Q – CHƯƠNG : LỰA CHỌN CỦA NÀNG
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay ra mắt game Áo Cưới Giấy . Ta chia sẻ niềm vui với mọi người bằng cách bão mỗi truyện ta dịch chương hen.
“Nghiêm Trí quả nghĩa liêm sỉ, phát rồ, Nghiêm Trường Điền ác tha bỉ ổi. Nay xử Nghiêm Trí hai tội phạt chung, trảm lập quyết, Nghiêm Trường Điền tội khác đương trảm.”
“Nhưng Nghiêm Trí bệnh phát mất mạng tại đường, bổn quan sẽ nhất nhất viết rõ trên phán độc, giao cho triều đình kiểm tra đối chiếu sự thật!” Quế vương nói xong, chụp được kinh đường mộc, nói: “Giải Nghiêm Trường Điền vào đại lao, thi thể Nghiêm Trí đưa vào nghĩa trang, chờ bên trên kiểm tra đối chiếu sự thật xong, mới hạ táng!”
“Nghiêm Hồ mặc dù chịu sai xử của gia chủ, nhưng giết người, tội đồng lõa không cho khoan thứ, y theo luật xử giảo hình.”
“Tất cả mọi người Nghiêm phủ, đợi điều tra thẩm, nếu tra hỏi xác định có tội, lại tùy ý khai đường cân nhắc mức hình phạt.”
Tiêu Tam xác nhận, kéo Nghiêm Trường Điền và Nghiêm Hồ xuống, Nghiêm Trường Điền vừa đi vừa hô oan uổng, thanh âm dần dần tiêu thất ở hậu nha.
Thi thể của Nghiêm Trí do sai dịch nâng đi, tạm giữ ở nghĩa trang.
“Chúc mừng!” Quý Trọng Ngạn chắp tay, nói: “Đỗ tiên sinh án này tuy có vi phạm chuẩn tắc, nhưng thắng ở nhân tình, Quý mỗ lần này hồi hương thu ích pha phong. Án này mặc dù bại cũng không hối hận, đa tạ chỉ giáo!”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Hy vọng Quý tiên sinh thật có thu hoạch, có thể từ chỗ Đỗ mỗ học được chút téo, cũng phúc khí của ngươi a.”
Sắc mặt Quý Trọng Ngạn cứng đờ, phất tay áo ly khai.
Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, đỡ đoàn người Liễu thị dậy.
“Đỗ tiên sinh, nếu sự tình đã kết thúc, dân phụ liền dẫn người nhà trở về, đợi nha môn kiểm tra đối chiếu sự thật.” Liễu thị nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phu nhân đi thong thả.”
Liễu thị nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn mang theo hai vị thiếp thất cùng với Cao quản sự ly khai nha môn.
“Đều trở về đi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bên ngoài phất phất tay, “Ngày khác trò chuyện tiếp.”
Ngoài cửa, bách tính hướng về phía nàng chắp tay, mọi người mặc dù mừng rỡ Nghiêm Trí bị nghiêm phạt, nhưng vẫn như cũ khó có thể tiêu tan. Mạng một nhà ba người của Mã Dịch vô pháp vãn hồi, sinh mệnh của Phó Vũ trẻ tuổi cũng vĩnh viễn không có khả năng trở về…
Ác nhân thiên đao vạn quả có thể giải khí nhất thời, có thể trả bọn họ một công đạo.
Nhưng người đã chết, rốt cuộc cũng đã chết, đáng tiếc và bi thương vẫn như cũ khó tiêu.
Mọi người chắp tay tán đi, ngoài cửa chỉ để lại củ cải nhỏ còn có Phó Kiều nhìn nàng xa xa. Phó Kiều đứng ở đó, không giống bình thường cúi thấp đầu, mà là ngẩng đầu nhìn nàng…
“Cha.” Củ cải nhỏ nói: “Chúng ta chờ ngươi ở nhà.”
Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, nhìn theo mọi người ly khai.
Nàng đứng ở công đường, ngẩng đầu nhìn bốn chữ gương sáng treo cao, hít một hơi thật sâu… Án tử của Nghiêm Trí, nàng không có đổi trắng thay đen, nhưng chứng từ của Liễu thị cùng với hai thiếp, đã có giả dối!
Vụ án này, nếu lật lại bản án liền có thể lật, nhưng chứng cứ thiếu khuyết, nên chứng nhân thành then chốt.
Có Liễu thị quân pháp bất vị thân, phán độc trình lên về phía sau không có bất cứ vấn đề gì, Nghiêm Trí Nghiêm Trí nên bị nghiêm phạt, nhưng không thể phủ nhận, nàng có mất phẩm đức.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Bỗng nhiên, có người vỗ bả vai của nàng, nàng quay đầu qua, liền thấy gương mặt già nua của Lưu huyện lệnh, nàng ngưng mi nói: “Đại nhân còn có gì phân phó?”
Quế vương nói: “Án này, bổn quan thắng. Bảo vệ danh tiếng tố tụng cho ngươi, ngươi nên cám tạ ta.”
“Đại nhân là muốn ta cảm tạ một mình người, hay cảm tạ luôn cả nhà của người?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương ngưng mi, hừ lạnh một tiếng, “Bổn quan làm ít chuyện hơn ngươi sao? Hơn nữa, ngươi vi phạm thao tác, hai án thẩm chung, bổn quan phải gánh vác bao nhiêu mạo hiểm phiêu lưu.”
Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu, “Ngươi đây là không chuẩn bị chịu sổ sách?”
“Một vạn lượng tốc tốc chuẩn bị cho tốt!” Quế vương nói: “Ba ngày sau, cùng ta đi Trấn Viễn, ngựa của bổn quan đang đói chờ ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Đại nhân vẫn nên thanh lý sạch sẽ án tử đi, trước khi ngươi cút khỏi Thiệu Dương hồi kinh làm mami boy, không nên để lại cục diện rối rắm, làm mất mặt tổ tông ngươi!”
“Liên quan gì đến tổ tông ta!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, nói: “Nói rất hay, tổ tông ngươi cũng muốn nói với ngươi những lời này!”
Nàng trực tiếp ra hậu nha, mũ cánh chuồn từ phía sau nàng đập tới, nàng né để mũ ở bên chân nàng, nàng làm như không nhìn thấy, trực tiếp đạp qua.
Tiểu nhân.” Quế vương phất tay áo trở về hậu nha, vừa ngồi xuống, Lưu Vanh Cần cầu kiến, hắn hơi chút thu thập một chút quan sát vị tiên sinh Tây Nam không ấn tượng này, hỏi: “Có chuyện gì?”
Lưu Vanh Cần dâng ngân phiếu, lại cười nói: “Trước đây đại nhân người yêu cầu Tây Nam chúng ta tham dự chuyện đánh cuộc của người cùng Đỗ Cửu Ngôn, hôm nay ta đưa ngân phiếu tới, một vạn lượng, đại nhân người nghiệm qua!”
Quế vương không có nhận ngân phiếu, mị mắt nhìn Lưu Vanh Cần, “Ý tứ của ngươi, bổn quan thua?”
“Thắng thua không trọng yếu.” Lưu Vanh Cần nói: “Đại nhân cao hứng thì tốt rồi.”
Lúc nói chuyện chắp tay, đi ra ngoài, Quế vương vỗ bàn, mắng: “Nói ta thua, con mắt nào của ngươi thấy được? Giả cao thượng ở chỗ bổn quan. Lúc bổn quan cao thượng, các ngươi còn không biết ở trong vũng bùn nào.”
Quế vương mất hứng, hô: “Cố Thanh Sơn, đi ăn cơm.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trước giường Thái bà bà, ca ca tẩu tẩu và đệ đệ đệ tức cùng với tử chất tôn tử nhà mẹ đẻ của nàng, chen chen nhốn nháo vây quanh ở trước giường, thô thô vừa nhìn có mười bảy mười tám người.
“Người chết đèn tắt, ai cũng không biết cõi âm có cái gì.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Thái bà bà, “Ngươi đi, nếu là không gặp được người nhà của ngươi, làm sao bây giờ? Không bằng ngươi sống tốt trước, thay bọn họ tụng kinh cầu phúc, nguyện bọn họ có thể chuyển thế đầu thai, thân thể trường thọ an khang, gia thế vinh hoa phú quý, đúng không.”
“Đỗ tiên sinh.” Thái bà bà siết tay của Đỗ Cửu Ngôn, ngồi dậy, “Sáu năm này, mỗi ngày ta bị dày vò dằn vặt, nhìn người khác cười đùa, nhưng trong lòng cô đơn, chỉ cảm thấy mình treo một hơi thở.”
“Hôm nay, khẩu khí này lên rồi, ta vô luận sống hay chết, thật là không có tiếc nuối.” Thái bà bà nói: “Ngày đó, người tới nhà ta, ta còn tưởng là lừa gạt, sau này người vài ngày không có tin tức, ta thậm chí còn âm thầm mắng người, nói tiểu nhi người cho ta hy vọng, rồi lại để ta lần thứ hai rơi vào tuyệt vọng.”
“Hiện tại ta xin lỗi người, là ta vô tri.” Thái bà bà nói.
Đỗ Cửu Ngôn mím môi, mỉm cười nói: “Có thể được một câu cảm tạ của ngươi, Đỗ mỗ đã thấy đủ. Bà bà không cần khách khí!”
bg-ssp-{height:px}
“Chúng ta cũng thế.” Huynh trưởng và đệ đệ của Thái bà bà, nói: “Lúc đó a tỷ trở về nói chuyện này, ta còn nói chắc chắn là nhãi ranh lừa tiền. Là chúng ta sai rồi, Đỗ tiên sinh thực sự là xin lỗi.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay.
“Dập đầu cho Đỗ tiên sinh, đa tạ Đỗ tiên sinh để cái chết của Mã Dịch và Từ thị có thuyết pháp, cho cô phụ ngươi trên trời có linh thiêng có thể nhắm mắt, cho cô mẫu các ngươi cũng có thể ngủ an giấc.” Huynh trưởng của Thái bà bà nói.
Tử chất có người còn lớn hơn Đỗ Cửu Ngôn, cũng có người ba năm tuổi, đồng loạt quỳ xuống, đồng nói: “Đa tạ Đỗ tiên sinh!”
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy tách ra, lắc đầu nói: “Chiết sát ta, mau đứng lên.”
Mọi người dập đầu đầu mới đứng dậy, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bồi Thái bà bà đi về nhà đi, hai ngày này nha môn phải kết án hẳn là còn có thể thỉnh nàng đến hỏi, đến lúc đó các ngươi biết cái gì nói cái đó là được.”
“Được!” Mọi người xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn ra nha môn, chậm rãi đi tiệm đồ nướng, nói: “Lão bản, cho hai phần đồ nướng.”
“Đỗ tiên sinh.” Lão bản đều chuẩn bị xong, “Chuẩn bị xong cho người rồi, hôm nay người nghìn vạn lần đừng trả tiền, xem như phu thê chúng ta tặng cho người.”
“Đúng vậy, Đỗ tiên sinh cực khổ.” Vừa nói vừa lên một ly rượu cho Đỗ tiên sinh, “Buổi chiều không có việc chứ? Đây là rượu mai tử ta cất vào mùa hè, không cay miệng người nếm thử, giải phiền.”
Đỗ Cửu Ngôn bưng rượu nếm nếm, gật đầu: “Rất ngon.”
“Còn có rất nhiều, người cứ việc uống, cũng không say.” Lão bản nương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lại uống một hớp lớn, cảm giác rất không tệ, hai ba cái xong ly, lão bản nương đơn giản cho nàng một vò, cũng không nói chuyện với nàng, phu thê hai người đi làm việc.
. . .
Liễu thị xuống xe vào nội viện, quay đầu lại nói với hai thiếp thất: “Hai vị di nãi nãi cũng đi nghỉ ngơi đi, hôm nay, tất cả mọi người chịu khổ.”
“Phu nhân cũng mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Thiếp Nghiêm phủ không thể sinh tử, đây là quy củ mẫu thân Nghiêm Trường Điền khi còn tại thế định, đè Nghiêm Trí phát thệ ngôn trước bài vị tổ tông.
Nên, con nối dòng Nghiêm gia đơn bạc, Nghiêm Trí cũng không dám để một thiếp thất sinh hài tử.
“Phu nhân.” Một vị thiếp thất của Nghiêm Trường Điền dẫn theo váy chạy ra, mắt hồng hồng khóc nói: “Lão thái gia và lão gia hắn. . . Thực sự không về được sao?”
Liễu thị gật đầu, “Không về được.”
“Thật, thật sự không về sao?” Lại một thiếp thất nói: “Vậy, chúng ta đây làm sao bây giờ?”
Liễu thị nhìn các nàng, nhàn nhạt nói: “Mỗi người các ngươi, tới chỗ ta lĩnh một trăm lượng bạc, mang theo gia tài riêng của các ngươi tự, muốn đi thì đi muốn ở lại cứ ở lại!”
“Phu nhân?” Các vị thiếp thất không dám tin tưởng, “Để, để chúng ta đi sao?”
Liễu thị gật đầu, “Các ngươi tự quyết định.” Lúc nói chuyện, nàng vào trong viện, Cao quản sự đi theo phía sau nàng, vào viện tử Liễu thị để nha đầu thiếp thân cửa đóng viện, hỏi: “Đại tiểu thư bên kia, đã nói chưa?”
“Đã nói. Đại tiểu thư nói nàng lập tức trở về. Đến lúc đó cô gia cũng sẽ mang người qua đây.” Cao quản sự nói.
Liễu thị thay đổi nhu nhược, “Giữ chặt cửa, Nghiêm thị thượng vàng hạ cám không liên hệ, ai dám đi vào cửa làm ầm ĩ, đánh ra.”
Mọi người xác nhận.
Liễu thị cùng bà tử hồi môn năm đó của mình vào ngọa thất, bà tử đóng cửa, chủ tớ hai người quay đầu nhìn nhau, bi thống trên gương mặt Liễu thị từng chút tiêu thất, nàng che mặt đầu tiên là buồn buồn, tiện đà ôm bụng cười, sau đó ghé vào trên giường, cười tiền phủ hậu ngưỡng.
Bà tử cũng đặt mông ngồi trên mặt đất, móc ra khăn ra cúi đầu, buồn buồn khóc lên.
“Tô ma ma.” Liễu thị dần dần thu cười, “Người đừng khóc a. . .nên cười.”
Tô ma ma lau nước mắt, gật đầu nở nụ cười, đầu tiên là khẽ mỉm cười, tiện đà té trên mặt đất, cười tiền phủ hậu ngưỡng.
“Ta cũng đã qua một đời người rồi.” Liễu thị đi tới phía trước gương, xoa mặt mình, “Ma ma. Cả đời này. . .hết rồi a, ta già rồi, cái gì cũng bị mất.”
Tô ma ma ngồi dưới đất, cười nói: “Phu nhân, người mới qua nửa đời người mà thôi, hiện tại bắt đầu, là nửa đời sau a.”
Đúng vậy, nửa đời sau nàng sẽ thư thư phục phục, không bao giờ nhìn sắc mặt buồn nôn của phụ tử Nghiêm thị nữa, không bao giờ bị dày vò mỗi ngày nữa, không bao giờ đưa nhi tử đi xa nữa, rất sợ hắn ở trong nhà này, bị dưỡng thành vô liêm sỉ như lão tử của hắn!
“Phu nhân, chúng ta thành công!” Tô ma ma bò qua, quỳ gối trước mặt của Liễu thị, đau lòng nói: “Đỗ tiên sinh nói, lão gia hắn ra không được, không sống được.”
“Đúng vậy. Đỗ Cửu Ngôn người này thực sự quá lợi hại, tâm của mỗi người, hắn đều có thể moi ra được.”
“Ngươi biết không, lúc hắn gặp ta, ta hình như. . . dường như không mặc y phục, thấy cảm thấy thẹn, muốn tìm một món đồ để che mình lại.”
Tô ma ma gật đầu, “Đúng vậy, nô tỳ cũng sợ nhìn ánh mắt của nàng, nàng hình như cái gì đều có thể nhìn thấu, cái gì cũng biết.”
“May là. . . May là cược rồi, không thôi hiện tại chúng ta sẽ không có thản nhiên như thế, nửa đời sau cũng sẽ che che giấu giấu tham sống sợ chết.”
Nàng không đi làm chứng, Đỗ Cửu Ngôn vẫn sẽ viên mãn xử lý vụ án này. Nhưng là bọn hắn, bí mật cất giấu trong lòng, vĩnh viễn là nhi tức của Nghiêm Trí vị vong nhân của Nghiêm Trường Điền.
Nàng đứng ra, quân pháp bất vị thân. Điều này làm cho nàng có thể ngẩng đầu làm người, để cho nhi nữ nàng có thể đường đường chính chính.
Nàng làm đúng, chuyện là đúng nhất đời này, chính là nghe lời Đỗ Cửu Ngôn.
“Thật tốt.” Tô ma ma cười khóc, “Thật tốt a.”
—— lời nói ngoài ——
Không có cha chồng và trượng phu, cái này Nghiêm phủ chính là Liễu thị nhi tử. Nàng xoay người làm chủ nhân, cho nên nàng nói nàng thành công.
Có phải hay không còn có cùng học không biết cụ thể thời gian đổi mới, một ngày canh ba, bảy giờ, bảy giờ rưỡi, tám giờ! Sáng sớm bảy giờ hậu có thể lai nảy sinh cái mới.