-Anh nghĩ chúng ta có nên làm thêm bánh khoai tây Korokke không ? –Mikane vừa hỏi, vừa cầm hết bó cải này đến bó kia lên ngắm nghía chọn lựa.
-Nếu em thích thì làm thôi, cũng không phức tạp gì lắm. –Tame trả lời, mắt đang kiểm tra lại số thực phẩm trong xe đẩy.
-Hay là làm Tempura ? Hải sản hôm nay nhìn ngon quá đi ! – Mikane hỏi, trong khi ánh mắt long lanh dán chặt vào đám tôm xanh bóng bẩy mập ú cong mình nằm phơi thân trên khay đá.
-Korokke là được rồi tiểu thư. Sẵn tiện có thịt bò cho món lẩu. – Tame nói và kéo Mikane sang quầy khoai tây và gia vị.
Cuối cùng cũng tính tiền xong, mỗi người xách một bịch đồ hăng hái ra khỏi siêu thị, trên tay còn có một cây kem. Mikane dung dăng dung dẻ đi trước, liếm liếm cây kem vanilla, tận hưởng cảm giác ngọt ngào thơm lừng tan trên lưỡi. Trong khi đó, Tame lững thững theo sau, chỉ cắn vài miếng là cây kem chocolate của hắn đã bay mất hơn nửa.
Khi bọn họ về tới nhà, Akane và hai người kia đang ở trong bếp. Michi đem vật liệu đến để làm vài chiếc bánh matcha cho bữa trà chiều. Hokkai đang giúp nhào bột thì Akane lên tiếng:
-Hokkai, mặt cậu dính bột kìa !
Hokkai đưa tay lên quệt quệt.
-Không phải chỗ đó, dịch sang trái một chút. Vẫn chưa đúng ! Thôi để tớ giúp cậu.
Akane tiến đến gần Hokkai, bất ngờ cô nhúng tay vào đám bột mì phủ trên bàn. Một tay Akane túm lấy đầu Hokkai, tay dính bột mì vỗ bồm bộp lên mặt cậu ta. Mặt Hokkai lúc này lem nhem bột trông rất buồn cười. Akane cười ha hả, thỏa mãn với trò đùa của mình. Nhưng chưa tự đắc được bao lâu thì Akane bị Hokkai gông cổ, bao nhiêu bột bị ụp hẳn lên mặt cô. Akane ngáp ngáp sặc sụa, cả miệng cả răng đều trắng bóc bột mì. Michi chỉ biết đứng ôm bụng cười.
Vừa đúng lúc Mikane và Tame bước vào, nhìn thấy hai đối thủ với làn da trắng bóc nham nhở. Mikane chống hai tay vào sườn, nghiêm mặt nói:
-Chị hai, lại bày trò nghịch ngợm nữa rồi !
-Đùa chút thôi mà ! –Akane nhăn nhở.
-Da cậu trắng thật đó, Hokkai, mới đi thẩm mỹ viện về sao ? –Tame chọc.
-Đừng ghen tị, cậu cũng có phần ! – Hokkai vừa dứt lời, liền lao đến gần. Tame nhảy vội ra sau tránh bị bắt lại.
Hai tên con trai cao kều, chạy qua chạy lại quanh bàn bếp không khác chi hai đứa con nít đang chơi trò đuổi bắt. Hokkai nhanh nhẹn, nhưng Tame cũng nhanh không kém, tuyệt nhiên không để bị bắt được. Nhưng Akane kia đâu chịu ngồi yên làm khán giả. Tame vừa chạy ngang qua thì Akane liền ngáng chân. Quá bất ngờ, Tame ngã lăn ra sàn. Lập tức tay chân bị Hokkai kìm chặt còn Akane chớp lấy thời cơ phủ một đống bột lên đầu Tame. Cậu ta la oai oái như thể đang bị cưỡng hiếp lấy mất đời trai.
Michi và Mikane xen vào can ngăn cũng bị ăn liền vài phát bột mì, đầu tóc trở thành màu trắng xóa. Chẳng mấy chốc mà phòng bếp trở thành bãi chiến trường bột mì. Đâu đâu cũng bột mì, trên bệ bếp, dưới sàn đều loang lổ màu trắng.
Cả đám người tuyết sau một trận cười xả láng, lồm cồm đứng dậy phủi phủi quần áo rồi quét dọn hậu quả.
Mikane quấn lấy Michi để học cách làm bánh matcha, cho nên việc nấu ăn giao khoán Tame toàn quyền xử lý. Hokkai và Akane trở thành chân sai vặt cho Tame.
-Hokkai, mấy cái rau cải phải rửa kỹ từng lá, ai bảo cậu nhúng nhúng qua nước thế là xong ?
-Hokkai, đừng làm nhiễu nước ra sàn vậy chứ ! Lấy cái đĩa hứng ở dưới ấy !
-Hokkai, với đậu phụ phải rửa nhẹ nhàng, không nó vỡ hết.
-Hokkai, phải cắt bỏ cuống nấm trước khi rửa.
Da mặt Hokkai từ màu đồng chuyển sang màu đen như than chì. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cậu ta càu nhàu:
-Ở nhà thì bị ông già sai tới sai lui. Đến đây thì lại gặp cái tên cuồng hoa nói nhiều.
Tame cười nham hiểm. –Muốn có cái ăn thì phải chịu chút vất vả thôi anh bạn.
-Tớ mới là người chịu vất vả nè ! –Akane ngước bộ mặt thảm hại bê bết nước mắt.
Cả đám kinh hãi hỏi lại: -Sao vậy ?
-Cay…cay mắt quá đi !!! – Akane gào lên.
Sự thể là Akane đang mần mò thái hành tây, mà nước mắt thì cứ không ngừng trào ra.
-Chậc. Sau này tên nào lấy phải cậu thật xui xẻo cho hắn ! – Tame chặc lưỡi, với tay lấy rổ hành tây.
Sau đó, lưỡi dao trong tay Tame di chuyển với tốc độ kinh ngạc. Tiếng dao chạm vào thớt với nhịp điệu đều đặn như một bản hòa tấu, từng lát hành mỏng rời ra, xếp đều đặn trên mặt thớt. Chẳng mấy chốc mà rổ hành đã trống trơn.
Akane nhìn Tame với ánh mắt long lanh nhu fan cuồng nhìn thấy thần tượng. Còn Mikane không khỏi thốt lên:
-Wa, anh Tame thiệt là đỉnh nha.
-Tame, tớ tình nguyện mỗi ngày đều ăn món cậu nấu. Chúng ta kết hôn đi ! –Akane chắp tay trước ngực vô cùng thành khẩn.
-Có thần kinh mới đồng ý ! –Tame không do dự dội luôn gáo nước lạnh.
Bánh matcha đã gần xong, Mikane định chuyển qua làm Korokke thì phát hiện chai dầu ăn chỉ còn một lớp mỏng dưới đáy.
-Ahh. Em quên mất vụ này. Để em chạy sang cửa hàng tạp hóa mua chai mới.
Mikane vớ lấy ví tiền chạy nhanh ra cửa. Tame dọn dẹp mớ lùm xùm trên bàn, cho vào túi rồi cũng đi ra ngoài bỏ rác. Lúc đó, chuông điện thoại vang lên, Akane vội vàng đi ra phòng khách nghe máy. Trong bếp chỉ còn lại Michi và Hokkai.
Michi cảm thấy không khí có chút ngại ngùng. Hoặc là Michi tưởng tượng như vậy. Hokkai đang đứng ở bàn bếp, phát hiện ra nồi khoai đang sôi ùng ục, sắp bật cả nắp, liền chạy vội qua. Chẳng may cậu ta dẫm ngay phải vũng nước do chính mình vung vẩy lúc rửa rau, trượt chân mà ngã về phía trước. Ông trời quả khéo sắp đặt khi để Michi đứng ngay đó, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Hokkai cùng kéo ngã ra sàn.
Akane nghe tiếng Michi hét lên thì chạy vội vào bếp, vừa hay chứng kiến một màn lãng mạn hay ho: nàng nằm bẹp dí ở dưới trong khi chàng ngã đè lên trên.
Akane lấy tay bụm miệng, tay kia phẩy phẩy, đồng thời nói lớn:
-Xin lỗi đã làm phiền, hai bạn cứ tự nhiên tiếp tục.
Michi mặt đỏ như gấc, gắng lên tiếng chống chế:
-Không phải. Chỉ là vô tình trượt chân..
-Rồi, rồi. Hiểu mà. –Akane cười nham hiểm. Vừa lúc Tame bước vào, Akane liền kéo tay cậu ta đi một mạch ra phòng khách.
Hokkai lồm cồm ngồi dậy, hết gãi tai lại đến gãi đầu, lúng túng nói xin lỗi. Michi thì miệng cười như mếu, lặp đi lặp lại mỗi hai từ “không sao”.
Mikane trở về, đã lỡ mất màn kịch hay, chỉ thấy không khí có gì lạ lạ. Michi và Hokkai hành động thừa thãi ngượng ngùng. Còn Akane và Tame vừa nấu ăn vừa tủm tỉm, thỉnh thoảng liếc liếc sang hai người kia.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền bày bàn ăn. Món bánh khoai tây chiên Korokke của Mikane nhìn thật ngon mắt. Lớp bột chiên vàng rộm xù xì, cắn vào xốp xốp. Vị thơm của nấm, vị ngọt của cà rốt và mùi thịt bò xào thơm lừng quyện cùng lớp bột khoai tây bùi bùi như đang nhảy múa trong miệng.
Tame đặt một chiếc chảo sâu lòng lên mặt bếp ga mini. Cậu thả vào chảo hai miếng mỡ bò, chúng dần tan ra, láng một lớp bóng loáng ở đáy chảo. Cậu cho thêm đường vào, khuấy một chút rồi đổ hỗn hợp nước chấm gồm đường, nước tương đen, chút rượu sake và miri. Để một lúc đến khi lớp nước sốt warishita hơi đặc lại và chuyển thành màu nâu đỏ, Tame vớt mấy miếng mỡ bò ra và thả từng lát thịt bò đỏ tươi vào chảo. Mùi thịt bò thơm lừng trong không khí khiến mấy cái đầu chúm chụm lại nuốt nước bọt ừng ực. Cuối cùng Tame cho nấm, rau và đậu phụ vào.
Cả đám nhanh chóng xử lý món lẩu sôi ùng ục. Mùi nấm thơm ngây ngất, cùng với vị thịt bò mềm mại quyện trong lớp nước sốt warishita lấp lánh, đem lại mùi vị thơm ngon khó tả.
Michi không ngờ rằng một bữa cơm lại có thể vui vẻ đến như vậy. Bữa cơm trong gia đình Michi hoàn toàn không có những tiếng cười đùa chọc ghẹo nhau như thế này. Ngược lại, giờ cơm là lúc mọi người giữ thái độ trang trọng nhất. Cả chiếc bàn dài đầy ứ thức ăn nhưng Michi chưa bao giờ cảm thấy ngon miệng. Bầu không khí ở nhà hoàn toàn u ám lạnh lẽo, như thể bọn họ chỉ là những con búp bê được đặt ngồi chung một bàn chứ không phải một gia đình sum vầy ăn một bữa cơm. Không khí ở đây lại khác, hoàn toàn thoải mái, dễ chịu và ấm áp. Michi bất giác muốn thời gian ngừng lại, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái sẽ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ này.
Bọn họ ăn uống no nê, dọn dẹp xong xuôi, liền túm tụm ngồi trước ti vi chơi điện tử. Đây cũng là lần đầu Michi biết được cảm giác hào hứng là như thế nào. Từ bé đến lớn Michi và các anh được gia sư kèm cặp rất kỹ lưỡng, trò chơi như thế này tuyệt đối sẽ bị xem là vô bổ và bị cấm hoàn toàn. Akane chơi game rất giỏi, còn tận tình chỉ Michi cách né đòn, cách ra tuyệt chiêu. Cũng không ngờ Michi rất có năng khiếu, chỉ sau vài trận thì đã đánh ngang ngửa với hai tên con trai kia. Akane vỗ ngực tự hào “thầy giỏi đào tạo được trò hay”.
