Đại Viên Vương

chương 139: tứ phương khiếp sợ, nguyên tổ li loan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hậu sơn của Đại Lôi Âm tự có mấy trăm thanh niên mạnh khỏe đang ở cố sức chặt cây cối. Vương Phật Nhi nắm được địa hình rồi thì quyết định xây dựng một khu trại bằng gỗ ở ngoài sơn khẩu của Linh Cữu sơn. Linh Cữu sơn vốn không thiếu đá tảng, nhưng thời gian cấp bách nên không thể làm được công trình khổng lồ như vậy.

Vương Phật Nhi dùng gỗ làm vật liệu, thiết kế khu trại này vừa đủ để có thể dung nạp hơn ba nghìn lưu dân này, dựa lưng vào thành sơn khẩu, con đường cái kéo dài từ sơn khẩu đi qua cửa chính của khu trại.

Nhưng mà người đốc công bây giờ lại không phải là Vương Phật Nhi - người thiết kế khu trại gỗ mà là Phượng Sồ - người được hắn ra lệnh cho làm " Thành chủ"để gánh vác công việc cùng những súc gỗ.

Vương Phật Nhi trong những ngày này đang bế quan khổ tu trong Phong Lôi điện. Hắn mới vừa đột phá tu vi đệ tứ phẩm, tiếp tục luyện rèn để khống chế được thuần thục, cấp tốc gia tăng lực lượng lên. Đại Lôi Âm tự thoạt nhìn có vẻ hòa bình yên tĩnh, các vũ tăng trong chùa cũng đều bắt đầu những ngày khổ tu.

Mà bất cứ người nào trong chùa cũng dự đoán rằng sự kiện Vương Phật Nhi tấn công chiếm được Đại Lôi Âm tự sẽ gây nên một cơn sóng gió làm rung chuyển toàn bộ Trung thổ Thần Châu. Mà người chú ý nhất đến hắn tất nhiên là tứ đại thế lực có liên quan đến vùng Nam hoang và Đại Lạn Đà tự của mình.

Châu Thương Nam, thành Tây Kì, phủ Tiết độ sứ.

Hai tên võ tướng dũng mãnh đang thỉnh tội trước Tây Kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn.

" Tiết độ sứ đại nhân! Chúng ta dẫn quân tới, Hỏa viên Đại tướng lập tức bỏ không tiếp tục dây dưa với Đệ lục Ma Đồng nữa mà thống lĩnh Hỏa nha quân rời khỏi Nam hoang. Đệ lục Ma Đồng dưới tình huống bất đắc dĩ đã phải hợp binh cùng Bạch Cốt đạo, ma y Vô Tướng, Hoàng Thạch đại tướng, thu nạp thi binh lang thang vừa bị Vương Phật Nhi đuổi khỏi Đại Lôi Âm tự, lui về cố thủ ở Phượng Minh thành. Chúng ta không có cơ hội nào cả, chỉ có thể lui về Thương Nam. Cuộc chiến này không thể nắm bắt được thời cơ, xin đặc biệt thỉnh tội với Tiết độ sứ đại nhân!"

Cơ Huyễn là một nam nhân cực kỳ đẹp trai tuấn tú, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ được vẻ vô cùng anh tuấn, có được một sức hấp dẫn cực kỳ nam tính. Hắn toàn thân mặc trọng giáp, tay cầm trường kiếm đặt ngang trên đùi, thở dài điềm nhiên nói:" Việc này không trách hai vị tướng quân được. Nếu Đại Lôi Âm tự mà dễ tấn công đánh chiếm như vậy thì chúng ta sẽ không tốn mấy chục năm mà không chiếm được tấc đất nào, cả Phượng Minh thành xây dựng ở vùng Nam hoang cũng bất đắc dĩ đành phải bỏ đi. Chỉ có điều cái tên Vương Phật Nhi kia thật sự là một đứa nhỏ sáu tuổi sao? Đại Lạn Đà tự bồi dưỡng được một đệ tử ưu tú như thế từ khi nào vậy?" Truyện "Đại Viên Vương "

Hai vị võ tướng quỳ dưới đất, không dám nhiều lời. Cơ Huyễn mặc dù có tiếng là nhân hậu độ lượng, nhưng quy củ rất nghiêm minh. Bọn họ xuất binh không có công trạng, trong lòng luôn có chút lo sợ bất an.

