Q – CHƯƠNG : THIỆN DUYÊN CÁT DUYÊN
Dịch giả: Luna Wong
Bốn ngày sau Đỗ Cửu Ngôn nhận được tuyến báo của Cầu Chương.
Trong thư nói, hắn trên đường hồi kinh, nửa đêm ngồi dậy cần nước nóng ở khách sạn, thấy Cố Thanh Sơn cung cung kính kính cưỡi ngựa với một người trẻ tuổi dưới lầu, hắn hoài nghi người đi cùng Cố Thanh Sơn, chính là Quế vương.
Ai cũng biết, Cố Thanh Sơn là thường tùy thiếp thân của Quế vương, ngoại trừ Quế vương, hắn không có khả năng cung kính với người khác như thế.
“Thành!” Đỗ Cửu Ngôn hắc cười, đưa thư cho Bả Tử xem, “Chí ít một năm, hắn không về được.”
Một năm sau, ai biết là quang cảnh gì.
“Thật đúng là bị ngươi làm thành.” Bả Tử trả lại thư cho nàng, “Lúc này đây, vô luận thái hậu hay thánh thượng, nhất định là canh phòng nghiêm ngặt, không cho hắn rời kinh thành nữa.”
Tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn rất thoải mái uống trà, “Thái hậu nương nương cũng quả thực nên nghĩ lại một chút, thế nào nuôi ra một nhi tử không nghe lời như thế.”
Bả Tử nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, ngưng mi nói, “Ánh mắt hư hư thật thật này của ngươi. . ..” Lúc nói chuyện nàng lại gần cũng nhìn chằm chằm Bả Tử, “Ngươi đừng động tâm tư khác với ta, tuy rằng ta rất đẹp, nhưng ta không có khả năng dùng tình yêu hy sinh sự nghiệp. Do đó, ngươi sớm chặt đứt ý niệm trong đầu, miễn cho yêu mà không được, thống hạ sát thủ với ta.”
“Ngươi sợ đánh không lại ta?” Bả Tử nhìn mặt nàng gần trong gang tấc, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không sợ, trước khi ngươi hạ thủ, ta sẽ giết chết ngươi trước.”
Bả Tử đưa tay ấn trên đầu của nàng, vặn một cái, quay mặt nàng đi chỗ khác, ghét bỏ nói: “Ta không có hứng thú với nam nhân!”
Đỗ Cửu Ngôn đẩy tay hắn ra, đứng dậy chỉnh chỉnh y phục, hô: “Nhi tử, qua đây.”
“Cha!” Củ cải nhỏ ôm thư qua đây, “Người tìm ta có chuyện gì a.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ, “Lần trước ngươi nói có thể giải quyết chuyện của Diệu di di đúng không?”
Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha a, người phải giải quyết Diệu di di sao?”
“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Chúng ta đều là người hiền lành, không thể hại hảo cô nương hiền lành đơn thuần. Ngươi suy nghĩ một ít biện pháp, xử lý chuyện này sạch sẽ một chút. Bây giờ là thời gian ngươi triển hiện năng lực của bản thân.”
“Vâng!” Củ cải nhỏ nở nụ cười, “Trong vòng một tháng, ta nhất định để Diệu di di hết hy vọng với người, hơn nữa, không bao giờ đòi phải gả cho người nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn vui mừng gật đầu, “Hài nhi của ta công cao, cha ra ngoài kiếm tiền.”
“Nhanh đi nhanh đi.” Củ cải nhỏ cười hì hì, “Cha a, ngươi phải cố gắng nga.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ra khỏi thành thương hương lên miếu, mua một đạo bộ bộ cao thăng xâm thượng thượng từ hòa thượng, về nhà viết một phong thư cho Cầu Chương, nói: Đại nhân, xâm thượng thượng này là học sinh hôm nay đi miếu cầu, bằng lòng thành. Đại sư trong miếu nói, đây là một đạo xâm mười năm khó gặp.
Lần đại nhân đi kinh thành, nhất định thuận buồm xuôi gió, bộ bộ thăng chức, sống lâu trăm tuổi!
Hắn kẹp xâm trong phong thư gửi đi.
Cầu Chương thu được thư thì cười ha ha, cẩn thận kẹp vào trong đọc sách bản thân thích đọc nhất, mỗi ngày lật xem, tâm tình rất là thoải mái.
Phỉ chúng Du Đại bị giết hoặc là bị bắt, hoàng đế hạ mấy lệnh ngợi khen, qua mấy ngày, Quế vương đến kinh thành, hoàng đế thêm một phong đến Thiệu Dương.
“Phó đại nhân.” Lý đại nhân đưa thủ dụ cho Phó Thao, “Đây là phong hỏa tất kinh thành gửi tốc hành, chỉ cho mình ngươi xem.”
Phó Thao xác nhận, cung kính nhận lấy thư, thỉnh Tiêu Tam cùng Lý đại nhân đi uống rượu, hắn trở về phòng một thân một mình mở thư ra xem một lần. . .
“Đại nhân.” Hoàng thư lại ở ngoài cửa hô: “Đỗ tiên sinh đến rồi.”
Phó Thao thu thư, tiện tay để lên bàn, “Thỉnh hắn vào đi.”
Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, chắp tay, nói: “Mấy ngày không có nhận được án kiện, có chút nhớ thương đại nhân, cho nên tới bái phỏng.” Lúc nói chuyện, ngồi xuống đối diện Phó Thao, “Đại nhân không ngại học sinh quấy rầy chứ?”
“Ngươi tới đều tới rồi, bổn quan ghét bỏ, ngươi sẽ đi sao?” Phó Thao bất đắc dĩ bật cười, hỏi: “Lại nói, Cầu Chương hồi kinh rồi?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Về rồi, nói là thăng một cấp, làm hộ bộ cấp sự, quan vị này tạm được đi?”
“Quan nhỏ quyền lực lớn, là một chỗ tốt.” Phó Thao suy nghĩ một chút, đưa thư trên bàn cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xem một chút, dù sao việc này cũng liên quan đến ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn có chút kỳ quái nhận lấy, lập tức sửng sốt, “Là hoàng đế viết cho người a?” Từ ngữ khí trong thư xem ra, hoàng đế không chỉ tín nhiệm còn rất quen thuộc với Phó Thao.
Phó Thao gật đầu, “Du Đại biến thành thổ phỉ cấu kết với Quế vương, là ngươi dạy Tiêu Tam đúng không?”
“Đại nhân nếu như cám tạ ta, ta nhận, nếu như trách cứ ta, ta không nhận.” Đỗ Cửu Ngôn cười, lại tiếp tục đọc thư, Phó Thao bất đắc dĩ nói: “Thánh thượng nói ta làm không sai, hỏi ta là muốn hồi kinh, hay đi Quảng Đông làm bố chính sử.”
“Bổn quan có chút do dự. Ngươi xem xong thư, cảm thấy nên lựa chọn như thế nào?” Phó Thao hỏi.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Cửu Ngôn thả thư, “Đại nhân, việc này học sinh ngại nói. Nếu như là ta, tất nhiên là làm bố chính sử Quảng Đông.”
“Nói như thế nào?” Phó Thao hỏi: “Hồi kinh quan phục nguyên cấp, hộ bộ tam phẩm, đây chính là vị trí bao nhiêu người đều ngâm không tới.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân năm đó vì nguyên nhân gì đến Thiệu Dương, học sinh không biết. Thế nhưng đại nhân, nếu như bây giờ nếu như bây giờ, gặp lại chuyện năm đó, người. . .so với năm đó có thể làm càng chu toàn sao?”
“Không thể.” Phó Thao nói: “Có chuyện ta có thể thoái nhượng, có chuyện, đó là chết cũng không có thể dao động.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu xác nhận, cười mà vô ngữ.
Phó Thao thở dài, rót ly trà cho nàng, “Ý tứ của ngươi, bổn quan đã hiểu. Đi Quảng Đông núi cao hoàng đế xa, chí ít ta còn là tòng nhị phẩm, mặc dù không tốt bằng trong kinh, nhưng lại có thể tùy ý làm chuyện ta muốn làm.”
“Trở về, vấn đề trước đây phải đối mặt, bây giờ vẫn phải đối mặt.” Phó Thao nhìn Đỗ Cửu Ngôn cười khổ.
Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Đại nhân. Kỳ thực cũng là mấu chốt nhất. Ngươi nghĩ, nếu như hoàng đế thật muốn phục nguyên chức cho người hồi kinh, hắn trực tiếp điều người trở về thì là được rồi a. Vì sao còn muốn viết mật thư hỏi ý người?”
Phó Thao ừ một tiếng, nhìn nàng.
“Học sinh suy đoán, đây có hai từ nghĩa. Thứ nhất, hoàng đế là muốn thử sáu năm này của ngươi, là nhận hết khổ sở rồi quyết định sửa lòng ban đầu nước chảy bèo trôi, hay là vẫn như lúc trước, tín niệm kiên định.”
“Thứ hai, hoàng đế là muốn cho người chủ động chờ lệnh đi Quảng Đông làm bố chính sử ti!”
Phó Thao bật cười, “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong lòng mơ hồ còn muốn hồi kinh không nguyện nghĩ sâu, hôm nay nghe ngươi nói, cũng liền bình thường trở lại.” Lại nói: “Vậy đi Quảng Đông, đợi cơ hội chín mùi, trong triều có đất dụng võ cho bổn quan thì mới về.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Ngươi là phúc tướng của Cầu Chương, cũng là phúc tướng của ta a, từ lúc ngươi làm tụng sư, bổn quan tiết kiệm không ít chuyện. Lúc này đây chuyện của Du Đại, tuy rằng mục đích của ngươi tinh khiết. Nhưng để ta được thơm lây lập công, từ bát phẩm lên tòng nhị phẩm, chuyện này, bổn quan nhớ kỹ.”
Hành vi chuẩn tắc của Phó Thao , không giống Đỗ Cửu Ngôn, nhưng đây không ảnh hưởng hắn thưởng thức Đỗ Cửu Ngôn làm tụng sư.
Hắn ngưỡng mộ Đỗ Cửu Ngôn, bất cần đời rồi lại hắc bạch phân minh, nhưng tuy rằng ngưỡng mộ, hắn cũng sẽ không làm theo, cũng làm không được.
Người và người bất đồng, truy cầu cũng bất đồng, đạo lý này hắn còn trẻ đã hiểu.
“Đại nhân người cũng muốn báo ân sao? Vậy người không thể quên a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Phó Thao gật đầu, “Bổn quan không quên. Nhưng ngươi đừng hy vọng ta đối với ngươi như Cầu Chương, hắn ở kinh thành, mặc dù quan nhỏ nhưng quyền lớn, nếu bổn quan đi Quảng Đông, không có tác dụng gì với ngươi.”
“Đại nhân, Cầu đại nhân lớn hơn ngươi hơn chục tuổi, mới lục phẩm!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ ngày đại nhân lại về kinh, chính là quan bái nội các, đứng đầu bách quan.”
Phó Thao ha ha nở nụ cười, tiếng cười thống khoái lanh lẹ khó được, “Mượn chúc lành của ngươi.” Lại nói: “Hàn huyên một phen với ngươi, bổn quan sáng tỏ thông suốt. Còn trẻ, rất nhiều chuyện còn có thể chờ.”
“Học sinh thâm dĩ vi nhiên!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Đại nhân, ngày đó ta và Cầu đại nhân tán gẫu xong, hắn mời ta ăn một bữa, hôm nay người có phải cũng nên biểu thị một chút hay không?”
Mặt Phó Thao trầm xuống, nói: “Nếu bổn quan mời ngươi ăn cơm, chính là cấu kết tụng sư, tương lai xử án, người khác sẽ nghi vấn bổn quan!”
“Vậy học sinh đói bụng, về nhà ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Đại nhân, cáo từ a.”
Phó Thao mỉm cười gật đầu, nhìn theo Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài.
Hắn ngồi một hồi, cử bút hồi âm cho hoàng đế, ngôn từ thành khẩn, biểu thị hắn nguyện ý đi Quảng Đông!
Đưa thư đi, hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm, một lòng rơi xuống, sáu năm qua, lần đầu tiên cảm thấy thống khoái lại thư thái, tràn đầy hy vọng với tương lai.
Bóng đêm phủ xuống, Thiệu Dương thành đã không có sòng bạc, an tĩnh rất nhiều, các thôn dân Du Tiền thôn, ăn cơm xong tụ dưới tàng cây du nói chuyện phiếm, chơi cờ, những đứa trẻ chạy vòng quanh, các trưởng bối cũng không cần căn dặn không nên đi mao xí bên kia, lo lắng bị người xấu bán đổi tiền cược.
Nửa đêm, ngoài thành trong Miêu gia thôn, lại một chút cũng không bình tĩnh, mấy đạo bóng đen vọt vào Miêu gia thôn, từ thôn tây một đường chạy đến thôn đông, đao trong tay dưới ánh trăng hơi đen, hiện lên sát khí lạnh lẻo. . . Bốn người trốn trốn tránh tránh rất nhiều ngày, đã cực mệt, đêm nay thật vất vả bỏ qua ti binh, chuẩn bị nghỉ một đêm ở Miêu gia thôn kiếm chút đồ ăn.
“Qua bên kia.” Một nam tử trong đó vóc dáng hơi lùn nói: “Nhà kia đèn sáng, hơn nữa, mùi thơm này có phải từ bên kia truyền tới hay không?”
Bốn người ngửi, một người kinh hô một tiếng, “Con mẹ nó, canh gà, đi!”
Bụng đói kêu vang, bốn người trực tiếp chạy vào cái viện kia.
Bốn người mới vừa vào viện tử, liền lại có một nhóm mười hai người theo qua đây, trong tay cũng là cầm đao, nhưng bất đồng là, bọn họ mặc y phục ti binh, chạy bước lớn, theo vào cái viện kia.
Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau binh lách cách, từ trong viện đánh ra ngoài, bất quá uống cạn một chun trà, bốn thủ hạ lúc trước của Du Đại, bị loạn đao chém chết.
“Ném lên xe!” Ti binh dẫn đầu gắt một cái, nói: “Bốn tên cuối cùng, các huynh đệ rốt cục có thể ngủ ngon giấc.”
Đúng lúc này, một nam tử đeo bao phục đánh cây đuốc từ phía sau thôn vào thôn, thật xa liền thấy mười mấy người bên này đang bận, cũng ngửi được mùi máu tươi, hắn kinh ngạc vừa nhảy, hô: “Người nào, ở cửa nhà ta làm cái gì?”