Bữa trà chiều với bánh matcha là sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ. Mikane vô cùng tâm đắc với tác phẩm đầu tay của mình. Hokkai thì hỏi nói, chén liền tù tì hai miếng. Đến khi mặt trời sắp lặn thì cả đám mới lục tục ra về.
Hokkai và Michi chỉ còn cách phòng trọ của Michi vài bước thì Michi rụt rè đề nghị:
-Hay chúng ta đi dạo thêm một chút dọc bờ sông nhé ?
Hokkai gật đầu đồng ý. Cậu cũng không muốn về sớm để làm culi cho ông già. Bầu trời nhuộm màu hồng tím, mặt trời to tròn như lòng đỏ trứng gà dường như sắp chạm vào mặt nước. Hai người đứng trên cầu ngây người nhìn cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ này.
-Cám ơn cậu, Hokkai.
-Về chuyện gì ?
-Về tất cả. Những ngày tháng vừa qua thật sự rất vui vẻ.
-Chỉ cần trong lòng luôn mỉm cười thì thời khắc nào cũng có thể vui vẻ.
Michi che miệng cười khúc khích. Hokkai chau mày hỏi lại:
-Có gì buồn cười sao ?
-Không. Chỉ là, triết lý như vậy thật không giống cậu chút nào !
Hokkai thở hắt ra. –Chỉ là lặp lại câu nói mà mẹ tớ hay nói thôi.
-Mẹ cậu chắc là rất dịu dàng.
-Ờ. Ngược lại hoàn toàn với ông già nhà tớ. –Hokkai vò đầu.
-Mẹ tớ mất khi tớ mới tuổi, nên tớ chẳng nhớ được điều gì rõ ràng. Mỗi khi chạm vào ảnh của mẹ, tớ luôn tự hỏi bản thân có cảm giác gì không ? Sự ấm áp, dịu dàng của mẹ là như thế nào ? Cha tớ là người rất nghiêm khắc. Anh hai cũng giống như cha, rất lạnh lùng xa cách. Anh Kokachi là người duy nhất dành nhiều thời gian cho tớ. Nhưng khi lên trung học thì anh bắt đầu chống đối lại cha và ít khi về nhà. Tớ dường như bị bỏ rơi trong căn nhà lạnh lẽo đó.
Hokkai muốn nói gì đó để an ủi Michi. Nhưng cậu không giỏi ăn nói, cũng chẳng hay an ủi người khác. Nên cuối cùng lại chọn cách im lặng.
-Hokkai…tình cảm của tớ…-Michi ngập ngừng. –Có lẽ cậu cũng nhận ra. Tớ không mong gì được đáp trả. Cậu không tỏ ra xem thường đã là một niềm hạnh phúc đối với tớ rồi.
Michi ngước đầu nhìn Hokkai, khuôn mặt nhỏ bé vẽ ra nụ cười rạng rỡ mà cam chịu.
-Hokkai, chúng ta mãi là bạn bè, phải không ?
Hokkai gật đầu dứt khoát. Michi quay đầu nhìn mặt trời chìm dần xuống mặt nước, mỉm cười:
-Thật đẹp quá !
Bóng hai người trải dài trên cầu, cả thân người nhuộm trong màu tím thẫm của hoàng hôn đẹp như trong một thước phim cổ điển.
Hokkai đưa Michi về đến tận cửa. Đến khi Michi vào trong nhà rồi cậu mới rời đi. Có điều, Hokkai không phát hiện ra một chiếc xe màu đen đang đậu cách đó không xa.
Michi vừa vào trong nhà, đã nghe tiếng gõ cửa. “Có chuyện gì mà Hokkai trở lại nhỉ ?” –Michi thầm nghĩ. Đến khi chạy ra mở cửa, hai kẻ mặc áo vét đen đã ập đến bịt miệng Michi. Sau đó, Michi chỉ kịp ú ớ vài tiếng rồi ngất lịm đi.