Q – CHƯƠNG : MẪU TỬ BA NGƯỜI
Dịch giả: Luna Wong – hôm nay là một ngày vui của nhà tôi, nên tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay mỗi chuyện tôi dịch sẽ up một chương, và liên tục trong vòng ngày. Chúc mọi người có thời gian đọc truyện vui vẻ tại Bookwaves
“Ta nóng trong người, huyết khí phương cương.” Quế vương bưng trà khò khè uống nửa bôi, ném chung trà sang một bên.
Quách Đình chắp tay, nói: “Hồi thánh thượng, lời của vương gia, đã nói xong.”
“Ta đi đây.” Quế vương nhảy lên một cái, duỗi người, “Ca, cho ta ít tiền tiêu, lần trước trở về thiếu nhiều tiền thưởng chưa cho. Ta vốn có dự định quỵt nợ, thế nhưng lúc này mới cách hơn một tháng lại về, không thể không cho được.”
“Tiết Án, cho hắn lấy năm trăm lượng.” Triệu Dục đứng dậy, đi tới trước mặt Quế vương. Tuy là huynh đệ, nhưng Quế vương càng giống tiên đế, thân cao dung mạo tuấn mỹ. Triệu Dục cũng rất đoan chính tuấn lãng, nhưng so với Quế vương, thiếu tinh xảo và phiêu dật.
“Ngươi chừng nào mới có thể trưởng thành.” Triệu Dục bất đắc dĩ nói: “Suốt ngày chỉ biết quấy rối trẫm, lúc người khác chửi người, cũng sẽ lén mắng trẫm quản giáo vô phương trong lòng.”
Quế vương bĩu môi, cầm tiền Tiết Án đưa cho vào trong lòng, đang muốn đi, tiểu nội thị bên ngoài đưa hồ sơ đến, Quế vương thoáng nhìn trên hồ sơ, “Vật gì vậy, ta xem một chút?”
Tiểu nội thị nhìn Triệu Dục, Triệu Dục lấy chi Quế vương, “Thế nào, cảm thấy hứng thú với triều chính?”
“Đây là Bảo Khánh phủ, ấn phía trên ta nhớ kỹ.” Quế vương cầm hồ sơ mở vừa nhìn, nhất thời cười ha ha, “Ca, Lý đại nhân này chết tốt lắm, ngươi không hiểu được, lúc ta làm huyện lệnh mỗi ngày hắn viết thư uy hiếp ta, nói ta không nghe lời thì giết chết ta.”
Triệu Dục ngưng mi, nói: “Ngươi làm một tháng huyện lệnh làm ra kinh nghiệm rồi.” Lúc nói chuyện lấy tới xem, ngưng mi nói: “”Phụ nhân này. . . Thật là ác độc.”
“Ca, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Lý đại nhân chết tốt lắm a.” Quế vương chỉ vào Quách Đình, “Ngươi nói, Lý đại nhân này chết có phải tốt lắm hay không?”
Trong lòng Quách Đình ngẩn ra, cảm kích nhìn Quế vương một mắt, nhất thời tiến lên không kịp chờ đợi tiếp lời, “Thánh thượng, phu nhân và nội tử là tỷ muội trong khuê. Mấy năm nay Lý Chấp sủng thiếp diệt thê, đánh chửi Lý phu nhân, thậm chí đe dọa đánh nàng mình đầy thương tích trọng thương vài lần, lần này Lý phu nhân thất thủ giết hắn, thật sự là cử chỉ tuyệt vọng.”
Triệu Dục ngưng mi nhìn về phía Quách Đình, “Nhưng hàng năm bình luận của Lý Chấp đều là ưu, chính tích không sai a.”
“Có thể năng lực còn đường, nhưng nhân phẩm quả thật có nên thương thảo.” Quách Đình nói.
Triệu Dục đặt hồ sơ lên bàn, nhìn lướt qua Quách Đình, “Triều đình bồi dưỡng một vị quan viên có năng lực phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực và thời gian, hôm nay chỉ vì hiềm khích phu thê, liền giết hắn. Đây đối với triều đình mà nói, là tổn thất.”
Quách Đình không dám nói nữa, chắp tay xác nhận.
Nhà nhỏ không bằng nhà lớn (mọi người), từ đại nghĩa bắt đầu nói, lý của Triệu Dục là lẽ phải.
“Ca!” Quế vương đặt mạnh chung trà, phản bác: “Tề gia trì quốc bình thiên hạ, Lý Chấp này đến nhà cũng quản không tốt, có năng lực đi nữa cũng là xấu!”
Triệu Dục chỉ vào hắn, “Từ đâu học được ô ngôn uế ngữ, không cho phép nói.”
“Đã biết, đã biết.” Quế vương phất tay, nói với Quách Đình: “Ta thấy để phu nhân ngươi thỉnh một tụng sư, làm biện hộ có tội. Vị Lý phu nhân này cũng đáng thương.”
Lúc nói chuyện, lắc đầu vẻ mặt tiếc hận.
“Ngươi cũng có lúc cảm thấy người khác đáng thương?” Triệu Dục bị tức đến cười, “Bất quá, ngươi quen vị Lý phu nhân này?”
Quế vương hì hì nở nụ cười, “Ca, ngươi chưa làm qua huyện lệnh ngươi không biết, thẩm án biện tụng đó mới gọi là sảng khoái, ta. . .”
“Nói bậy! Trẫm đi làm huyện lệnh gì, ngươi nói chuyện có qua não không?” Triệu Dục nói.
Quế vương bĩu môi, “Phản chính vụ án này ta cảm thấy Lý phu nhân thương cảm, ngươi đè tháng đi, phỏng chừng năm ba ngày bên đó sẽ trình công văn phúc thẩm, đến lúc đó ngươi đồng ý một cái, liền qua.”
“Ngươi. . .” Triệu Dục phất tay, “Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi lão lão thật thật đừng gây chuyện thị phi cho ta, việc này trẫm theo ý ngươi.”
Quế vương nhất thời đứng lên, hướng về phía Triệu Dục chắp tay, “Đa tạ đa tạ, ta đây phải đi thỉnh an mẫu hậu a, buổi tối. . . Buổi tối để thiện phòng làm chút đồ ngon cho ta, Thiệu Dương đó quá khổ, ta muốn ăn sơn trân hải vị.”
“Ngươi đều ăn một đường rồi, sổ con tố cáo ngươi phô trương trẫm còn giữ đây.” Lúc nói chuyện Triệu Dục lại cùng Tiết Án nói: “Đi nói với thiện phòng, làm chút đồ Quế vương thích ăn.”
Tiết Án xác nhận đi.
Quế vương nghênh ngang xuất môn, Quách Đình cũng cáo từ đi ra, chạy vài bước theo sau lưng Quế vương, thấp giọng nói: “Đa tạ vương gia!”
“Nhớ kỹ nhân tình của ta a, chớ không việc có việc liền tranh công.” Quế vương nhớ tới cái gì, “Ngươi thỉnh công cho tiểu nhi kia?”
Quách Đình xác nhận, quy củ nói: “Hắn. . .hắn bắt vương gia có công.”
“Bắt ta có công?” Quế vương quay đầu lại trừng Quách Đình, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Quách Đình cũng rất xấu hổ, thế nhưng sự tình đúng là như vậy, “Mạt tướng. . .” Hắn chưa nói xong, bị Quế vương cắt đứt, “Ngươi thỉnh đi, ta sẽ để người thỉnh cũng là thỉnh không công.”
Lúc nói chuyện hừ một tiếng, phất tay áo đi.
Quách Đình ngạc nhiên, lại cúi đầu thở dài.
Dọc theo đường đi cung nữ nội thị đều hành lễ, Quế vương trực tiếp đi Khôn Ninh cung. Tiền ma ma sớm chờ ở cửa, thật xa thấy cao hứng nói: “Vương gia tới rồi.”
Trong Khôn Ninh cung rối loạn một trận, lập tức an tĩnh lại.
“Tiền ma ma.” Quế vương cà lơ phất phơ kéo vai Tiền ma ma đi vào, “Kích động như vậy, là rất nhớ ta đi.”
bg-ssp-{height:px}
Tiền ma ma từ nhỏ liền theo thái hậu, tình cảm hai người dường như tỷ muội, Quế vương cũng là nàng nhìn lớn lên, trong mắt của nàng tuy là chủ tử, nhưng lại còn thân hơn ruột thịt, nguyện ý bỏ mạng để thương yêu, “Vương gia của ta, người đi ra ngoài một chuyến tại sao lại gầy rồi. Một hồi nô tỳ nấu canh cho người.”
“Ta thích uống canh người nấu.” Quế vương cười tủm tỉm nhìn tóc Tiền ma ma, “Tại sao lại lại bạc thêm mấy sợi rồi, ta tìm thuyết cho người, không có uống sao?”
Tiền ma ma gật đầu, “Uống rồi uống rồi, tất cả mọi người nói tóc bạc ít hơn trước đây nhiều.”
“Ta không thấy được.” Quế vương bĩu môi, dừng lại tỉ mỉ quan sát, “Phải uống thêm lượng thuốc.”
Tiền ma ma dở khóc dở cười, thúc hắn nói: “Nương nương đang đợi người, nhanh đi.”
“Ân, một hồi sẽ nói với người.” Lúc nói chuyện Quế vương bỗng nhiên đi nhanh, dường như một trận gió, hô: “Nương!”
Thái hậu nghiêm túc ngồi ở trên giường la hán, tâm tình chuẩn bị tốt, chờ tiểu nhi tử tiến đến cho hắn một trận phủ đầu. Nhưng một người lớn như vậy, thoáng cái nhào vào ngực nàng, ôm hông của nàng, ngẩng đầu một cái lộ ra mặt tinh xảo đẹp như tiên đế, hướng về phía nàng làm nũng, “Nương, hài nhi thật là nhớ người a.”
(Luna: đã biết củ cải nhỏ giống ai rồi)
Một tháng này thái hậu tích lũy tức giận, trong nháy mắt này tản hết.
“Chỉ biết nói bằng miệng, ta thấy ngươi điên ở bên ngoài nên rất phải cao hứng.” Thái hậu chỉ trán của nhi tử, “Ngươi con thỏ nhỏ chết bầm này, một chút lương tâm cũng không có.”
Quế vương cười, “Nương, lòng ta nóng hừng hực, đều là chứa người đó.”
Thái hậu không kềm được nở nụ cười, “Đi gặp qua ca ngươi rồi?”
“Ân.” Quế vương nói: “Lần này không huấn ta, người yên tâm đi.”
Thái hậu gõ đầu của hắn, “Huấn ngươi mới tốt, một ngày không một tấc phân không làm chuyện đứng đắn. Sớm quét hết đám ô hợp này của ngươi, lại hồ nháo ta không lưu tình đâu.”
“Khó mà làm được, đã nói ba năm rồi.” Quế vương nói: “Phản chính Quảng Tây cũng phải cho ta làm đất phong, để ta lăn qua lăn lại mấy năm, chờ ta đụng vách, ta sẽ về.”
Thái hậu cảnh cáo nói: “Vậy ngươi làm đất phong a, dựng cờ tạo phản cái gì, để cho người khác xem chê cười của ngươi. Nếu không phải ca ngươi nhường ngươi, sớm chém đầu ngươi rồi.”
“Đây đều có sức mạnh, mọi người thấy ta đều sợ hãi. Quan trọng nhất, binh mã thủ biên đều cường tráng không ít.” Quế vương nói: “Đây đều là công lao của ta!”
Thái hậu hừ một tiếng, “Binh mã có người thao luyện, không cần ngươi phí tâm. Lần này trở về, ngươi thành thật ngây ngô ở kinh thành, nếu như còn dám đi, ta không nhận nhi tử như ngươi nữa.”
“Đã biết, đã biết.” Quế vương ngồi sát thái hậu, Tiền ma ma rót trà sâm, “Vương gia uống một hỏi, ít nhiều bổ chút.”
Quế vương bóp mũi, “Ma ma uống, thân thể ta khoẻ mạnh, nào cần dùng những thứ này.”
“Ngươi cũng thực sự là, hắn thanh niên nhân nào cần dùng trà sâm, quay đầu lại quậy ra một thân lửa, lại không nữ nhân chiếu cố.” Thái hậu nói Tiền ma ma.
Tiền ma ma gật đầu, khuyên nhủ: “Vương gia, bằng không. . .”
“Đình chỉ!” Quế vương nói: “Ta đói bụng, làm chút thức ăn đi.”
Thái hậu liền khóc, “Tôn tử của tiểu nhi tử ta. . . Sợ là trước khi chết cũng không bế nỗi rồi.”
Khóe miệng của Quế vương run lên, làm bộ không có nghe thấy.
Ngoài ngàn dặm, Đỗ Cửu Ngôn và Đậu Vinh Hưng đến Bảo Khánh, Quách phu nhân mang theo hai nữ nhi và nữ tế của Mã Ngọc Nương chờ ở cửa thành.
Trưởng nữ của Mã Ngọc Nương Lý Minh Châu, nữ tế Phiền An Ích, thứ nữ Lý Minh Lan, nữ tế Diêu Khải Tân, nha hoàn bà tử hai nhà, hạo hạo đãng đãng.
Quách phu nhân giới thiệu bốn người, Đỗ Cửu Ngôn quan sát hai vị tỷ muội Lý thị, hai tỷ muội đều là chừng hai mươi, dung mạo cũng đều rất giống Lý Chấp, mặc dù thanh tú, nhưng nhìn qua vô cùng văn tĩnh hiền thục, nhất là ánh mắt nhìn người có chút co rúm lại, không giống như là khuê tú giàu có nuôi ra ngoài.
“Đỗ tiên sinh.” Lý Minh Châu rất kinh ngạc Tam Xích đường Đỗ Cửu Ngôn đại danh đỉnh đỉnh, nguyên lai niên kỷ nhỏ như vậy, “Phiền ngươi cực khổ rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.
Đoàn người đi nhà chồng Lý Minh Châu.
Mã Ngọc Nương tìm nữ tế hiển nhiên là mất tâm tư, Phiền An Ích sau khi đậu cử nhân, thi hai lần kỳ thi mùa xuân, đều rớt, sĩ khí giảm đi xong chuyên tâm ở trong nhà xử lý chuyện buôn bán của hai cửa hàng.
Cha mẹ chồng của Lý Minh Châu đều đã qua đời nhiều năm, hai cô tỷ đã sớm thành gia, nên Lý Minh Châu vừa gả sang đó còn như đương gia làm chủ, sống cuộc sống hai người với Phiền An Ích.
Dâng trà, Phiền An Ích cầm đơn kiện của mình cho Đỗ Cửu Ngôn, “Đây là sáng nay dậy viết, Đỗ tiên sinh người xem xem.”
Đỗ Cửu Ngôn tinh tế nhìn một lần, ngẩng đầu hỏi Phiền An Ích, “Vị ma ma bị bỏng chết kia, đã nhập táng?”
“Táng rồi, nha môn nói không dùng được, chuyện của chúng ta xảy ra ngày thứ ba đã nhập thổ rồi.” Phiền An Ích nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong nha môn, các ngươi có người quen biết?”
“Ta. . . Ta có.” Diêu Khải Tân đứng dậy, nói: “Ta có vị bạn học họ Miêu ở huyện nha làm thư lại viết thay.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Vậy thì mời hắn hỗ trợ thông bẩm một tiếng.”
—— lời nói ngoài ——
Chúng ta thái hậu nương nương thật là nhớ yếu tiểu nhi tử tôn tử!