Đại Tụng Sư

chương 182: chương 182: giáo huấn hài tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : GIÁO HUẤN HÀI TỬ

Dịch giả: Luna Wong

“Cha a.” Củ cải nhỏ đứng ở phía trước cửa hàng cao điểm, “Phó Kiều ca ca thích cái này.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mua!”

Hai người gọi bốn cân đào tô, nửa đường lại mua hai cân hồng xách đi về nhà.

Phó Kiều ngồi xổm cửa viện, nhìn cửa đang đóng đờ ra.

Bọn họ đẩy cửa đi vào, Phó Kiều ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Mua đào tô, muốn ăn không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Phó Kiều nhìn chằm chằm đào tô trong tay nàng, củ cải nhỏ lấy hai cái ra, cho Phó Kiều một cái, bản thân một cái, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, a ô một ngụm nhai, “Thơm quá a.”

Phó Kiều học hắn, cũng cắn một cái.

“Có phải ăn thật ngon hay không?” Củ cải nhỏ nhìn hắn.

Phó Kiều nhai, lại ăn một miếng, hướng về phía hắn câu khóe miệng, chợt nhớ tới cái gì, bản thân cắn một khối đào tô bỏ vào trong ngực, chạy ra ngoài.

“Phó Kiều ca ca.” Củ cải nhỏ đuổi theo ra, Phó Kiều đã chạy rất xa, Đỗ Cửu Ngôn đưa đồ trong tay cho hắn cầm, “”Ngươi ở nhà chờ, ta đi xem.”

Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp đi Tứ Đường hạng.

Phó gia khóa cửa, nàng nhìn thấy Phó Kiều đang ngồi xổm cửa.

“Vào không được sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Phó Kiều ngẩng đầu nhìn nàng, lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa, Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, chỉ chỉ tường viện, “Chúng ta leo tường có được hay không?”

Nàng nói xong, nâng Phó Kiều lên, Phó Kiều ngồi trên tường rào, nhìn nàng phía dưới, gương mặt hồng phác phác.

“Chờ ta một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn nhảy liền lên tường vây, lôi kéo Phó Kiều cùng nhau nhảy vào, Phó Kiều nhìn nàng dắt tay của mình, lại nhìn mặt nàng một cái, hướng về phía nàng mím môi thật nhanh cười, chỉ là trong nháy mắt, dáng tươi cười lại tiêu thất.

Đỗ Cửu Ngôn lại cao hứng, lôi kéo hắn nói: “Ngươi muốn làm cái gì, ta cùng ngươi làm.”

Phó Kiều đẩy cửa phòng Phó Vũ ram đứng ở cửa nhìn giường sụp đổ, đặng đặng chạy vào phòng bếp, hình như đang tìm tỷ tỷ, một lát sau gian phòng của mình…Cuối cùng đứng ở giữa viện tử, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nói: “Tỷ tỷ có việc, đi rất xa, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về.”

“Ngươi, ngươi tạm thời ở cùng củ cải nhỏ có được hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nói.

Phó Kiều như đang suy tư, bỗng nhiên đi ra ngoài, một hơi thở chạy đến đầu ngõ, trước đây Phó Vũ đi mua thức ăn, sẽ từ trong ngõ hẻm này đi ra, hắn ngồi xổm đầu ngõ dựa vào tường, mắt lom lom nhìn.

“Thối kiều!” Bỗng nhiên, đám tiểu hài tử kia chạy từ ngõ hẻm truy đuổi đùa giỡn, phát hiện Phó Kiều, “Phó Kiều, tỷ tỷ ngươi đã chết, ngươi ở đây chờ hồn của nàng a?”

Một trận cười to.

“Hắn càng ngày càng choáng váng, khẳng định không biết cái gì là đã chết.”

“Phó Kiều, tỷ tỷ ngươi bị nam nhân ngủ cùng, để người siết…” Một tiểu hài tử tám chín tuổi, nói phân nửa, bỗng nhiên lỗ tai bị người xách, hắn ai u đánh tay của đối phương, “Ngươi con mẹ nó, mau buông tay.”

“Hắn là tiểu hài tử nhà ai?” Đỗ Cửu Ngôn kéo lỗ tai tiểu hài tử, hỏi đồng bạn của hắn, “Để cha nương hắn lập tức đến chỗ ta nhận người, nếu như không đến, ta sẽ đánh gãy cả hàm răng của hắn.”

“Ngươi, ngươi dám!” Tiểu hài tử mắng.

Đỗ Cửu Ngôn dùng lực, “Ta chẳng những có thể đánh răng ngươi, còn có thể vá miệng của ngươi.”

Oa! Cha, nương…

Đám tiểu hài sợ làm chim muông bay tán loạn.

Chỉ chốc lát sau, phụ mẫu hài tử một người cầm chổi, một người cầm đòn gánh chạy tới, vừa nhìn là Đỗ Cửu Ngôn, hai người đều ngẩn ở đây tại chỗ.

“Tiểu hài tử nhà ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Cha hài tử gật đầu.

“Tiểu hài này không có giáo dục. Ngươi lĩnh trở về dạy cho tốt, nói cho hắn biết chuyện gì không thể làm cái gì không thể nói. Một ngày không học được một ngày nhốt ở nhà, nếu để cho ta lại nhìn thấy hắn ở trên đường chạy loạn mắng người, thì không phải là nhéo lỗ tai đơn giản như vậy!”

Đỗ Cửu Ngôn buông tiểu hài tử, tiểu hài tử thấy phụ mẫu của chính mình cũng không dám nói lời nào, cũng đoán được người này đắc tội không nổi, ngồi xổm gào khóc.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào tiểu hài tử khóc, còn có bảy tám tiểu hài tử trong ngõ hẻm, “Đến đây xin lỗi Phó Kiều!”

“Ta nhận ra nhà của các ngươi, cũng biết phụ mẫu các ngươi, ngày hôm nay không xin lỗi, bắt đầu từ ngày mai quỳ gối cửa nhà Phó gia, quỳ đến Phó Kiều hết bệnh mới thôi.”

Cha hài tử đá hài tử nhà mình một cước, “Còn không mau nghe Đỗ tiên sinh nói, xin lỗi Phó Kiều.”

Mấy hài tử co rúm lại, lắp bắp nói: “Phó Kiều, xin, xin lỗi!”

“Vì sao xin lỗi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tiểu hài tử nhìn nàng, lại nhìn Phó Kiều, một người trong đó nói: “Không, không nên mắng hắn!”

“Vậy có thể mắng người khác sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mấy hài tử lắc đầu, “Không, bất kể là ai cũng không thể mắng!”

“Từ hôm nay trở đi, có tiền phải đi đọc sách, không có tiền phải đi làm việc, ít ở bên ngoài du đãng!” Đỗ Cửu Ngôn kéo Phó Kiều lên, nói: “Tỷ tỷ hiện tại sẽ không trở về, chúng ta về trước đi.”

Phó Kiều không dám nhìn mấy hài tử, cúi thấp đầu theo Đỗ Cửu Ngôn trở về.

bg-ssp-{height:px}

Phía bên ngoài viện truyền đến một trận thanh âm cha nương hài tử đánh hài tử, “Cho ngươi suốt ngày chạy loạn bên ngoài, Đỗ tiên sinh đánh chết ngươi thì tốt rồi.”

“Sau này không được ra ngoài chơi nữa, theo ta đi làm việc.”

Vừa nói chuyện, tiệm hành tiệm viễn.

Phó Kiều lôi kéo ngăn tủ, từ phía sau móc ra một bình, từ trong lòng ngực bỏ năm mươi văn tiền cuối cùng tỷ tỷ lưu lại vào, Đỗ Cửu Ngôn thấy bình viết: Còn kém bốn mươi lăm văn, có thể rời khỏi nơi này!

Đỗ Cửu Ngôn lất tờ giấy kia xuống đặt vào bình, nhẹ nhàng nói: “Tiền đủ rồi a!”

Đáng tiếc, Phó Vũ không đi được.

“Quảng Tây.” Bỗng nhiên, Phó Kiều ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Quảng Tây.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Muốn đi Quảng Tây?”

Phó Kiều lại không nói, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, ôm thật chặt bình.

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn vào trong ngực, cùng bình kia, “Ta đi lấy tro cốt của Phó Vũ, mang theo nàng cùng…đi Quảng Tây.”

Phó Kiều ôm bình theo Đỗ Cửu Ngôn trở về.

Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Tiêu Tam, “Tam gia, án tử kết án, Phó Vũ có thể đưa đi chưa, ta định làm đạo trường mấy ngày cho nàng, rồi hoả táng nàng.”

“Việc này ta không thể làm chủ.” Tiêu Tam nói: “Ngươi đi hỏi đại nhân đi, nếu như đại nhân đồng ý, vậy ngươi lĩnh trở về.”

Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Quế vương.

Quế vương chính nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, cầm trong tay một đoạn mía ngọt, cắn một cái nhai nhai, nghe được tiếng bước chân dư quang nhìn lướt qua, nói: “Nếu ngươi tới nói lời cảm tạ, thì không cần.”

“Ta đến nói chuyện với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi đối diện hắn, “Phó Vũ có thể mang đi chưa? Ta phải giúp Phó Kiều xử lý hậu sự.”

Quế vương nhét mía vào thùng, ngồi xuống nhìn nàng, “Loại chuyện nhỏ này chẳng lẽ còn muốn ta hỗ trợ?”

“Ngươi đồng ý?” Đỗ Cửu Ngôn lộ ra một bộ biểu tình ngươi xác định, “Vụ án này đến phủ nha, cấp trên nói không chừng còn có người đến phúc tra.”

Quế vương phất tay, “Phúc tra lại nói chuyện phúc tra.” Dứt lời, híp mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngày hôm qua ngươi đánh ta, có sung sướng không?”

Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Ngày hôm qua chúng ta đánh nhau? Không thể nào đâu.”

“Xạo với ta?” Quế vương siết mía.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Thật không nhớ rõ, ta ngày hôm qua ở đối diện ăn đồ nướng, lão bản nhiệt tình mời ta uống rượu mai tủ nhà hắn, ta bất lưu thần uống say, phía sau thế nào về nhà đều không nhớ rõ.”

“Ta nhịn người trước.” Quế vương dùng mia chỉa về phía nàng, “Đêm nay đừng quên hẹn ước với ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nói với ngươi, ta đây phải đi lĩnh Phó Vũ, mời người hỗ trợ hoả táng. Phó Kiều muốn mang nàng đi Quảng Tây.”

Quế vương nói: “Hắn một đứa bé, đi Quảng Tây không phải vẫn chết sao. Đều là chết, đi đâu cũng thế.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, “Đồng tình tâm của ngươi nhất định bị lừa ăn rồi.”

“Tại sao lại là lừa?” Quế vương ném mía qua, Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận, sau khi ra cửa tiện tay cắm vào khóa cửa.

Quế vương đập cửa, “Mở cửa, ngươi điêu heo này!”

Buổi chiều nàng đi nghĩa trang lĩnh di thể Phó Vũ hỏa tàng, mang theo bình tro cốt của Phó Vũ, ở Long Khánh tự làm siêu độ, lại cúng một ngọn đèn trường minh cho Phó Vũ, tro cốt tạm thời tồn trong miếu.

Phó Kiều ôm bình ngồi chờ nàng ở cửa.

“Làm xong rồi.” Đỗ Cửu Ngôn ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của hắn, nói: “Nhưng là chúng ta còn không biết phải đi chỗ nào của Quảng Tây, sau khi đi ngươi phải ở đâu. Nên, ta còn cần thời gian an bài, chờ tất cả chuẩn bị thỏa đáng, bên kia có người chiếu cố ngươi, chúng ta lại xuất phát, được không.”

Phó Kiều nhìn nàng, gật đầu.

“Thật ngoan.” Phó Kiều mỗi một lần đáp lại đều đáng quý, chỉ cần hắn còn nguyện ý giao lưu với người khác, chờ thời gian dài, bệnh của hắn nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Đỗ Cửu Ngôn dắt tay hắn, “Hiện tại đi ngủ được không?”

Phó Kiều để cho nàng dắt, đi căn phòng vốn của Ngân Thủ, chờ hắn ngủ Đỗ Cửu Ngôn mới ra ngoài.

Tất cả mọi người ở chính đường chờ nàng, Trần Lãng nói: “Đi Quảng Tây đường không xa, thế nhưng muốn đi vào ở lại không dễ dàng. Hơn nữa, một mình hắn ở bên kia không có người chiếu cố, ngươi định làm như thế nào?”

“Loại sự tình này, đương nhiên phải tìm Thái Trác Như.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn cũng sắp tới Thiệu Dương, chờ hắn tới thỉnh hắn an bài.”

Trần Lãng gật đầu, đang muốn nói, viện môn bị người đẩy ra, Bả Tử phong trần mệt mỏi trở về, Đỗ Cửu Ngôn nhìn nhãn tình sáng lên, nói: “Ngươi không trở lại nữa, ta còn muốn đi tìm người.”

“Uống trà.” Trần Lãng châm trà cho Bả Tử.

Bả Tử trên dưới quan sát Đỗ Cửu Ngôn, xem qua mọi người, uống trà, nói: “Ta không có việc gì.”

“Cực khổ, hoàn hảo toàn tu toàn vĩ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử nhìn nàng, “Quế vương cũng không tệ, còn có thể toàn tu toàn vĩ.”

“Đây cũng chính là chỗ ta ngoài ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thế nào, đã tìm được chưa?”

Bả Tử gật đầu, nói: “Bên trong thiện phòng Thành Hoàng miếu. Bọn họ rất tinh, dọc theo đường đi chặt đứt mấy đầu mối của ta, mới tìm được Thành Hoàng miếu. Ta đã xác nhận qua, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”

Thành Hoàng miếu a? Lần trước bốn vị tiên sinh Tây Nam, đã ở trong Thành Hoàng miếu.

—— lời nói ngoài ——

Lễ bái thiên, nhìn xong, nhắn lại, ngủ tiếp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio