Q – CHƯƠNG : TỨ PHƯƠNG KINH THÀNH
Dịch giả: Luna Wong
Hai mươi ba tháng chạp, tường thành nguy nga của Yến kinh gần trong gang tấc.
Bả Tử đánh xe, củ cải nhỏ ghé vào trên bả vai của hắn, vẻ mặt tò mò đánh giá, “Tường thành này cao hơn Thiệu Dương thật nhiều a.”
“Là kinh thành a.” Hoa Tử cũng lộ đầu ra, hai hài tử cùng điệt thanh kinh thán, Bả Tử lái xe, cười nói: “Người kinh thành nhiều, không được chạy loạn.”
Hoa Tử và củ cải nhỏ gật đầu.
“Cửu, Cửu ca.” Tống Cát Nghệ giục ngựa qua đây, đến trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, nghiên nhìn trái nhìn phải, “Cửu, Cửu ca, mặt, mặt mới, của, của ngươi, càng, càng xấu.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng đầu lông mày thật đậm của bản thân, nhìn hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Soái, soái khí.” Tống Cát Nghệ nói.
Đỗ Cửu Ngôn quét Bả Tử một mắt rất là bất mãn, Bả Tử nín cười, thấp giọng nói: “Nhìn quen rồi, vẫn rất dễ nhìn.”
“Ta cho rằng ngươi đố kị khuôn mặt ta đẹp.” Lần này ta cũng không tính toán với ngươi, chờ quay về Thiệu Dương, da mặt này cho ngươi mượn mang vài ngày.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử thấp giọng cười.
“Vào thành rồi.” Một đường trầm mặc, Hạ Thành ra cửa xe, nói: “Mã thị, ngươi vào xe tù ngồi!”
Đỗ Cửu Ngôn ở trên lưng ngựa ho khan một tiếng, nói: “Đại nhân là muốn tạo thế?”
“Ngươi có ý gì.” Hạ Thành đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy dung mạo của nàng hôm nay có điểm bất đồng, vưu kì đôi lông mày, đặc biệt chướng mắt.
Về phần mày kiếm thế nào trở nên đậm, hắn không có suy nghĩ nhiều, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
“Chính là cuối năm, trong thành nhiều người đi mua hàng tết. Chúng ta rêu rao vào thành như thế còn mang theo xe chở tù, thế tất sẽ khiến người oanh động vây xem, đến lúc đó bị vây khốn ở trên đường, nửa bước khó đi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Hạ Thành ngưng mi suy nghĩ một chút, phất tay áo lại chui vào xe.
Xe từ từ vào thành, đi qua nhai đạo náo nhiệt ngựa xe như nước, quả nhiên không có khiến cho người khác quan tâm. Hạ Thành mang Mã Ngọc Nương đi Thuận Thiên phủ nha.
Ngoài cửa nha môn, Đỗ Cửu Ngôn dặn dò Mã Ngọc Nương: “Đã nói phải thẩm, hẳn là ở nơi này mấy ngày. Phu nhân không cần phải sợ, như trước người khác hỏi cái gì, ngươi như thực chất đáp là được.”
“Vâng.” Mã Ngọc Nương đáp lời.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Muốn ăn cái gì cứ dùng tiền mua, ngân phiếu luôn mang theo bên mình, không nên để bản thân thua thiệt.”
“Được.” Mã Ngọc Nương theo Hạ Thành vào phủ nha.
Quách Đình chạy tới, chào hỏi mọi người, “Đỗ tiên sinh, chúng ta ở kinh thành có một trạch tử nhị tiến, người mang theo các vị tiên sinh và người nhà ở đi.”
“Chúng ta đều là nam nhân, thuê một khách sạn là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu tiện, để Khương di nương các nàng ở nhà các ngươi.”
Quách Đình suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được. Đối diện ngõ nhỏ nhà của ta có một khách sạn tốt, ta thuê viện tử xong, để cho các ngươi ở.”
An bài này tất cả mọi người đều thoả mãn, đều tự lái xe đi nghỉ ngơi, Quách Đình nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Hôm nay các vị nghỉ ngơi trước, thời gian thăng đường, ngày mai lâm triều nếu có thể định ra, đến lúc đó ta trở lại nói chi tiết với ngươi.”
“Làm phiền Quách đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Quách Đình xua tay, “Đỗ tiên sinh hỗ trợ, nên là Quách mỗ cảm tạ ngươi mới phải.”
“Vậy không khách khí nữa.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Chờ án này có kết quả viên mãn, chúng ta nâng cốc nói chuyện.”
Quách Đình chắp tay, “Ta đây cáo từ trước.”
“Đi thong thả!” Đỗ Cửu Ngôn tiễn hắn ra ngoài, lúc trở lại củ cải nhỏ đã ở trên giường.
“Cha a.” Củ cải nhỏ thật cao hứng, “Giường nơi này thật ấm áp a.”
Một đường đi bắc, trong trạm dịch có giường, nhưng không ấm như khách sạn, củ cải nhỏ lột đến bản thân chỉ còn lại có nội y, dẩu cái mông lăn mấy vòng.
“Ngươi ngủ một lát, chờ tỉnh ngủ chúng ta đi dạo một vòng.” Đỗ Cửu Ngôn cũng là lần đầu tiên tới, phương vị ở đây phải là Bắc Kinh, tường thành nhìn có loại cảm giác quen thuộc, nhưng cũng không có quen thuộc.
Đối với nàng mà nói, là một địa phương xa lạ.
Củ cải nhỏ ừ một tiếng, lăn lăn, chăn chăn ngủ như heo.
Nàng rửa mặt thay đổi y phục, Bả Tử đến gõ cửa, “Muốn đi ra ngoài ăn cơm, hay đặt bàn về ăn?”
“Ngươi tới thật đúng lúc.” Đỗ Cửu Ngôn ném da mặt lên bàn, rót trà cho Bả Tử, hai người ngồi đối diện.
Bả Tử ngưng nhìn lướt qua chung trà, vừa nhìn về phía nàng, “Hạ độc trong trà?”
“Sắp rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vì sao làm da người cho ta?”
Bả Tử nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ngươi hiếu kỳ thân thế và lai lịch của ngươi chứ?”
“Ngươi quả nhiên biết thân phận của ta?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Nói như thế, ngươi gặp chúng ta cũng không phải là ngẫu nhiên?”
Bả Tử không nói chuyện, hắn biết rõ, lấy thông minh của Đỗ Cửu Ngôn, hẳn là đã sớm nhìn ra, nàng chỉ là không muốn quan tâm tới mà thôi.
“Bảo hộ chúng ta?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử mặt không thay đổi nói: “Không phải.”
“Không phải?” Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Như vậy người mua đồ ăn cho mẫu tử chúng ta, là ngươi?”
Bả Tử gật đầu.
“Như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn đứng lên đi hai bước, dừng lại nhìn Bả Tử, “Ta lúc đó tỉnh lại còn rất kỳ quái, ta trước đây yếu như vậy, làm sao mang theo củ cải nhỏ lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, lại không có gặp phải nguy hiểm.”
“Nguyên lai là có ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, “Cũng không đúng, lúc ta cùng Lại Tứ giao thủ, ngươi cũng không có xuất thủ tương trợ.”
Bả Tử nhìn nàng, “Ngươi cần sao?”
“Trán ta còn sẹo.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ngươi đoán ta có cần hay không?”
Bả Tử trầm mặc một khắc, lên tiếng nói: “Lúc đó ta theo củ cải nhỏ ly khai.”
Theo củ cải nhỏ?
“Nói như vậy, mục đích của ngươi không là bảo vệ ta, mà là đang bảo hộ củ cải nhỏ?” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nhìn hắn.
Bả Tử bật cười, nhàn nhạt nói: “Trước kia là thế.”
bg-ssp-{height:px}
Cái này không sai biệt lắm, hắn chỉ cần xác định củ cải nhỏ không có nguy hiểm thì tốt rồi, về phần mẫu thân của củ cải nhỏ sống hay chết không có quan hệ gì với hắn.
“Lạnh lùng a.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi trở lại, “Nói như vậy, ta đến kinh thành, là sẽ gặp phải người biết ta?”
Bả Tử gật đầu, “Nếu ngươi muốn trở về, đổi lại nữ trang rêu rao nửa ngày, liền có thể nhận tổ quy tông.”
“Quên đi.” Đỗ Cửu Ngôn kiên quyết xua tay, “Ta tiếp tục tự do tự tại, tụng sư của ta.”
Nàng nhận tổ quy tông? Quỷ biết là tông gì.
Quan trọng nhất, giới tính của nàng một ngày bại lộ, tụng sư không làm được nữa.
Lại nói cùng một đống người không quên biết sống chung một chỗ, nàng vẫn là nguyện ý mang theo củ cải nhỏ cuộc sống tự do ở Thiệu Dương.
“Củ cải nhỏ thì sao, sẽ không bị nhận ra?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử lắc đầu, “Sẽ không, không có ai biết ngươi đã sinh hài tử.”
“Vậy dễ làm!” Đỗ Cửu Ngôn dán da người lên mặt, ngồi ở phía trước gương dùng kéo tu bổ lông mi, Bả Tử nín cười, “Ngươi làm gì?”
Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, ghét bỏ nói: “Lông mi không đòi hỉ, ảnh hưởng khí chất chỉnh thể của ta.”
Khóe miệng của Bả Tử run lên, đứng dậy ra ngoài, “Chờ củ cải nhỏ tỉnh, chúng ta có thể ra ngoài đi một chút.”
“Ngươi rất quen thuộc với kinh thành?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử ừ một tiếng.
“Chờ một chút.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, đầu lông mày hơi ninh, thần sắc của Bả Tử cũng nặng một chút, hỏi: “Sao?”
Nàng nói: “Thân phận của ngươi rất cao quý? Rất có tiền?”
“Tạm được!” Lúc nói chuyện hắn liền đi ra cửa, chợt nghe gian phòng truyền đến thanh lẩm bẩm của Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Vậy còn giả nghèo với ta!”
Bả Tử cười trở về gian phòng của mình.
“Cửu, cửu, ca!” Tống Cát Nghệ đẩy cửa tiến đến, ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn dạo qua một vòng, “Ta, ta, ta. . .”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đẹp. Xinh đẹp như hoa!”
“Thật, thật, thật chứ?” Tống Cát Nghệ vuốt ve trực chuyết giáp miên bảo lam sắc vừa làm của mình, da mặt hắn trắng tròn vo, mặc màu này có vẻ đặc biệt anh tuấn, “Ta, ta, ta, ta muốn, ”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lập tức đi.”
“Được!” Tống Cát Nghệ chạy về, lấy sưởng bồng(một dạng áo choàng không tìm ra hình) tỉ mỉ chuẩn bị phủ thêm, lại đeo một cây trâm bạch ngọc cắm vào ngọc quan.
Đậu Vinh Hưng còn lại là một kiện trực chuyết giáp miên thảo lục, phi phong bạch sắc, khí chất của hắn sạch sẽ ôn nhuận, hai người vừa đứng trong viện, sáng rõ loá mắt, nhất thời để đình viện tuyết đọng chưa tan có sinh cơ.
“Đi hát hí khúc?” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ra, nhìn hai người đứng trong viện so đẹp, không khỏi xoa xoa trán.
Đậu Vinh Hưng cười hì hì nói: “Cửu ca, đây là kinh thành. Mặc quá phèn sẽ bị người xem thường.”
Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu nhìn trường bào thiên thanh sắc nửa cũ của mình, tép tép miệng nói: “Ta nhờ cái mặt, không nhờ y phục.”
“Cửu, cửu, Cửu ca, ngươi, ngươi, ngươi nhờ, không, không, được” Tống Cát Nghệ lắc đầu, vẻ mặt thành thật phủ định Đỗ Cửu Ngôn.
Củ cải nhỏ nhảy ra, chống nạnh nói: “Cha ta soái.”
“Ân. Cửu ca soái nhất!” Hoa Tử nói.
Tống Cát Nghệ sờ sờ áo choàng, không phục.
Mọi người cãi nhau ầm ĩ xuất môn. Tiền Đạo An giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn: “Kinh thành là cách cục vuông, tổng cộng chín môn, chín pháo đài, chín tòa long kiều. . .” Lại nói: “Hoàng thành ở bắc. Càng đi về phía trước chính là nơi đại quan quý nhân ở, nghe nói nhà bên kia tấc đất tấc vàng, có tiền cũng mua không được.”
“Hoàng thành a.” Hoa Tử nhìn bắc, Bả Tử sờ sờ đầu của hắn, nói: “Muốn đi Muốn đi, ngày mai dậy sớm một chút đi nằm vùng.”
Hoa Tử cười gật đầu, “Được, được!”
“Bả Tử thúc, muốn ôm ôm!” Củ cải nhỏ không muốn đi bộ, qua đây ôm chân Bả Tử, Bả Tử nâng hắn lên ôm vào trong ngực, hỏi: “Con sâu lười, đi vài bước liền lười biếng.”
Củ cải nhỏ ôm cổ hắn, gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Thừa nhận thật mau. Thế nào không dám kêu cha ngươi ôm.” Bả Tử nói.
Mọi người tìm tiệm bán vịt quay, vừa ngồi xuống, lại gặp phải người quen cũ, đối phương đi tới, chắp tay nói: “Đỗ Cửu Ngôn, thật là trùng hợp.”
“Quý Trọng Ngạn.” Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, “Xem ra kinh thành cũng không lớn a.”
Quý Trọng Ngạn đạm đạm nhất tiếu, nói: “Nói lớn quả thực không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ngươi chạm dùng, ta cáo từ.” Dứt lời, đi một bàn sát vách.
Chợt nghe bảy tám thanh niên nhân một bàn xúm lại nói nhỏ nghị luận án tử của Mã Ngọc Nương.
“Tam ti hội thẩm tác dụng cũng không lớn, làm điều thừa mà thôi.”
Quý Trọng Ngạn nhìn thoáng qua bên này, chậm rãi uống trà.
Bả Tử ngưng mi, Đỗ Cửu Ngôn nhướng đầu lông mày, thấp giọng nói: “Ta thế nào cảm giác, sau khi ngươi làm rõ thân phận, khí thế rất đủ, một mực đấu thế.”
“Chỉ có thể nói ngươi không hiểu ta.” Bả Tử uống một ngụm rượu, thần sắc thản nhiên, “Ta vẫn luôn đấu thế.”
Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi.
Một bàn người vô cùng cao hứng, ăn cơm nước no nê, lúc đi ra bên ngoài bắt đầu tuyết rơi, người đi trên đường cũng ít rất nhiều, Đậu Vinh Hưng nói: “Ta thế nào cảm giác, hoa tuyết của kinh thành cũng to hơn Thiệu Dương.”
“Vậy ngươi không cảm thấy kinh thành lạnh hơn Thiệu Dương sao?” Chu Tiếu nói.
Đậu Vinh Hưng cười hắc hắc.
Mọi người cùng nhau trở về khách sạn, củ cải nhỏ và Hoa Tử khứ quấn quít lấy Đậu Vinh Hưng kể chuyện xưa, Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo nước nóng lảo đảo trở về phòng, đẩy của liền thấy người ngã chỏng vó nằm trên giường.
Chân dài, hồng bào. . .
—— lời nói ngoài ——
Chân dài, hồng bào. . . Nếu như là hồng cái yếm thì tốt rồi, có thể mời thỉnh tưởng tượng một chút. Tiểu yêu tinh giơ chân lên một đường từ ngón chân liêu đi tới. . .
Thoả thích tưởng tượng, nghĩ xinh đẹp, ta phục chế dán trong tương lai một chương lý, ha ha ha ha!
Chương và tiết tên là, yêu tinh liêu cửu gia?