Đại Tụng Sư

chương 147: chương 147: tăng thu giảm chi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : TĂNG THU GIẢM CHI

Dịch giả: Luna Wong

“Củ cải ca… Oa…” Thiết Ngưu khóc lên.

“Là nhi tử của Cửu ca, Cửu ca tới.”

“Chúng ta nghỉ ngơi một hồi, đi đón Cửu ca.”

“Cửu ca.” “Ngân Thủ ca.” “Ngân Thủ thúc.” “Củ cải ca.”

Trong lúc nhất thời, giữa núi, các loại các dạng xưng hô xông ra, thượng vàng hạ cám thế nhưng mỗi một thanh đều lộ ra hưng phấn.

“Gần đây tốt không, thế nào ta nhìn ngươi hình như mập ra.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Đại Toàn, “Là thức ăn quá tốt sao?”

Lưu Đại Toàn ha ha nở nụ cười, nói: “Sau khi Lộ tẩu tử tới, bữa nào cũng thịt nướng cho chúng ta ăn, ngày hôm qua Ngân Thủ còn vào núi săn một con heo, một ngày chúng”Đỗ tiên sinh.” Lộ lão tứ cũng từ phía sau đi ra, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, nắng ăn đen không ít, thế nhưng tăng lên rất nhiều, ta ăn hết một con heo, thịt nương ra, thật đúng là rất thơm.”

“Đỗ tiên sinh.” Lộ lão tứ cũng từ phía sau đi ra, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hắn, nắng ăn đen không ít, thế nhưng cường tráng lên rất nhiều, khí trời này hắn còn có thể cởi trần, trên cánh tay bắt đầu có cơ.

Cả người cũng là tinh thần phấn chấn khỏe mạnh, có sức sống của nam tử tráng niên ba mươi mấy, không còn là hình dạng không tinh thần ủ rũ nữa.

“Không tệ a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lộ lão tứ, “Bất quá ngươi so với thân thể bọn họ đều yếu một ít, ngay từ đầu không nên cậy mạnh làm bị thương thắt lưng gân cốt.”

Lộ lão tứ cười ha hả nói: “Đại Toàn huynh đệ và mọi người đều rất chiếu cố ta, việc nặng cũng không để cho ta làm. Kỳ thực ta rất có khí lực, mọi người cũng không tin.”

“Lộ tứ ca, ngươi đây còn gọi là rất có khí lực a, một tảng đá đều không dời nổi, còn không bằng Hắc Đầu.”

Hắc Đầu hắc một tiếng, nói: “Thế nào kéo tới chỗ ta, ta so với các ngươi xem ai kém, không tin ra tỷ thí một chút.”

Mọi người cao hứng bừng bừng, còn náo nhiệt hơn năm mới.

“Đều chớ chặn đường, Cửu ca và Trần tiên sinh còn có Bả gia trên đường đều mệt mỏi, nhanh đến bên trong nghỉ ngơi.” Lưu Đại Toàn vừa đi vừa nói, “Cửu ca, chúng ta rỗi rãnh lại xây ba gian phòng, một gian cho một nhà Lộ tứ ca, hai gian khác là giữ cho người.”

“Khổ cực các ngươi, ta không thường đến, còn xây phòng gì cho ta ở.”

Tương chưởng quỹ ra đón, vừa chắp tay với mấy người Đỗ Cửu Ngôn, cười nói: “Cửu ca chuẩn bị ở mấy ngày? Ngày mai sẽ đến lúc chúng ta giao đỉnh, đến lúc đó buôn bán đầu tiên của chúng ta, xem như chính thức làm xong.”

“Không phải hai mươi ngày sao, kỳ hạn công trình kéo dài?” Đỗ Cửu Ngôn và Tương chưởng quỹ vừa đi vừa vừa nói chuyện.

Tương chưởng quỹ trả lời, “Trung gian lấy móng ngựa sắt đi, thế nhưng đỉnh nói là quá nặng, chưa lấy.” Lúc nói chuyện, chỉ phía trên đất bằng ngoài luyện phòng, “Chính là cái vật kia.”

Một đỉnh vuông đậy nắp, bụng rất lớn, bên trong đủ chưa sáu nam tử trưởng thành.

“Đây cũng quá lớn.” Đỗ Cửu Ngôn đi qua gõ một cái, tuy nói hoa văn không phải đặc biệt đẹp, thế nhưng đỉnh làm một chút cũng không thành vấn đề, “Tay nghề quả thực rất tốt.”

Tương chưởng quỹ nói: “Chuyện khác của hơn một nưa nhóm người phải gác lại, thời gian đều hao tổn cho nó. Thành phẩm này, tiểu nhân đánh giá một chút, chí ít cũng có hai nghìn lượng bạc.”

“Bán bao nhiêu?” Trần Lãng hỏi.

Tương chưởng quỹ chắp tay, trả lời: “Ra giá bảy nghìn hai trăm lượng đối phương đã trả hai trăm lượng.”

“Cũng không tệ lắm, một năm có mấy đơn như thế, sang năm có thể chậm rãi xây nhà. Phản chính chúng ta không thiếu nhân thủ và đá.”

Mọi người đi theo phía sau nàng, thất chủy bát thiệt nói: “Cửu ca, chúng ta đến tên thôn cũng đã nghĩ xong rồi, gọi là Diêm thôn.”

“Tên này không sai, giản dị.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Có phải cũng nên chọn luôn lý trưởng hay không.”

Mọi người cười ha ha, Hắc Đầu nói: “Cửu ca, nếu người tới ở, lý trưởng chính là ngươi, nếu người không đến, lý trưởng chính là Đại Toàn ca.”

“Thành, trước hết để Đại Toàn ca làm lý trưởng, chờ ngày nào đó ta ở bên ngoài lăn lộn không nỗi, ta sẽ trở lại làm lý trưởng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

Mọi người vây quanh nàng đến chỗ ở của nàng, “Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa nhìn, trong lòng tuôn ra một tia cảm động.

Phòng ở chính là làm bằng đá, một gian phòng, vào cửa chính là giá treo bằng gỗ, hướng bên trong là một giường đất, trên giường trải đệm chăn mới lam sắc, không biết phơi bao nhiêu lần mặt trời, mềm mềm lộ ra hương khí.

Tới gần góc tường tận cùng bên trong, còn bày một cái tủ treo quần áo, cũng là vừa làm.

“Thích không.” Lưu Đại Toàn nói: “Đệm chăn là Lộ tẩu tử chọn, cũng là nàng may, làm mấy ngày. Cây bông là tân đạn, nhưng xốp.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Không sai, đều là người cũng có khả năng a.”

Mọi người đều cười lên.

“Một hồi ta và Bả tử gia đi săn thú, lại tìm người đi mua rượu, đêm nay ta mời khách, chúng ta uống một bữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người thét lên, Hắc Đầu nói: “Ta đi mua rượu.”

“Ta nướng mấy cái rau dưa.” Mập mạp nói.

Quế Hương đứng ở phía sau đống nam nhân, ngượng ngùng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, xoa xoa tay đi lên: “Tiên sinh, chăn đều giặt sạch phơi nắng, nếu là buổi tối cảm thấy lạnh, ta lại đốt nóng giường cho ngươi.”

“Không cần, thời tiết này có chăn là đủ rồi.” Đỗ Cửu Ngôn tìm Thiết Ngưu, “Tới rồi có thích ứng không, theo dõi hắn không được chạy loạn, đều là tảng đá, té dập đầu.”

Quế Hương gật đầu, “Mọi người đều nhìn, làm một tường vây cho hai hài tử. Chúng ta bắt đầu làm việc chúng nó chơi bên trong, lại mua một đống đồ ăn đồ chơi, mệt mỏi ngủ ngay bên trong, rất tốt.”

bg-ssp-{height:px}

“Tốt vô cùng.” Hiện không có cách nào, chỉ có chờ tương lai hài tử sinh ra, lại mời tiên sinh hoặc xây một học đường và vân vân.

Không vội, hai nhi tử đều còn nhỏ, bảy tám tuổi mới đọc sạch học vỡ lòng cũng kịp.

Bọn họ còn có thời gian chậm rãi chuẩn bị trù tính.

“Người đâu.” Lúc này Đỗ Cửu Ngôn mới nhớ tới, mấy hài tử đều không thấy. Lưu Đại Toàn nói: “Theo Ngân Thủ tiểu ca đi chơi rồi. Hình như đi căn phòng của Tương tiên sinh.”

Tương tiên sinh là chưởng quỹ cũng là phòng thu chi, mỗi ngày ra vào thu chi của Diêm sơn đều ở chỗ hắn, hắn có sổ sách, mỗi một đơn đều ghi lại tường tận.

“Mục đích hắn tới, chính là kiểm toán.” Trần Lãng thấp giọng nói: “Ngươi ở nơi này, ta đi qua nhìn một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn thật sự là không mắt nhìn nhi tử mình.

Tâm tình của Trần Lãng tốt lắm đi tìm củ cải nhỏ, đi vào quả nhiên liền thấy do Ngân Thủ dẫn đầu, Nháo nhi, Hoa Tử, củ cải nhỏ còn có nói chuyện với hai huynh đệ Thiết Ngưu, mấy hài tử vây quanh ở bàn bên cạnh của Tương chưởng quỹ, lật sách đọc mấy chữ mình biết, lại thảo luận một phen.

“Đây là sổ cái, tiền chỉ lấy một bộ phận.” Củ cải nhỏ xem hiểu, “Cái này là mỗi ngày chi tiền, mọi người ăn cơm sinh bệnh mua quần áo.”

Ngân Thủ gật đầu, “Phải, Mấy ngày hôm trước Thủy Ngưu thúc bị đập vào chân, chúng ta cõng hắn vào thành tìm đại phu, dùng hai lượng bạc, Tương chưởng quỹ ghi lại trên đó.”

“Ghi thế rất rõ ràng a.” Hoa Tử dán ở phía trên nhìn, “Chính là một ngày muốn ăn cơm thật là nhiều tiền a. Phải bốn lượng bạc.”

Ngân Thủ nói: “Chúng ta bây giờ có chín mươi người, một ngày cũng không thể nhiều tiền như vậy. Đây là ta vào núi trải nghiệm săn thú, nếu như mua thịt heo, một ngày phải một con heo.”

“Ông trời của ta.” Củ cải nhỏ ngưng mi, vừa quay đầu lại nhìn Trần Lãng, “Tiên sinh tiên sinh, ta có thể nuôi gà ở đây hay không?”

Trần Lãng đi tới, mọi người đưa sổ sách cho hắn xem.

“Nhiều người như vậy, cái này tốn hao đã không nhiều lắm.” Trần Lãng thả sổ xuống, gật đầu: “Là có thể nuôi gà, nuôi heo. Diêm sơn không có cây cỏ, thế nhưng đỉnh núi sát vách ta thấy rất tốt.”

Củ cải nhỏ nở nụ cười, nói với Ngân Thủ: “Ngân Thủ thúc, nuôi chút gà đi, còn có trứng gà ăn.”

Ngân Thủ gật đầu, “Thành, đợi lát nữa ta thương lượng với Tương chưởng quỹ, nuôi một trăm con gà.”

“Nuôi ít chút, khí trời lạnh, con gà con dễ đông chết.” Trần Lãng nói.

Mọi người thất chủy bát thiệt ở trong phòng thảo luận nuôi cái gì, có thể tiết kiệm chi tiêu, lại không để mọi người không có thức ăn mặn để ăn.

Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử còn có Lưu Đại Toàn vào núi săn một con lợn rừng và bốn con thỏ ba con gà rừng trở về, nhóm lửa lên, vặc lông thu thập sạch sẽ nướng heo trên đống lửa phết dầu lên, gà trụi lông trét bùn lên chôn vào đống lửa nướng đến vàng vàng óng ánh thơm tho.

Thịt thỏ thêm nắm rừng và ớt, xào xong chưng cách thủy hai phần lớn.

Hắc Đầu mua bốn lu rượu to về, củ cải nhỏ vừa nói: “Rượu này, bao nhiêu tiền?”

“Cái này hai lượng bạc một lu, còn tính rẻ cho chúng ta.” Hắc Đầu nói: “Bốn lu sáu lượng bạc.”

Củ cải nhỏ lại hỏi Trần Lãng, “Tiên sinh, chưng cất rượu rất phiền phức sao?”

“Cần có lương thực, quả thực thật phiền toái.” Trần Lãng kiên nhẫn nói.

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nâng cằm ngồi ở chày đá, đờ ra nhìn ngọn lửa.

Nghĩ gì thế?” Ngân Thủ ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, “Nhìn dáng vẻ ngươi tâm sự nặng nề.”

Củ cải nhỏ do dự một chút, nói: “Ta đang suy nghĩ, thế nào mới có thể tiết kiệm thành phẩm, lại để cho mọi người sống vui vẻ thoải mái.”

“Vấn đề này rất cao siêu a.” Ngân Thủ nhất thời thua trận, “Ngươi từ từ suy nghĩ, ta đi ăn thịt.”

Nhãn tình của Củ cải nhỏ sáng lên, “Ta cũng muốn ăn.”

“Đúng đó, tiểu hài tử nên hình dạng của tiểu hài tử.” Ngân Thủ dắt hắn đi ăn thịt.

Buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn uống có chút say, cùng củ cải nhỏ ngã đầu ngủ thẳng đến buổi trưa, lúc tỉnh lại, tất cả mọi người đang làm việc, bữa trưa đều sắp xong, nàng có chút ngượng ngùng, rửa mặt rời giường, đứng ở trên đỉnh núi.

Mọi người chào hỏi nàng, Đỗ Cửu Ngôn vung đầu, cảm giác mình thành ăn không ngồi rồi.

“Người đến nhận hàng đến chưa?” Đỗ Cửu Ngôn thấy Tương chưởng quỹ hỏi.

Tương chưởng quỹ lắc đầu, “Theo đạo lý hẳn là phải đến mới đúng, không thôi ngày hôm nay đỉnh kia bọn họ không mang ra được.”

“Khách thương Sơn Đông, hắn chuẩn bị đưa đi đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tương chưởng quỹ trả lời: “Hắn đỉnh phải vận đến Thanh Sam đạo quan ngoài Bảo Khánh thành, bên kia ta đi qua, cũng không xem như xa.”

Khách thương Sơn Đông. . . Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy có điểm kỳ quái, “Hắn mua cho đạo quan, vẫn là quyên tặng?”

“Hắn nói là mua!” Tương chưởng quỹ nói.

Khách thương đến Tân Hóa mua đỉnh, đi Bảo Khánh trên trăm dặm. Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy, tám chín phần mười là gặp người khuấy sự hoa tra, đối phương cũng không phải lừa tiền, chính là rút cho túi ngươi bị hao tổn.

Nếu như móng ngựa sắt thì thôi, nhưng đỉnh cổ cổ quái quái này, phỏng chừng chỉ có thể làm đồ gia truyền cho Diêm sơn.

—— lời nói ngoài ——

Củ cải nhỏ phí suy nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio