Q – CHƯƠNG : TA MỜI ĂN CƠM
Editor: Luna Huang
“Gặp quỷ, rõ ràng là mùa hè, sao ta cảm thấy trận trận âm phong, lạnh quá!” Tống Cát Xương sợ run cả người.
Đậu Vinh Hưng chỉ chỉ phía sau, “Bọn họ không phải quỷ!”
Tống Cát Xương trừng hắn một mắt, “Câm miệng!”
Bọn họ hầu cả ngày ở cửa của Tây Nam hành hội, cũng không lần thành công nào. Ngày hôm nay thật vất vả nhặt được một người, lại còn bị cưỡng bách.
Rốt cuộc là ai kiếm được ai?
Tống Cát Xương nghĩ như vậy, tức giận liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cười với hắn.
Tống Cát Xương sợ run cả người.
“Bá bá, đi không được, bế đi!” Củ cải nhỏ ngăn cản Đậu Vinh Hưng, “Bế một cái đi, chân chân của bảo bảo đau quá a!”
Đậu Vinh Hưng cúi đầu nhìn. Củ cải nhỏ nộn trắng trắng, mắt như trái nho chớp chớp, trong suốt vô tội thật sự làm người yêu thương, hắn vui vẻ bế hắn lên, “Được, bá bá bế.”
“Bá bá, người họ gì a, là người nơi nào a, trong nhà có bảo bảo không?” Củ cải nhỏ thiên chân khả ái, vẻ mặt hồn nhiên.
Đậu Vinh Hưng lắc đầu, như thực chất đáp: “Ta họ Đậu. Ta còn chưa thành thân, sao có thể có bảo bảo được.” Lại nói: “Ta là người Tân Hóa, các ngươi là người nơi nào a?”
“Bá bá không có bảo bảo a.” Củ cải nhỏ tránh không đáp vấn đề của hắn, “Ngươi bao lớn, cư nhiên chưa thành thân.”
Khóe miệng của Đậu Vinh Hưng run lên, ha hả cười nói: “Tiểu hài tử, không nên hỏi việc này nga.”
Hai người nói chuyện phiếm. Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đạc bộ chậm rãi đi theo.
Mà bọn hắn ly khai không được một khắc đồng hồ, bảng hiệu dán vàng của Tây Nam tụng sư hành hội, ba một tiếng rơi xuống đất…bảng cổ trăm năm, một gãy là đôi.
“Đây…” Sắc mặt của Tiết Nhiên trắng bệch, run rẩy cầm bảng vỡ, lệ ướt hai mắt.
Lục Trán leo xuống từ cây thang, kỳ quái nói: “Dây vừa đổi, làm sao đứt?” Sợi dây này rất rắn chắc, không có chuyện vô duyên vô cơ đứt được.
“Sư huynh, ngươi xem một chút có giống bị người cắt đứt không?” Lục Trán cầm lấy một đoạn đầu dây, nghĩ mãi không thông.
Tiết Nhiên ôm mảnh nhỏ, gào khóc, “Ta có lỗi với sư phụ, có lỗi với tổ sư gia a!”
Tây Nam hành hội kêu rên trận trận, mà trong Tam Xích đường ở cách xa hai con đường lặng ngắt như tờ!
Đậu Vinh Hưng giải thích, “Đạo An huynh, đây là duyên phận a, hơn nữa củ cải nhỏ đặc biệt khả ái.”
Vọng Thư Uyển.com
“Duyên phận, thật là có duyên phận.” Tiền Đạo An từ thủng lỗ trên cửa phòng nhìn ra chính sảnh, Đỗ Cửu Ngôn ưu tai du tai uống trà, củ cải nhỏ dán lỗ tai của nàng nhỏ nhỏ nói chuyện. Hai phụ tử này càng nhìn càng không giống người tốt. Tiền Đạo An vịn tường mới đứng thẳng, nghiến răng nghiến lợi, “Nghiệt duyên!”
Giả dối! Đây là ấn tượng ngày hôm qua của Tiền Đạo An, mà giờ khắc này càng thêm kiên định cảm giác này.
“Dẫn sói vào nhà?” Chu Tiếu cầm quạt giấy, vỗ tay một cái, vạch trần thế cục!
“Làm, làm, sao, đuổi, đuổi, đuổi đi?” Tống Cát Nghệ nhỏ tuổi nhất chen qua, quan sát bên ngoài. Rõ ràng bọn họ dự định bày cuộc lừa chút tiền, hiện tại lại cảm giác đối phương là người xâm lăng!
Năm phát sầu đứng bên cạnh bàn. Không có ghế, từ lúc hai tháng trước, bởi vì thiếu tiền, Đậu Vinh Hưng len lén bán cả năm cái ghết bằng gỗ lê, đổ màn thầu dưa muối ăn cho hai tháng.
“Có tiền không?” Tiền Đạo An hỏi.
Tống Cát Xương ghét bỏ lắc đầu.
“Vậy không thể lưu, chúng ta cũng không có để ăn.” Tiền Đạo An lập tức đánh nhịp, “Đuổi đi!”
Ai đuổi đi? Mọi người cho nhau.
“Ta đi cho.” Chu Tiếu cười híp mắt đứng dậy, “Loại chuyện khổ sở này, chỉ có ta làm được.”
Chu Tiếu chắp tay sau đít, mở cửa hông ra ra ngoài. Trong chính sảnh mẫu tử hai người đang vừa nói vừa cười, củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Đây là Chu Tiếu, người Thiệu Dương, tiến sĩ năm thứ hai Thuận Thiên, năm nay hai mươi hai tuổi.”
“Lợi hại, cái này đều nghe được?” Đỗ Cửu Ngôn bội phục không thôi, năng lực dò hỏi của củ cải nhỏ quả thực số một, trên dưới một trăm bước, từ trong miệng Đậu Vinh Hưng có được nhiều tin tức như vậy.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Chu Tiếu, vóc người cao gầy, môi hồng răng trắng, một thân trường bào thiên thanh nâng khí chất sơ lãng của hắn, như chi lan ngọc thụ.
Củ cải nhỏ cười ngọt ngào với Chu Tiếu, chắp tay trước ngực cong lưng hành lễ, dáng điệu thơ ngây, “Chu bá bá hảo!”
(Luna: Dễ thương thế rồi Chu bá bá có bị dụ hơm?)
“Da, ngươi biết ta?” Chu Tiếu ngồi xuống, sắc mặt ấm áp chuẩn bị nói việc nhà. Đuổi người đi, tóm lại không thể quá trực tiếp uyển chuyển một chút, lưu chút mặt mũi cho tất cả mọi người.
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đúng vậy, Chu bá bá phong lưu phóng khoáng, một mắt ta liền nhận ra. Cha, đúng không?”
“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hướng về phía Chu Tiếu cười cười, “Ăn chưa?”
Chu Tiếu vô ý thức lắc đầu, “Chưa!” Hắn nhớ tới nhiệm vụ của mình, không thể nói chuyện ăn cơm với người ta, “Đỗ tiểu ca, Tam Xích đường chúng ta. . .”
“Ta mời!” Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt lời của hắn, tài đại khí thô vỗ hai lượng bạc trên bàn, “Ngươi đi mua ta cân thịt bò hai mươi cái màn thầu về!”
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Chu bá bá không bị ngây thơ lừa cũng bị tiền lừa.
Chu Tiếu lập tức nhoẻn miệng cười, tay áo như gió đảo qua, chộp bạc trong tay, nét mặt cười vân đạm phong khinh: . . .Kia ngại quá đi, ngươi mới đến làm sao có thể để người mời được.”
“Tiến môn bái sơn đầu, nên làm mà.” Đỗ Cửu Ngôn khoát tay áo, đại khí sảng khoái.
Đuổi nàng, ba cân thịt bò năm cân màn thầu sẽ biến mất!
Chu Tiếu lập tức phân biệt ra được nặng nhẹ, quả quyết nói: “Vậy ngươi uống trà, một hồi chúng ta ăn cơm. Có chuyện sau khi ăn xong mới nói!”
Dứt lời, cầm hai lượng bạc phe phẩy cây quạt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi. . .
“Ác. . .đói. . .” Tống Cát Nghệ chỉ vào khe cửa. . . Tiền Đạo An phụ họa cả giận nói: “Đúng, ác tâm! Vì hai lượng bạc mà khom lưng, ta xem trọng Chu huynh rồi.”
Tiền Đạo An ba một cái mở rộng cửa đi ra.
“Đói. . .đói chết rồi, sớm, sớm trở, trở về.” Tống Cát Nghệ phun ra sáu chữ.
Tống Cát Xương ba một tiếng vỗ vào trên ót hắn, cả giận nói: “Không cốt khí!”
“Ca, ngươi, ngươi đánh, đánh ta.” Tống Cát Nghệ bĩu môi, tròn tròn trong đôi mắt của tụ đầy nước mắt, thân hình cao lớn một tay bổ ngã đường huynh, vừa nháo vừa khóc, “Khi, khi dễ ta!”
Tống Cát Xương bị đè trên mặt đất, có không còn chút sức đánh trả nào.
Tống Cát Nghệ gào khóc! Lại còn nói hắn không cốt khí. Nếu như ngươi có cốt khí, ngươi cũng sẽ không bởi vì sợ mà mang người về.
“Đừng đánh, đừng đánh. Chúng ta nói chuyện.” Đậu Vinh Hưng đi tới can ngăn.
Tống Cát Nghệ ba một cái, ném ánh mắt u oán cho hắn. Đậu Vinh Hưng nhất thời thoại phong nhất chuyển, “Không đói bụng sao, giữ lại khí lực ăn cơm!”
“Ân.” Tống Cát Nghệ ngoan ngoãn ngừng tay, đẩy Tống Cát Xương đầy máu mũi ra ngồi xuống, vừa lau nước mắt, vừa nói:” Ca, ca khi dễ ta.”
Tống Cát Xương xì một tiếng khinh miệt, khí thế hung hăng nói: “Ta khi dễ ngươi, thế sao?”
Tống Cát Nghệ lăn một cái đứng lên muốn động thủ, Đậu Vinh Hưng nhào tới ôm hắn, “Suỵt, nghe bên ngoài!”
(Luna: Ai nha, đám tiểu ca này loạn quá)
—— lời nói ngoài ——
Người, Tiền Đạo An, Chu Tiếu, Tống Cát Xương, Đậu Vinh Hưng, Tống Cát Nghệ!
Tống Cát Xương và Tống Cát Nghệ là đường huynh đệ.