Đại Tụng Sư

chương 169: chương 169: thêm đầu mối mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : THÊM ĐẦU MỐI MỚI

Dịch giả: Luna Wong

“Buông tay!” Khuỷu tay của Đỗ Cửu Ngôn giơ lên, Quế vương dễ dàng né ra sau, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Đã quên nói cho ngươi biết, Cao Kim quả thực không lên được, nhưng cái này cũng không thể chứng minh hắn không có giết người.”

Đỗ Cửu Ngôn không phản bác, sự thực quả thực như vậy, dù là Cao Kim không lên được thật, vậy cũng không thể chứng minh hắn không có giết Phó Vũ.

Nhưng hiềm nghi của hắn lại rất nhỏ.

“Được rồi.” Quế vương nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Không lên được, là cảm giác gì?”

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay, cười lạnh nói: “Vương gia không phải càng rõ ràng sao? Dù sao nhi tử của ta đều có thể chơi xích đu rồi.”

“Ai biết có phải là nhi tử ngươi hay không, chỉ thân thể này của ngươi…” Vẻ mặt Quế vương mỉa mai, ngẩng đầu ưỡn ngực vào viện tử, Đỗ Cửu Ngôn thực sự không mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.

Nàng cũng thực sự là rảnh rỗi buồn chán, mỗi ngày trò chuyện lên hay không lên với hắn.

Cái đó có liên quan đến nàng sao?

Thực sự bị hắn ảnh hưởng, cũng nhiễm bệnh tâm thần.

Nàng đi thẳng đến hiệu thuốc.

Quế vương để người bưng cái ghế, ngồi xuống trong viện, nói với Cố Thanh Sơn: “Đi, dựa theo kế hoạch của bổn quan hành sự.”

“Vâng!” Cố Thanh Sơn xác nhận, chỉ chốc lát đều gọi tất cả bách tính láng giềng tám con phố tới, tràn đầy đứng trong nhà, Quế vương ngồi ở trước nhất, đánh giá mọi người bao quát bảy tám hài tử phía trước.

“Dựa theo luật lệ Đại Chu, hàng xóm phát sinh chuyện giết người, mà các ngươi không biết, phạm vào tội thờ ở. Bổn quan nếu như nghiêm khắc chút, có thể trị tội hết các ngươi.” Quế vương nói.

Hắn vừa nói, láng giềng bị gọi tới nhất thời sợ luống cuống, đều hô oan uổng.

“Có oan uổng hay không phải xem biểu hiện của các ngươi.” Quế vương nói: “Kể từ bây giờ, các ngươi mỗi người nói một nam nhân từng tới nhà này, già trẻ đều có thể.”

Mọi người một trận kinh ngạc, có người nhút nhát hỏi: “Đại. . . Chúng ta mới dọn tới chưa được mấy ngày, chưa. . .chưa thấy qua a.”

“Chưa thấy qua cũng có vấn đề. Ngươi mới dọn tới, nên làm quen bà con chòm xóm, ngươi đóng cửa, ở nhà làm chuyện gì không thể gặp người?” Quế vương nói.

Đóng cửa, làm chuyện không thể gặp người? Lời này thế nào nghe có chút lệch, nhưng nói không ra lệch ở đâu, bách tính nói chuyện ủ rũ không biết làm sao bây giờ.

Lẽ nào nói bừa?

“Bắt đầu từ hài tử thứ nhất.” Quế vương nói: “Nói đi, ngươi đã từng thấy qua ai từng đến.”

Hài tử đầu tiên đại khái mười tuổi, nghe vậy cười hì hì nói: “Đại nhân nếu như ta nói thêm mấy người, có phải có thưởng không?”

“Nói đi.” Quế vương nói.

Tiểu hài tử một hơi thở nói: “Vương đồ tể thành tây hắn đã tới hai lần, còn có Lưu Nhị sát vách hắn cũng theo hắn tới một lần, sau đó bản thân hắn tự tới lần ba.” Tiểu hài tử thuộc như lòng bàn tay, báo lên tên bảy người, và số lần tới.

Cố Thanh Sơn ở một bên ghi kỹ.

“Có còn hay không?” Quế vương hỏi tiểu hài tử.

Tiểu hài tử lắc đầu, nói: “Đã hết.”

Quế vương gật đầu, “Ngươi đứng ở một bên trước, đợi lát nữa bổn quan sẽ thưởng cho ngươi.”

Tiểu hài tử cười hì hì xác nhận, vẻ mặt đắc ý đứng ở một bên.

Do hài tử này dẫn đầu, một viện tử năm sáu chục người, có người thật sự thấy được, như thực chất hồi bẩm, có người thấy được cùng một người nhưng bị người khác giành nói trước, hắn lung tung kéo ra một hàng xóm có cừu oán, có người còn lại là cho tới bây giờ chú ý tới, cũng kéo đại tên người ra.

Cố Thanh Sơn ghi đến nhíu mày, thấp giọng nói: “Gia, đều có hơn bảy mươi người, có chút khoa trương a.”

“Không khoa trương.” Quế vương nói: “Để cho bọn họ nói!”

Cuối cùng, hơn một canh giờ, Cố Thanh Sơn chép cái tên của nam nhân, thậm chí trong đó còn có nam nhân bị hàng xóm cung ra, nam nhân kia bị lão bà cào cho một trận, cao xong hai nam nhân cũng đánh nhau.

Quế vương nhìn, ho khan một tiếng, nói: “Bổn quan vẫn làm chuyện tốt. Được rồi, các ngươi tự về làm việc tự về nhà đánh tiếp, hiện tại không có gì nữa về đi.”

“Đại nhân.” Đứa trẻ mới vừa rồi tiến lên đây, cợt nhả nói: “Các ngươi không phải muốn ban thưởng cho tiểu nhân sao?”

Quế vương dùng dư quang nhìn tiểu hài tử, cười lạnh nói: “Mỗi ngày không làm gì, nằm úp sấp góc tường người khác nghe trộm nhìn lén, nếu như bổn quan thưởng, bổn quan mất mặt bao nhiêu.”

“Đánh.” Quế vương nói.

Kiều Mặc rút trúc miệt ở chân phòng, quất tiểu hài tử.

“Cút về!” Bổn quan ghét nhất bị người trộm gà sờ chó.

Tiểu hài tử bị đánh gào khóc, nhào vào trong lòng nương nhà mình khóc, một bụng ủy khuất.

Rõ ràng là “Lưu huyện lệnh” bảo hắn nói, nhưng hắn nói, vì sao Lưu huyện lệnh còn muốn đánh hắn?

Lưu huyện lệnh này quả nhiên như bên ngoài đồn, biến đổi thất thường, là một lão điên!

“Đại nhân.” Cố Thanh Sơn đưa danh sách qua, Quế vương nhìn lướt qua, đưa cho Cố Thanh Sơn, “Để Tiêu Tam đi, hỏi nam nhân này một lần, chỉ cần nói không rõ ràng khuya ngày hôm trước đang làm cái gì, cùng ai ở chung, đồng thời có chứng nhân, đều nhớ kỹ.”

“Không, không mang đến nha môn?” Cố Thanh Sơn nói.

Quế vương xua tay, “Tạm thời không nên. Một người vô sỉ nhất định đang âm thầm rình coi sự điều tra của ta, không thể để cho hắn phát hiện.”

Cố Thanh Sơn xác nhận.

. . .

Đỗ Cửu Ngôn đi y quán, đưa một viên bi đất nhỏ như hạt đậu cho hỏa kế, “Làm phiền nhìn một chút, đây là dược hoàn sao?”

“Đỗ tiên sinh, người chờ.” Hỏa kế nhận lấy, dùng bàn chải lông dê tỉ mỉ phủi rơi một lớp bụi phía trên, lại đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, ngưng mi nói: “Đỗ tiên sinh, đây đúng là dược hoàn, nhưng không biết là thuốc gì, người chờ ta một chút, ta đi hỏi đại phu một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

bg-ssp-{height:px}

Tiểu hỏa kế đi vào hỏi đại phu, một lát sau hỏa kế đi ra, đưa dược hoàn cho Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, đây là đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn!”

“Dùng làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hỏa kế ho khan một tiếng, có chút lúng túng nói: “Có nam nhân phương diện kia không được, hoặc không quá lợi hại, ăn ăn loại này đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn này. Thuốc này có thể tráng dương.”

“Thuốc của Cao Kim?” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi hỏi: “Từ mùi dược hoàn có thể nhận là là thuốc của nhà nào hay không?”

Có chút trong nghề, có thể từ khác biệt của mùi, biện ra lượng dùng pha thuốc của dược hoàn, từ đó suy tính xuất từ hiệu thuốc của người nào, tay dược sư nào.

“Đây không nhận ra. Bất quá loại thuốc này, có ba nhà ở Thiệu Dương có bán. Nhà chúng ta xem là một nhà, còn có một Bách Thảo quán ở con phố thành tây đông và y quán Thiệu Dương cách hai con đường có bán.” Hỏa kế cười nói: “Các nhà thuốc có chút bất đồng, nhưng thực không kém bao nhiêu, dù là lượng thuốc làm giả, nhưng ngoại hình cùng vị khí, cũng không có khả năng để cho người khác đoán được.”

“Vậy thêm cái này?” Đỗ Cửu Ngôn đưa tới một đồ vật, hỏa kế nhìn sửng sốt, nói: “Đây. . . Là mảnh vỡ của bình sứ đựng thuốc?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đáy bạch sắc, hẳn là còn có hoa văn màu xanh nhạt hoặc là chữ.”

Mảnh sử khổ móng tay, cũng một cái nút, vẫn Phó Kiều nắm trong ở lòng bàn tay, lúc nàng vừa đi, chú ý đến bị đất bị hắn chơi đùa, sau đó Phó Kiều mới mở lòng bàn tay ra.

Cái nút thiển lam sắc, vải vóc nhìn qua rất tốt, hơn nữa, là trên y phục của nam nhân.

Lúc đó Phó Kiều là người đâu tiên tiến hiện trường án phát, nên hắn nhặc lên nắm trong tay.

Về phần thương trên chân Phó Vũ cũng có thể là là sau khi bình sứ nát nhặt được, hay là có nguyên nhân khác, không thôi êm đẹp mang hài, sao lòng bàn chân có thể có vết thương.

Hỏa kế nhìn mấy lần, lại lấy ra sau thảo luận với mọi người một hồi, mới ra ngoài, “Đỗ tiên sinh, bình sứ trong cửa hàng chúng ta mặc dù cũng là đáy bạch sắc, thế nhưng không có chữ xanh, mà là viết chữ màu đen.”

“Bách Thảo quán bình đen, dán giấy đỏ, chỉ có y quán Thiệu Dương có chút giống bình này, người đưa qua xem thử đi.” Hỏa kế nói.

Đỗ Cửu Ngôn thu hồi dược hoàn và mảnh sứ vỡ, chắp tay nói: “Đa tạ.”

Nàng đi Thiệu Dương y quán, đây là y quán lớn nhất Thiệu Dương, bên trong đại phu tọa đường có mười bốn người, không chỉ xem bệnh còn bán thuốc, đầy đủ các loại.

Hỏa kế xem qua đồ của nàng, lập tức nhận ra, “Đây đúng là đông trùng hạ thảo tiên hoàn của nhà của chúng ta, Đỗ tiên sinh người đây là muốn tự dùng hay tặng người?”

“Đều không phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một lọ thuốc, nếu người có bệnh hay dùng, một lọ dùng trong bao lâu?”

Hỏa kế trả lời: “Một lọ đủ dùng ba tháng. Bất quá cũng phải xem dùng thế nào, có người thì chữa bệnh, một ngày một lần, mỗi lần một viên. Nhưng có người tính nống. . . Người biết chứ, một lần ăn mười viên cũng có thể. . . Vậy ít nhất giằng co nửa buổi tối.”

Ăn ít chính là điều dưỡng trị liệu, ăn nhiều chính là hiệu quả nhanh tráng dương đề thăng độ lâu dài, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, biểu thị hiểu.

“Như vậy, ngươi đêm sách bán trong vòng nửa năm của các ngươi sang đây cho ta xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta có bài phiếu của nha môn, ngươi có thế ăn nói với chưởng quỹ các ngươi.”

Hỏa kế có chút hơi khó, ngẩng đầu một cái đúng dịp thấy một lão nhân trên dưới sáu mươi tuổi tiến đến, vội nghênh đón, nói: “Đông gia, Đỗ tiên sinh muốn tra sách thuốc.”

“Có bài phiếu thì tra.” Đông gia chắp tay, lại cười nói: “Đỗ tiên sinh đang phá án, y quán chúng ta tất nhiên tận lực phối hợp.”

Đỗ Cửu Ngôn quan sát đối phương, lão nhân thân hình gầy kiện khang, lông mày rậm đen lại dài, mũi thật to, lộ vẻ mặt mũi hiền lành, nàng lại cười nói: “Đa tạ.”

Thuốc rất đắt, người mua nổi thuốc không nhiều lắm, nên nửa năm qua tổng cộng chỉ bán sáu mươi mấy bình.

Đỗ Cửu Ngôn chép lại tên, liền tìm Tiêu Tam đi kiếm người tra.

Sáu mươi người, tra tuyến thời gian buổi tối ngày hôm trước, lượng công việc rất lớn, thẳng đến trời tối, tra xét phân nửa.

“Còn dư lại ngày mai làm tiếp.” Đỗ Cửu Ngôn và Oa Tử nói: “Đêm nay ta mời khách, đi Đức Khánh lâu.”

Oa Tử phất tay, “Người tối hôm qua không ngủ, ngày hôm nay cũng mệt mỏi, chúng ta chờ phá xong vụ án này, lại cùng đi chúc mừng.”

Cũng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn không cưỡng cầu, đi Tứ Đường hạng ôm Phó Kiều đang ngủ đi về nhà.

Phó Kiều rất ốm, hài tử lớn như vậy cũng chỉ nặng hơn củ cải nhỏ một chút.

“Cha a, ngươi ôm ai?” Củ cải nhỏ chạy đến nhìn chằm chằm, Đỗ Cửu Ngôn đặt Phó Kiều ở căn phòng của Ngân Thủ, hắn nhìn kinh hô một trận, “Là hắn, cha a, ngươi sao lại ôm hắn về?”

Trần Lãng và Hoa Tử cùng với Nháo nhi đều tiến đến, tò mò nhìn Phó Kiều.

Đỗ Cửu Ngôn nói tình huống cho mọi người nghe.

“Hai ngày này ngươi bận rộn chính là án tử của tỷ tỷ hắn a? Ta cũng nghe nói, không nghĩ tới. . . Hài tử này cũng thực sự là thương cảm.” Trần Lãng thở dài.

Hoa Tử nói: “Trên người hắn thật bẩn, ta múc nước lau cho hắn, nhìn bộ dáng như vậy của hắn phỏng chừng chừng mấy ngày không ngủ không ăn cái gì.”

Sắc mặt Phó Kiều u ám, hốc mắt đều lõm xuống, quả thực rất mệt mỏi tiều tụy.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Hoa Tử và Nháo nhi múc nước đến, củ cải nhỏ ở một bên hỗ trợ, ba người bận rộn đã lâu, mới thu thập Phó Kiều sạch sẽ, cẩn cẩn dực dực tắt đèn đi ra.

“Vụ án này có phải rất khó làm hay không?” Trần Lãng nấu một tô mì thịt bò cho Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn một hơi thở ăn xong, lắc đầu nói: : Nói phức tạp cũng không xem như phức tạp, nhưng chứng cứ và đầu mối rất ít, hung thủ rất cẩn thận, hầu như không có để lại bất kỳ vật hữu dụng gì.”

Bất quá bây giờ có thuốc và nút, nàng cảm giác phương hướng này đúng.

“Ngươi sớm đi nghỉ ngơi, nhìn ngươi mệt.”

Trần Lãng nói.

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, ngã đầu ngủ thẳng tới hừng đông.

—— lời nói ngoài ——

Cái này hơi dài, không bằng chúng ta tới ngoạn sai sai đoán trò chơi ba.

Kế tiếp án kiện giết người, người chết họ gì?

A: Lưu

B: Lý

C: Quách

Cái này không tính là ngu dốt, chỉ cần nhìn kỹ quá tiền văn, là có thể cảm giác và suy lý đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio