Đại Tụng Sư

chương 212: chương 212: bái kiến đại nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : BÁI KIẾN ĐẠI NHÂN

Dịch giả: Luna Wong

“Quế vương đã tới?” Trời sắp sáng Đỗ Cửu Ngôn tỉnh lại, xoa đầu nói: “Còn cùng các ngươi đánh mã điếu, có phải thắng tiền của các ngươi hay không?”

Quách phu nhân cười nói: “Một mình hắn thắng ba nha chúng ta, nhưng cuối cùng lúc đi cũng không lấy tiền.” Lúc nói chuyện bật cười nói: “Biết vương gia, mới biết được hắn thực sự là tấm lòng son a.”

Mặc dù náo loạn chút, nhưng người lại một chút cũng không xấu.

“Xem như hắn có chút lòng xấu hổ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Kim Tú mang theo Kim Dung nấu nước nóng tiến đến, cho mọi người rửa mặt, Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Ta quay về đi tắm thay y phục, không phải phải vào cung sao?”

“Đúng.” Quách phu nhân nói: “Mặc tuấn mỹ một ít.”

Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận, ôm củ cải nhỏ, Bả Tử cũng tỉnh lại, nhận lấy củ cải nhỏ, ba người đạp tia nắng ban mai ra cửa.

“Lạnh quá.” Đỗ Cửu Ngôn rùng mình một cái, “Sớm biết mặc nhiều chút.”

Bả Tử bị tức nở nụ cười, “Chẳng lẽ không phải ngươi kiếm chuyện sao?”

“Bả gia, là ngươi thêu dệt chuyện, ngươi gần đây một mực thêu dệt chuyện.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bả Tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Không nói với ngươi, phản chính cũng nói không lại ngươi.”

Trở về, Bả Tử mang theo củ cải nhỏ ngủ, Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt thay đổi y phục, dán xong da mặt, qua ôm củ cải nhỏ về, khẽ động hắn tỉnh ôm nàng cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: “Nương, ngươi tỉnh rượu a.”

“Ân. Chúng ta đi tắm thay quần áo, một hồi phải vào cùng chúc tết.” Đỗ Cửu Ngôn ôn nhu nói.

Củ cải nhỏ xoa mắt ngáp lên, Đỗ Cửu Ngôn cởi ngoại y của hắn, tiền lì xì rơi ra từ y phục, hắn sửng sốt khom lưng nhặt lên, “Cha a, tiền áp tuế ai cho ta?”

Tiền lì xì mọi người cho hắn hắn đều đặt ở trong ví, cái này là nhét vào ngực, hiển nhiên là khi hắn ngủ say mới cho.

“Không biết.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua, nhướng mày nói: “Vương gia?”

Củ cải nhỏ mở ra bao đỏ, nhất thời mặt rũ, “Nhất định là vương gia không sai.” Lúc nói chuyện cho Đỗ Cửu Ngôn xem.

Một đồng tiền buộc dây đỏ.

“Xác định.” Đỗ Cửu Ngôn xác định.

Củ cải nhỏ nhét tiền vào trong ví, ghét bỏ nói: “Cha a, vương gia thật keo, một văn tiền cũng có mặt mũi đưa ra nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên.

“Gặp lại hắn, không cần để ý hắn.” Đỗ Cửu Ngôn thay đổi một thân tiểu áo bông hồng đồng đồng cho củ cải nhỏ, tóc không dài buộc lên đỉnh đầu, thắt cái nơ bướm, để khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, như là thiện tài đồng tử.

“Cha a, ta đẹp mắt không?” Củ cải nhỏ uốn tới ẹo lui, Đỗ Cửu Ngôn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Đẹp, giống ta!”

Củ cải nhỏ cười hì hì, tự mang hài, “Nhưng là mọi người nói ta không giống người.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

“Thế nhưng, ” củ cải nhỏ nói: “Người soái hơn chút.”

Đỗ Cửu Ngôn hài lòng gật đầu, ôm nhi tử đi Quách phủ. Quách Đình đã thay triều phục, hai bên trái phải có xe ngựa đậu, hắn cười ngoắc ngoắc, “Củ cải nhỏ, đến chỗ gia gia.”

“Được!” Củ cải nhỏ được Quách Đình ôm, ba người lên xe ngựa.

Ở trên đường Quách Đình nói quy củ cho bọn hắn nghe.

Đến cửa cung, Đỗ Cửu Ngôn đã nhìn thấy bên ngoài đã đứng rất nhiều người, đầu người đầy rẫy, bỗng nhiên nàng nghĩ đến câu nói đùa kia, một gạch có thể đập chết bảy tám quan to nhất phẩm.

“Cầu đại nhân sẽ tới hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quách Đình.

Quách Đình lắc đầu, “Cầu Chương quan giai quá thấp, sẽ không tới.”

“Cầu đại nhân còn phải cố gắng nữa a.” Đỗ Cửu Ngôn không đi bái kiến Cầu Chương, chỉ viết thư, bởi vì nàng lần này tới cũng không phải chuyện tốt, Cầu Chương cũng chỉ là hồi thư cho nàng.

Quách Đình dẫn bọn họ ở một bên chờ.

Rất nhiều người chào hỏi Quách Đình, đều đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, có quan viên hỏi: “Ngươi chính là Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn?”

“Tại hạ Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay trả lời.

Ai ngờ, quan viên hừ một tiếng, nói: “Đường ngang ngõ tắt, không làm việc đàng hoàng, uổng là người đọc sách.”

Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, đánh giá quan bào của đối phương, phi sắc vân nhạn là tứ phẩm.

“Liễu đại nhân, nói như ngươi vậy quá bất công. Tụng sư biện tụng có các loại phương pháp, từng án tử bất đồng, tự nhiên thủ pháp dùng cũng bất đồng. Ngươi không hiểu không nên nói lung tung.” Một vị đại nhân trước mặt Liễu đại nhân bênh vực kẻ yếu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đừng để ý tới chút ít người không có việc gì đi tranh cãi. Luật pháp cũng chưa thuộc, còn bày đặt.”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười.

“Tào đại nhân, luật pháp của ngươi còn không bằng ta đi, ngươi có tư cách gì ở chỗ này nói ta.” Liễu đại nhân nói.

Hai vị đại nhân, ngươi một câu ta một câu tranh chấp, vì vậy chiến cuộc kéo dài lan đến càng ngày càng rộng, ong ong như là thọc tổ ong.

Quách Đình nói: “Chúng ta đi sang một bên.”

Đỗ Cửu Ngôn và Quách Đình tránh sang chỗ của võ tướng.

“Đỗ Cửu Ngôn, nghe nói ngươi hai lần bắt được Quế vương gia, nói như vậy võ công của ngươi không tệ a.” Một vị võ quan bào phục phi sắc tú sư tử nhị phẩm nói.

“Có các nghi muốn vào ngũ quân đô đốc phủ hay không?”

“Hôm nào luận bàn một chút đi, ngươi dùng binh khí gì?”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, ha hả cười, khách khí đáp trả nhiều loại vấn đề.

Ở trước mặt bách quan, Lỗ Chương Chi ho khan một tiếng, nói: “Còn thể thống gì!”

Tràng diện cấp tốc an tĩnh lại.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá đối phương, niên kỷ trên dưới sáu mươi, bào phục phi sắc tú tiên hạc nhất phẩm, khí chất đoan túc bất cẩu ngôn tiếu. Nhưng ngũ quan nhìn qua rất tốt, có thể tưởng tượng lúc còn trẻ, hẳn là rất tuấn lãng.

“Cha a, ” củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Hắn có phải Lỗ các lão hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Ta muốn hắn viết chữ cho ta.” Củ cải nhỏ dược dược dục thí, hưng phấn nói: “Tiên sinh thích chữ của hắn nhất.”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói: “Tìm cơ hội, bây giờ không phải là thời gian.”

Củ cải nhỏ gật đầu.

Vừa lúc Lỗ Chương Chi nhìn bên này, củ cải nhỏ nhất thời thần sắc ngẩn ra, hướng về phía Lỗ Chương Chi cái miệng nhỏ nhắn kéo ra, cười thấy răng không thấy mắt.

Lỗ Chương Chi ngẩn ra, hướng về phía củ cải nhỏ gật đầu, mặt không thay đổi xoay người lại đi qua.bg-ssp-{height:px}

“Ta chào hỏi hắn.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ta cảm giác, ta rất có thể trở thành bằng hữu với hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn che trán, khích lệ nói: “Chút nữa tìm cơ hội ôm chân lớn, tìm chỗ dựa vững chắc.”

“Được, ta nỗ lực.” Củ cải nhỏ nói.

Hoàng thành mở cửa, nội thị ở bên trong hô một tiếng, mọi người nối đuôi nhau đi vào.

Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ theo Quách Đình xen lẫn trong đám người, không phương hướng lạy Triệu Dục, lại không phương hướng lạy thái hậu, cuối cùng chia mấy gian phòng nghỉ ngơi, Triệu Dục phân biệt ban thưởng trà ban thưởng điểm tâm.

“Chúng ta đi gian phòng nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quách Đình.

Quách Đình nói: “Bằng không, đi chỗ võ tướng?”

“Không đi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi phòng quan giai cao nhất. Đại nhân a, chúng ta phải nắm đúng thời cơ lăn lộn quen mặt ôm đùi bự một phen.”

Quách Đình ngẩn ra, “Ôm đùi bự?”

“Ân ân.” Củ cải nhỏ nói: “Chính là nịnh bợ, chuyện này chủ yếu dựa vào ta, cha ta nói ta bán manh giỏi nhất.”

Bọn họ đã sớm thương lượng xong.

Quách Đình nghe sửng sốt một chút, “Nịnh bợ? Các ngươi muốn nịnh bợ Lỗ các lão?”

“Ân ân.” Củ cải nhỏ nói: “Ta vừa cười với hắn, hắn không có mất hứng, nhất định sẽ thích ta.”

Quách Đình ồ một tiếng, sững sờ chỉ một gian phòng giữa ở trước mặt nhất, “Lỗ các lão ở gian đó.”

“Nhi tử, lên!” Đỗ Cửu Ngôn thả nhi tử, củ cải nhỏ gật đầu một cái, “Cha, ta đi đây!”

Vì vậy chạy đi gian phòng thứ nhất, tiểu nội thị thủ vệ thấy tiểu hài tử trắng trắng nộn nộn, cũng không biết nhà ai, vội mở cửa cho hắn.

Cửa vừa mở ra, sáu vị các lão nội các trong phòng, An quốc công cùng hơn mười vị quan viên nhị phẩm trong triều đều nhìn ra cửa.

Chỉ thấy một tiểu hài tử bạch bạch nộn nộn, mặc áo bông đại hồng, mệt mỏi vượt qua cánh cửa, trước khi có người mở miệng hỏi, vừa chắp tay, nãi thanh nãi khí nói: “Đỗ Hồng Lân, chúc tết các vị đại nhân, chúc các đại nhân thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều vô cùng cao hứng.”

Lúc nói chuyện, trọng điểm hướng về phía Lỗ các lão cười.

Lỗ Chương Chi đang uống trà, không khỏi bị sặc một cái, nghiêng người hỏi thường tùy của mình, “Đây là con cái nhà ai?”

“Đại nhân, là nhi tử của Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn.”

Lỗ các lão là biết ngày hôm nay thái hậu triệu kiến Đỗ Cửu Ngôn, nhưng thật không ngờ, Đỗ Cửu Ngôn không mặt dày đến bái kiến bọn họ, ngược lại là để nhi tử hắn tới.

“Ngươi là con cái nhà ai a.” Tiểu hài tử đều thiên chân khả ái, nhất là hài tử giống búp bê tranh tết như củ cải nhỏ, càng thêm đòi hỉ, “Tiến tới làm cái gì?”

Củ cải nhỏ cắp tay nhỏ bé béo béo, trả lời: “Ta đến bái kiến Lỗ đại nhân.”

“Tìm Lỗ đại nhân?” Mọi người nở nụ cười, có người nói: “Tìm Lỗ đại nhân làm gì?”

Củ cải nhỏ chạy đến trước mặt Lỗ Chương Chi, phù phù quỳ hướng về phía Lỗ Chương Chi ôm quyền, ngang đầu nhìn Lỗ đại nhân, như đồng tử bái phật, “Đại nhân, ta rất thích chữ của người, thực sự đặc biệt đặc biệt đẹp.”

“Ha ha, hài tử này còn thật tinh mắt. Nguyên lai là đi cầu chữ.”

“Các lão, người xem hài tử thành tâm như thế, thưởng hắn một bức đi.”

Lỗ các lão thả chung trà, khom lưng nhìn củ cải nhỏ, hỏi: “Thật cảm thấy đẹp? Đẹp chỗ nào?”

“Có khí khái.” Củ cải nhỏ nói.

Lỗ các lão lộ ra khuôn mặt tươi cười, kéo hắn lên, đứng ở trước mặt hắn gật đầu: “Như vậy, buổi chiều ngươi đến phủ ta lấy được không?”

“Thật vậy chăng.” Củ cải nhỏ nhất thời nhảy dựng lên, “Tạ ơn đại nhân, đại nhân người thực sự là quan tốt khiêm tốn gặp người, vì dân vì nước.”

Khóe miệng của Lỗ các lão run lên, sờ sờ đầu củ cải nhỏ, nói: “Mau đi chơi đi, đây không phải chỗ ngươi nên tới.”

“Vâng, vâng.” Củ cải nhỏ gật đầu chắp tay nói với mọi người: “Quấy rầy rồi, quấy rầy rồi.”

Như chuột lủi ra ngoài.

Người xung quanh đều sửng sốt một chút, Lỗ các lão cư nhiên để tiểu hài tử này đến nhà hắn lấy… Vị tụng sư tới từ Thiệu Dương kia thật đúng là không đơn giản a.

Thứ nhất là đánh một quan ti vang danh thiên hạ, còn dùng nhi tử đến bám víu Lỗ các lão.

Là một người tinh minh thông minh.

“Tiểu hài này, nhìn rất đòi hỉ.” An quốc công cười nói: “Bất quá, có chút quen mắt a.”

Mọi người đều nhìn An quốc công.

“Nhất thời nhớ không nổi, nhìn thấy giống ai khi còn bé.” An quốc công cười nói: “Chờ lão phu nghĩ ra, nói cho các ngươi biết.”

Mọi người mặc dù không biết An quốc công nói thật hay giả, nhưng như trước phụ họa.

Củ cải nhỏ vọt vào trong lòng Đỗ Cửu Ngôn, dán lỗ tai của nàng nói nhỏ, nhãn tình Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, hướng về phía hắn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Hài nhi của ta lợi hại.”

Củ cải nhỏ cao hứng nói một lần với Quách Đình.

Quách Đình mục trừng khẩu ngốc, “Củ cải nhỏ, ngươi nói một lần với ta, tình huống lúc đó.”

Củ cải nhỏ nói.

“Cũng là cơ duyên, Lỗ các lão từ trước đến nay không thích nói nhiều với người khác. Hắn có một nữ một tử, nữ nhi sớm náo loạn trong nhà một trận, gả đến An quốc công phủ, sinh một nữ nhi khó sinh không mấy năm qua đời, nữ tế cũng chưa được nửa tháng treo cổ đi theo.”

“Ngoại tôn nữ cũng không thân. Gia đình hắn còn có một vị khác, nhưng sinh ra…” Quách Đình chỉ chỉ đầu óc, “Nghe nói không được tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nhân vật quyền cao chức trọng như Lỗ các lão, lại còn có gia đình phiền não như vậy a.

Thực sự là mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc.

“Quách đại nhân, ” Một vị nội thị tuổi hơi lớn cười khanh khách qua đây, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ, hành lễ nói: “Thái hậu nương nương bên kia giải tán tất cả mệnh phụ, để người cùng Đỗ tiên sinh qua đó.”

Quách Đình vội xác nhận, quay đầu chỉnh lý y phục cho Đỗ Cửu Ngôn còn có củ cải nhỏ, “Thái hậu rất tốt, không cần khẩn trương.”

“Biểu hiện tốt chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha a, ta nỗ lực!”

(Luna: Vốn ta còn nghĩ củ cải nhỏ là chắt của Lỗ các lão nữa T_T)

—— lời nói ngoài ——

Nắm đúng thời cơ, bão một đại thối. Cha keo nương tinh di truyền gen củ cải nhỏ hoàn mỹ thừa kế.

Ngày hôm qua đoạt một vạn lâu cười ngạo ta, ái các ngươi, sao sao đát!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio