Đại Viên Vương

chương 136: xuất chiêu thần chỉ, đêm nghỉ trong rừng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Vô tận lâm hải còn dị thú nào có thể so sánh được với Long thứu chứ?" Truyện "Đại Viên Vương "

Được cắp bay trên không trung, Vương Phật Nhi nhìn xuống, ban đầu còn thấy có chút mới mẻ, nhưng rất nhanh bắt đầu thấy nhàm chán. Hắn thử thăm dò, hỏi Tinh Vũ một số chuyện về Vô tận lâm hải.

Tinh Vũ cũng không thể duy trì thời gian dài trên không, cứ khoảng ba mươi, năm mươi dặm lại phải đáp xuống đổi hơi chân khí. Trong một lần đáp xuống, Tinh Vũ thở trọc khí ra khỏi lồng ngực, nhẹ giọng đáp:" Người của tộc chúng ta cũng không đi quá sâu vào trong Vô tận lâm hải. Nhưng theo ta biết, ít nhất có hơn mười bảy loại thần thú có thể so sánh với Long thứu, ngoài ra còn có một số loại linh thú, mặc dù không mạnh mẽ như Long thứu nhưng lại sống thành bầy đàn nên cũng rất khó đối phó." Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi nghe mà cảm thấy đau đầu. Hắn tính toán hồi lâu nhưng cũng không có chủ ý gì hay, thầm nghĩ:" Xem ra Đại Lôi Âm tự tuyệt đối không phải là địa phương có thể ở được. Ta nên nghĩ biện pháp dự phòng đường lui cho mình thôi! Chức chủ trì này chắc làm không được lâu."

Là người thủ hộ của Long thứu thôn, Tinh Vũ đích thực có thể nói là một trong những người hiện tại quen thuộc Vô tận lâm hải nhất. Nói chuyện với ông ta, Vương Phật Nhi cũng thu được rất nhiều điều bổ ích. Sau khi đi trong lâm hải suốt một ngày, sắc trời đã dần dần tối, hai người liền tìm chỗ tương đối quang đãng trong rừng để nghỉ ngơi. Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi nhanh tay lẹ chân, vung tay đánh một chưởng vào cây đại thụ gốc to khoảng một người ôm ở bên cạnh. Kình khí Vô hạn Quang minh hỏa bộc phát, hóa thành đao khí vô tận, tức thì chẻ gốc đại thụ này thành vô số thanh củi có độ lớn và hình dạng giống hệt nhau. Ban đầu thì gốc đại thụ này chứa rất nhiều nước, bị chân khí nóng rực của hắn làm cho bốc hơi lên.

Nhìn thấy Vương Phật Nhi chỉ tiện tay đánh một chưởng mà làm cho gốc đại thụ lập tức bị chẻ thành vô số thanh củi gằng nhau, Tinh Vũ liền buột miệng tán thưởng, nói:" Võ công của Tiểu hòa thượng nhà ngươi không tồi. Có thể ở lứa tuổi này mà có tu vi đệ tứ phẩm, Đại Lạn Đà tự đúng thật là không tiếc tài lực, cho ngươi dùng hoạn binh."

Vương Phật Nhi đang muốn phân trần, nhưng liền thay đổi ý định, lại chẳng buồn giải thích. Hắn chỉ cười nói:" Công lực của Tinh Tuyết thấp như vậy, tại sao Tinh đại thúc lại không thu thập hoạn binh cho cô ấy?"

Tinh Vũ cười khổ lắc đầu nói:" Tính tình của Tinh Tuyết còn chưa chín chắn. Người có tu vi cao nhất trong bộ tộc của chúng ta nhất định phải có ý thức trách nhiệm thật cao, toàn lực bảo vệ thôn. Nếu bồi dưỡng cho nó, chỉ sợ một khi đứa nhỏ này có công phu cao thâm sẽ nghĩ tới chuyện đi ra ngoài xem náo nhiệt, mở rộng tầm mắt. Mỗi thế hệ, trong thôn ít nhất cần có từ ba người trở lên có thể trợ giúp Xích Long thứu đối kháng với con Hắc Long thứu kia thì bộ tộc chúng ta mới có khả năng sống được an toàn!"

Vương Phật Nhi sửng sốt hỏi:" Vì sao Tinh đại thúc không nghĩ đến chuyện giết chết luôn con Hắc Long thứu kia đi? Mặc dù nó rất lợi hại, nhưng chung quy không phải là không có nhược điểm!"

Tinh Vũ cười nói:" Đạo lý này thì không thể nói cho người ngoài được!"

Vương Phật Nhi đốt lên một đống lửa, đang muốn hỏi thêm, nhưng hắn lại nhìn thấy cái gì đây? Trông thấy Tinh Vũ có dáng điệu đầy tự tin, hắn lập tức suy đoán Long thứu thôn tuyệt đối không phải không đối phó được con Hắc sắc Long thứu kia mà là không muốn chém tận giết tuyệt.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vương Phật Nhi lập tức hiểu ra được đến bảy tám phần, không còn có cảm giác thần bí về việc Tinh Vũ cố tình làm ra bộ cao thâm nữa.

" Thì ra là như vậy. Bộ tộc các ngươi chính là sợ khi giết chết con Hắc Long thứu thì sẽ không còn cách nào khống chế con ở trong thôn kia nữa. Hơn nữa, mất đi hai con Long thứu, tự nhiên sẽ bị các linh thú hung mãnh khác xâm phạm, cái được không đủ để bù đắp cái mất."

Tinh Vũ ban đầu thì không hề đối xử với Vương Phật Nhi như với người ngang hàng, nhưng bị Vương Phật Nhi chỉ bằng mấy câu đơn giản như vậy nhẹ nhàng nói toạc ra cái đạo lý của sự việc này, nhất thời rất là kinh ngạc. Những người già trong thôn tất nhiên là biết đạo lý này, nhưng người trẻ tuổi hiểu được thì lại không có mấy, phải chờ khi được trưởng bối nói cho thì mới hiểu được mấu chốt trong đó. Khi tuổi còn trẻ, không thiếu người bột phát hào khí muốn đánh chết Hắc Long thứu, khiến cho bị người khác coi là hành động lỗ mãng.

" Xem ra trụ trì của Đại Lôi Âm tự quả nhiên không cần tuổi cao. Người nhỏ tuổi nhưng có trí tuệ, đức hạnh vẫn có thể đảm nhiệm!"

Được một câu khen ngợi trực tiếp, Vương Phật Nhi cười nói:" Hay là Tinh đại thúc hãy canh chừng đống lửa, ta đi săn bắt vài con thú nhỏ đem về nướng ăn nhé!" Tinh Vũ gật gật đầu. Vương Phật Nhi liền nhận định phương hướng một lát rồi đứng dậy ra đi.

Hắn đi khoảng mấy trăm bước, liền phát hiện được một ổ chim trĩ. Loại chim này khả năng bay thì không mạnh, nhưng khả năng đẻ trứng thì cực kỳ mạnh mẽ, hương vị cũng tương đối thơm ngon. Bị Vương Phật Nhi làm kinh động, con chim trĩ sợ hãi lập tức từ trong tổ bay vụt ra.

Vương Phật Nhi mỉm cười, giơ tay chụp cái một vào hư không, hai con chim trĩ liền không tự chủ được mà bay vào lòng bàn tay hắn.

Túm lấy con mồi, đang muốn quay về thì đột nhiên một luồng ánh sáng màu đen ngòm nhanh như điện chớp từ trên một cành cây lao thẳng vào cổ tay của Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi đầy kinh nghiệm đối địch, hơi nheo hai mắt lại, trong khoảnh khắc đã suy tính ra hơn mười chiêu biến hóa tiếp theo của luồng ánh sáng màu đen này. Hắn xoay ngược tay lại nhẹ nhàng phóng ra một chỉ vào đúng chỗ yếu nhất ở giữa luồng ánh sáng màu đen.

Luồng ánh sáng màu đen rơi xuống đất kêu bịch một tiếng, thì ra là một con rắn lớn có hình thù kỳ dị, dữ tợn hung ác, thân thể bị đánh nát bươm, đã chết rồi. Một chỉ đó của Vương Phật Nhi mặc dù có lực không lớn, nhưng lại đánh đúng lúc và trúng vào chỗ của yếu hại của nó, chặt đứt hết mọi sinh cơ của con quái xà này.

" Kiếm quyết của Yến gia quả nhiên là kỳ diệu!" Vương Phật Nhi giơ hai ngón tay của mình lên, nhìn thoáng qua, phát hiện cũng không dấu hiệu trúng độc, hiểu rằng trên thân con quái xà này không có độc, lúc này mới yên tâm.

Nếu đổi lại là trước đây, khi chưa từng học Kiếm quyết của Yến gia, Vương Phật Nhi vẫn có thể một chiêu giết con quái xà này, nhưng ít nhất cũng cần vận dụng Đại Nhật Hỏa diễm đao, hoặc phải dùng tới binh khí chứ tuyệt đối không thể dễ dàng như bây giờ, ngay cả công lực cửu phẩm cũng không cần đến.

Chiêu Vương Phật Nhi vừa phát ra chỉ là chỉ lực thuần túy, căn bản chưa từng vận dụng chân khí.

Về tới khu đất trống kia, Vương Phật Nhi buông con chim trĩ xuống, bắt tay vào làm thịt. Tinh Vũ đột nhiên hỏi:" Phật Nhi trụ trì, ngươi học được Kiếm quyết của Yến gia từ khi nào vậy? Chiêu chỉ vừa rồi, tuyệt đối không có một đệ tử nhỏ tuổi nào trong thôn có thể thi triển ra được!"

Vương Phật Nhi thầm rùng mình, thật thà kể lại chuyện Tinh Tuyết dẫn hắn vào Bia võ công. Chỉ cần Tinh Vũ quay về thôn này đối chứng, loại chuyện này tất nhiên là không giấu diếm được nên hắn cũng không cần phải nói dối.

Tinh Vũ nghe xong lời giải thích của Vương Phật Nhi, cũng không có ý trách cứ, thở dài rồi mỉm cười nói:" Kiếm quyết của Yến gia có danh tiếng còn trên cả Đao đạo của Tinh gia chúng ta. Nhưng trong thôn có nhiều thiếu niên thông minh trí tuệ như vậy mà không một ai có thể lĩnh ngộ. Ngươi chỉ dùng không đến mười ngày mà đã nghĩ thông được điểm mấu chốt, thật sự là rất đáng mừng."

Vương Phật Nhi nghe Tinh Vũ nói xong, liền hỏi:" Tinh đại thúc ý muốn nói là trong thôn còn chưa có ai có thể lĩnh ngộ hết những ảo diệu của Kiếm quyết ư?"

Tinh Vũ cũng không muốn nói rõ về vấn đề này, liền chuyển chủ đề:" Ngày mai chúng ta có thể tới được Đại Lôi Âm tự. Nếu sau này Phật Nhi còn muốn thì có thể thường xuyên đến Long thứu thôn chơi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio