Q – CHƯƠNG : CHA A TIỀN A
Dịch giả: Luna Wong
Một ngày Đỗ Cửu Ngôn đều rất rảnh rỗi, buổi trưa Lộ Diệu đến đưa cơm, buổi tối tống tiền Đức Khánh lâu,
Đổng Đức Khánh rất không phục nói: “Ta đây một lòng kết giao với ngươi, cuối cùng ta không chiếm tiện nghi của ngươi, trái lại mỗi ngày bị ngươi chiếm tiện nghi.”
“Nịnh bợ chính là như vậy a, ngươi muốn chỗ tốt gì.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách, khuyên nhủ: “Nghĩ thoáng chút. Rất nhiều chuyện sẽ quen thôi.”
Đổng Đức Khánh nói không lại Đỗ Cửu Ngôn, cắm đầu đi làm.
Đỗ Cửu Ngôn ăn cơm xong đi dạo phố, mua hai bộ quần áo cho mỗi người trong nhà, mua vải và hài giấy bút, tâm tình cực tốt về nhà.
“Cha a, ” củ cải nhỏ đánh giá một bàn đồ, “Người thật sự là quá tốt với chúng ta, ta bóp bóp chân cho ngươi, ngươi có mệt hay không a?”
Tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn vô cùng tốt, gật đầu nói: “Đổi xử tốt với các ngươi, ta cao hứng.”
“Phải không?” Củ cải nhỏ nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn túi tiền treo trên thắt lưng. Mắt híp một cái…Túi tiền có chút nặng, nhưng cũng không phải đặc biệt nặng… Ngày hôm nay một bàn đồ, có ít nhất mười lăm lượng bạc.
Mười lăm lượng không có khả năng đều là bạc vụn, đó chính là ngân phiếu.
Nàng gần đây chỉ biện một án tử, tiền còn nhập vào của công trong Tam Xích đường, chờ đầu tháng lấy nguyệt lệ, như vậy, tiền của nàng nhiều thế là từ đâu tới?
Đi Trấn Viễn phủ kiếm?
Sẽ không, Trấn Viễn phủ nàng đi làm đại sự, không rảnh kiếm tiền, vậy kiếm lúc nào?
Mắt của củ cải nhỏ quay tròn, vừa đấm chân, vừa liếc túi tiền của Đỗ Cửu Ngôn.
Trong điện quang hỏa thạch, hắn nghĩ tới một từ.
Tiền riêng!
Không tốt! Tiểu tử này nhất định là phát hiện chuyện nàng có tiền riêng, trong lòng Đỗ Cửu Ngôn vừa chuyển, lập tức ngáp lên, “Ngày hôm nay mệt mỏi quá, ta đi tắm nghỉ một lát.” Lúc nói chuyện, đẩy nhi tử ra, đi nhanh ra ngoài.
Ngày hôm nay tâm tình nàng tốt đắc ý vênh váo.
Không tốt! Đây là cha hắn muốn dời tiền đi. Củ cải nhỏ chạy tới, “Cha a, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đợi lát nữa mới tắm được không.”
“Không được, ta muốn tắm ngay.” Đỗ Cửu Ngôn vào phòng, trở tay đóng cửa, “Ngươi chớ vào a!”
Tay của củ cải nhỏ xuyên vào khe cửa, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười, “Cha, ta là nhi tử ngươi, hơn nữa ta còn nhỏ, không kỵ những thứ này.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào cánh cửa, “Nếu ngươi dám với chân vào, ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi.”
Củ cải nhỏ hóp eo chổng mông chen vào trong, dùng sức “Quan hệ phụ tử không không, trọng yếu, bởi vì ngươi là nương ta.”
“Vậy đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử.”
“Mẫu tử là huyết thống, ngươi đoạn không được!”
“Ta muốn đoạn thì đoạn.”
“Cha, bộ dáng bây giờ của ngươi, một chút cũng không soái.”
“Ngươi quản được sao?”
Củ cải nhỏ dùng hết lực uống sữa mẹ, hắn có thể khẳng định, túi tiền của nương hắn chứa một số tiền lớn, cho nên nàng mới có thể khẩn trương như vậy.
Bằng không, lấy tính tình của nàng, căn bản sẽ không quan tâm.
“Được, ta không tiến vào.” Củ cải nhỏ buông tay ra, “Người tắm đi, ta thủ vệ.”
Đỗ Cửu Ngôn đóng cửa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tên tiểu tử thúi này quá tinh minh rồi! Nàng thiếu chút nữa ngựa mất móng trước, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bất quá, tiền này dấu ở nơi nào mới tốt?
Đỗ Cửu Ngôn siết túi tiền, đầu giường đáy giường, trong ngăn kéo thậm chí trong hài cũ đều nghĩ tới, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Nhất thời nhãn tình sáng lên, chân đạp lên bàn, tay nhất câu xà ngang, thổi bụi, tiểu tâm dực dực đặt bốn trăm ngân phiếu còn dư lại trong túi lên xà ngang.
“Tiểu tử thối, xem ngươi tra thế nào!” Đỗ Cửu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đắc ý xuống.
Ngoài cửa, củ cải nhỏ nghe tai run run, phân biệt thanh âm cực kỳ nhỏ bên trong truyền tới… Thanh âm của bước đi, thanh âm đạp đồ, còn có thanh âm phi nước bọt…
Kỳ quái, vì sao phi nước bọt, nàng chui gầm giường ăn bụi sao?
Sẽ không, nương hắn sẽ không chui gầm giường, nàng chỉ biết…. A….bên trên. Dựa theo ý nghĩ của nương hắn nhất định là đặt ở trên nóc nhà, chỉ có nơi đó nàng vững tin bản thân tìm không được.
“Coi như ngươi thông minh!” Củ cải nhỏ cười hắc hắc, “Vậy xem, số tiền này ngươi có thể nhớ được bao lâu!”
Trộm? Nương hắn nói lấy không hỏi là trộm, hắn là quân tử sẽ không trộm.
Nên, hắn chỉ cần chờ là được.
Đỗ Cửu Ngôn tắm rửa xong thay xong y phục, củ cải nhỏ đang cùng Thiết Ngưu đá cầu. Hắn làm bộ nói chuyện với Thiết Ngưu, dư quang lại liếc Đỗ Cửu Ngôn…
Đỗ Cửu Ngôn tiện tay ném túi tiền của mình lên bàn, đi thư phòng luyện chữ.
Tất cả tường an vô sự.
bg-ssp-{height:px}
Buổi tối, Thiết Ngưu ở bên cạnh ăn tối, Lộ lão tứ trời tối mới vừa về, một thân bụi, người ôm chỉ còn lại một đôi mắt, hướng về phía Trần Lãng hành lễ.
“Chừa cơm cho ngươi.” Trần Lãng chỉ chỉ trù phòng, “Ăn xong mới trở về.”
Lộ lão tứ phất tay, “Vậy làm sao được, ta để Thiết Ngưu ở chỗ này, ăn uống của nhà các ngươi đã rất áy náy rồi, hiện tại ta cũng sang ăn, vậy thì thật là quá đáng.”
“Không thiếu một miệng của ngươi, ta coi như Ngân Thủ ở nhà ăn.” Trần Lãng nói xong, Lộ lão tứ co rúm lại tiến đến, ngồi xổm tại trù phòng bới một chén cơm, ăn một cái màn thầu xong ôm Thiết Ngưu về nhà.
Thắp đèn, trong nhà loạn tao tao, tối hôm qua y phục còn ngâm trong chậu, chén đũa để hai ngày.
Lộ lão tứ dỗ Thiết Ngưu ngủ, bận đến đêm khuya, rồi ngã xuống cũng ngủ, chợt nghe trong viện có người gõ cửa, hắn giật mình một cái tỉnh lại, đi ra ngoài cách cửa hỏi: “Ai?”
“Tứ ca, là ta!” Người ngoài cửa đáp.
Nhãn tình của Lộ lão tứ sáng lên, vội mở cửa, Quế Hương từ bên ngoài tiến đến, “Tứ ca, Thiết Ngưu đã ngủ chưa, ta đến thăm hắn.”
“Ngươi sao lại ở trong thành? Vương Lại hắn cho người thuê ngươi sao?” Lộ lão tứ tức giận run, nhưng lại bất lực, chỉ có tức giận, hận Vương Lại, càng hận bản thân vô dụng.
Quế Hương lắc đầu nói: “Không có. Hắn sắp bị chém đầu rồi!”
“Chém đầu?” Lộ lão tứ nghe cả kinh, “Hắn phạm tội? Phạm chuyện gì, tại sao phải bị chém đầu?”
Quế Hương thấp giọng nói: “Hắn giết người!”
“. . . Vậy sau này ngươi có phải hay không có thể. . . Có thể. . .” Lộ lão tứ quả thực không dám tưởng tượng, “Ngươi, ngươi có thể, có thể tới chỗ của ta sống?”
Quế Hương cũng không biết, “Ta, ta không biết, chờ hắn chết mới nói. Ngày hôm nay ngày hôm nay ta đến nha môn đưa y phục cho hắn, liền chưa có về nhà, buổi tối tới nhìn Thiết Ngưu.”
“Mau vào, Thiết Ngưu đang ngủ.”
Quế Hương vào phòng, nơi này hết thảy đều không có thay đổi gì, giống như lúc nàng đi. Thiết Ngưu ngủ trên giường, trưởng thành rất nhiều, miệng ngủ đặc biệt ngon.
“Quế Hương, hắn. . . Hắn thực sự sẽ chết sao?” Lộ lão tứ cảm thấy đang nằm mơ, vừa sợ vừa mong đợi hỏi.
Quế Hương lắc đầu, “Ta cũng không biết. Nghe nói chém đầu phải chờ đến mùa thu, phỏng chừng nếu qua trung thu tiết, mới biết được hắn có chết không.”
“Vậy, ta đời. Đến lúc đó ngươi mang nhi tử đến, chúng ta bốn người cùng nhau sống.” Lộ lão tứ nói.
Quế Hương đỏ mặt, gật đầu nói: “Nếu quả thật như vậy, ta đây. . . Ta khẳng định sống với ngươi.”
Buổi tối, Quế Hương không cùng Lộ lão tứ ngủ chung, hai người cách một cái tường, nhưng đều tự ngủ đặc biệt an ổn, ngày thứ hai, Quế Hương thừa dịp cửa thành mở, ra khỏi thành đi về nhà.
Lộ lão tứ phảng phất cả người đều sống lại, mặc kệ làm cái gì cũng có sức, cảm thấy ngày qua rất nhanh.
“Đã nhiều ngày thấy ngươi tâm tình không tệ, người đều luôn cười.” Trần Lãng quan sát Lộ lão tứ mấy ngày trước đây mỗi ngày đều Lộ lão tứ mỗi ngày đều khổ ha ha ngâm ngày, năm sáu ngày nay, hắn tới đón Thiết Ngưu đều là cười khanh khách, cảm giác có sức sống, người cũng trẻ vài tuổi.
“Tiên sinh, ta, ta ngại nói, nói rồi ta cảm giác mình là người hèn hạ.” Lộ lão tứ cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Ít ngày trước Quế Hương ban đêm đến, nói, nói Vương Lại bởi vì giết người, bị tội chém đầu.”
“Vương Lại tội giết người? Ít ngày trước nha môn xử trảm lập quyết, chính là Vương Lại a!” Trần Lãng cũng nghe nói vụ án, chỉ là không có lý giải tinh tế.
Thiệu Dương không lớn, án tử mỗi ngày đều có, thế nhưng án kiện giết người cũng không nhiều, nên mỗi một vụ, sẽ trở thành sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong một thời gian ngắn, mọi người có thời gian bàn ở tửu lâu.
“Chắc là hắn, ta cũng không rõ ràng lắm. Quế Hương nói phải chờ tới sau trung thu mới chém đầu.” Lúc nói chuyện Lộ lão tứ nói: “Tiên sinh, Quế Hương nói sau này sống với ta.”
Trần Lãng gật đầu, thay Lộ lão tứ cao hứng, “Vậy ngươi quả thực nên cao hứng. Trong nhà có một nữ nhân, cũng có hình dạng một cái nhà.”
Lộ lão tứ gật đầu xác nhận, “Ta nhất định sẽ tốt với mẫu tử các nàng.”
“Tứ ca, tứ ca!” Sát vách truyền đến thanh âm của Quế Hương, gõ cửa, Lộ lão tứ và Trần Lãng liếc nhau, hắn mở rộng cửa ra ngoài, kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Quế Hương tóc rối mặt bẩn, y phục rách, hài rơi một chiếc, dáng dấp chật vật bất kham.
Cả người Lộ lão tứ rét run, phản ứng đầu tiên chính là Vương Lại ra tù, đánh Quế Hương, “Hắn đánh ngươi? Đánh chỗ nào?”
“Không phải, không phải.” Quế Hương nhìn trái phải, thấp giọng nói: “Là, là người đổ quán đòi nợ, bọn họ đuổi theo ta đòi nợ, nói Vương Lại ngồi tù, để ta trả tiền, không thôi, liền giết chết hai mẫu tử chúng ta.”
Sắc mặt Lộ lão tứ đổi đổi, “Hắn thiếu bao nhiêu tiền?”
“Một nghìn hai trăm lượng!” Quế Hương nói: “Tứ ca, ta, ta làm sao bây giờ, ta, ta rất sợ hãi!”
Lộ lão tứ cũng không biết làm sao bây giờ, hai người đứng ở trong ngõ hẻm nhịn không được run.
Nhiều tiền như vậy, bọn họ căn bản không khả năng trả sạch. . .
Đỗ Cửu Ngôn từ một đầu khác của ngõ hẻm tiến đến, thấy Lộ lão tứ lên tiếng chào, Lộ lão tứ xoay người lại, nàng lại thấy được Quế Hương, khẽ gật đầu, nói: “Các ngươi trò chuyện tiếp!”
Lúc nói chuyện vào nhà.
“Không, không bằng hỏi Đỗ tiên sinh xem?” Lộ lão tứ nhìn Quế Hương, “Đỗ tiên sinh thông minh, lại, lại là tụng sư, hắn nhất định có thể nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào.”
Quế Hương thấy Đỗ Cửu Ngôn, đã cảm thấy rất xấu hổ, nàng chần chờ nói: “Ngươi, ngươi đi hỏi một chút, ta ở nhà chờ ngươi.”
“Được.” Lộ lão tứ gật đầu, liền chạy vào trong viện.
—— lời nói ngoài ——
Cửu gia không biết nàng đã thua, thảm!