nhân, bất kể là hoa đán hay nha hoàn bên người hoa đán, cũng là nam nhân.
“Ngươi!” Cố Thanh Sơn gọi người nọ, “Ngày hôm nay có hí của ngươi?”
Người nọ vừa quay đầu lại, trên mặt mang hí trang nồng đậm, hướng về phía hắn cười ngọt ngào, thanh âm nho nhỏ, nói: “Đúng vậy đại nhân, tiểu nhân lập tức sắp lên đài.”
“Chờ chút.” Cố Thanh Sơn đi tới, đánh giá nha hoàn, mặt bôi trang nhìn không ra, nhưng cổ cũng là bạch bạch nộn nộn, hắn giơ tay của đối phương lên, nhìn ngón tay một chút, tinh tế thon dài.
Nhất thời, Cố Thanh Sơn ghét bỏ hất qua, “Thảo nào nam nhân ca diễn nhu nhược, tính tình này thật ác tâm.”
Nam không nam nữ không nữ.
“Đại nhân, tiểu nhân tiếp tục đi thượng trang.” Lúc nói chuyện tiểu nha hoàn đi hậu trường, Cố Thanh Sơn cũng đi theo vào, hậu trường có bảy tám người chờ lên đài, hoặc là long bộ, hoặc là hoa đán, không phải thì đang búi tóc, đang bổ trang.
Cố Thanh Sơn kiểm tra y vật có thể giấu người một lần, nhất vô sở hoạch liền đi.
“Gia, chung quanh đều không nhìn thấy người khả nghi, có phải tiểu tử kia sợ, không dám tới hay không?” Cố Thanh Sơn nói.
Quế vương nẻ hạt dưa, tiểu nha hoàn ngồi ở bên chân tiếp nhận vỏ hạt dưa. Hắn ưu tai du tai nói: “Hắn không dám không đến.”
Đến, một mình Đỗ Cửu Ngôn, không đến, lần sau hắn giết chết tất cả nàng của nàng.
Cố Thanh Sơn xác nhận.
Trên hí đài, hoa đán đi lên, hai nha hoàn đi theo phía sau, bi ba bi bô niệm xướng, tư thái ưu mỹ, thủy tụ phiêu dật, cùng “Quế vương” Lang tình thê ý ngươi tới ta lui.
Lúc hai người ôm nhau, màn che từ từ hại tới giữa.
Đây là hí hát xong, đợi lát nữa màn che còn có thể mở lại, mọi người sẽ ra chính thức chào cảm ơn tranh công.
“Hát không tệ.” Quế vương nhìn chằm chằm vài người trên đài, thẳng đến màn che khép lại, hắn đứng lên duỗi thắt lưng, ngáp lên nói: “Thưởng!”
Hắn nói xong, màn vốn nên là mở lại, lại chậm chạp không hề động.
“Vương gia, đây. . .” Cố Thanh Sơn ngưng mi, chỉ vào trên đài nói: “Không muốn ban thưởng?”
Quế vương hắc một tiếng, bỗng nhiên một chưởng vỗ bàn, người mượn lực nhảy lên, vượt qua hai cái bàn, vững vàng nhảy lên trên đài. Thời gian nháy con mắt, Quế vương bay lên hí đài, ba một tiếng, kéo màn che xuống.
Đây hết thảy, bất quá trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn còn dừng lại ở tại chỗ.
“Điêu heo!” Quế vương cười nhạt, mị nhãn tức giận, hiển nhiên mất hứng. Chỉ thấy trên võ đài sau màn che, chín người nằm lung tung, mà con heo vẫn bị treo kia, bị người kéo lớp da trên bụng bị vá, chính như y vật khác, treo lên giá.
“Đủ tặc a!” Quế vương ném da heo vứt trên mặt đất, “Nhìn ngươi tặc đến khi nào.”
Lúc nói chuyện, hắn đi nhanh ra hậu trường.