Cơ Huyễn ngẩng mặt nhìn trời, thở dài một tiếng. Mười mấy vị võ tướng đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh của phủ Tiết độ sứ đều cảm thấy bị mất mặt. Bị thua một đứa trẻ con sáu tuổi, mấy vị binh hùng tướng mạnh này ai nấy đều tự khắc vào đầu não, dưới nách, sau lưng, trên ngực của bản thân mình vô số những chữ " Không phục".

Hoang mộc Đại tướng đóng ở phía nam, thời khắc này đang nổi giận lôi đình. Tướng sĩ trong quân đội của ông ta đều ớn lạnh trong lòng. Hôm nay, có ba người đã bị Hoang mộc Đại tướng phạt đánh đòn chỉ vì một lý do nho nhỏ. Ai cũng đều hiểu rằng trận đòn roi này có nguyên nhân là do chuyện Đại Lôi Âm tự.

Hoang mộc Đại tướng mặc dù xuất thân từ Mộc tộc, nhưng tính cách rất dữ dằn, khác hẳn người cùng tộc và ngược lại có chút giống tính tình của Hầu nhân thuộc Bạch Nguyệt yêu tộc.

" Hỏa viên Đại tướng lẻn vào Nam hoang mà bọn phế vật các ngươi lại chẳng hề hay biết một chút nào, suýt nữa bị người ta chiếm lấy Đại Lôi Âm tự. Ta trấn thủ phương nam, mấy chục năm vẫn chưa chiếm được Đại Lôi Âm tự. Nếu bị con khỉ kia chiếm mất Đại Lôi Âm, sau này ta còn mặt mũi nào để gặp người ta chứ......"

Còn ở Đại Càn vương triều, Tây Địch yêu tộc, hai đại tướng quan trọng thì lại cam chịu thất bại. Bắc Chu vương lúc này đang ở trong sơn trại của mình, thản nhiên viết thư. Người hầu thiếp A Vân Nhi ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, mỉm cười hỏi:" Bị một đứa trẻ sáu tuổi chiếm mất Đại Lôi Âm, Vương gia bây giờ cũng không giận sao?"

Bắc Chu vương cười nói:" Ta tức giận cái gì? Đại Lôi Âm mặc dù ở trên Linh Cữu sơn, địa thế xung yếu, nhưng bị bốn phương thế lực chúng ta vây khốn nên cũng không phát triển được. Ta tính là nếu chiếm được Đại Lôi Âm thì cũng tuyệt đối không giữ được, trừ phi ta từ bỏ cơ nghiệp hiện hời, rời khỏi Bắc Chu sơn! Nói thêm, nếu bàn về mất mặt thì có bao nhiêu người chứ đâu phải mình ta. Ta đang viết thư cho Đại Lương vương, chúc mừng hắn có con mắt độc đáo, khi ở Hoàng Châu đã kết duyên với trụ trì mới của Đại Lôi Âm."

A Vân Nhi cười hì hì, nói:" Kết duyên, không phải là kết oán chứ. Đại Lương vương là người tàn bạo, chỉ sợ sẽ lại oán hận Vương gia!"

Bắc Chu vương cười nói:" Ta cũng hy vọng hắn có thể hận tới mức dẫn binh đến Bắc Chu sơn của ta. Nói không chừng, chỉ một trận chiến, ta có thể nuốt gọn Đại Lương quân của hắn!"

" Chỉ dùng năm trăm tăng binh mà dễ dàng chiếm được Đại Lôi Âm tự, nơi đã khiến cho Hoang mộc Đại tướng, Tây Kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn, Bắc Chu vương, Đại Lương vương suốt bao nhiêu năm đều không làm gì được được, đứa nhỏ Vương Phật Nhi này thật sự làm cho người khác phải trợn mắt há mồm!"

Năm đại thủ tọa của Đại Lạn Đà tự đã mấy lần tụ hội, nghiên cứu thảo luận xem nên ứng phó với chiến quả ngoài ý muốn này như thế nào.

Cuộc họp lần này, Nhất Tú thiền sư của Đại Tự Tại viện chỉ nhắc lại chuyện cũ.

Bọn họ ban đầu cũng chỉ nghĩ là phái ra một nhóm vũ tăng, dựa vào thế lực của Hoang mộc Đại tướng để tạo một chỗ đứng vững chắc tại phương nam, sau đó từng bước phái cao thủ trong chùa đến lập nên cơ nghiệp. Đề cử Vương Phật Nhi cáng đáng cái chức trụ trì không chùa này chẳng qua là bởi vì hiện tại Đại Lạn Đà tự thật sự không có trong tay một cao thủ trẻ tuổi nào, muốn tạm thời giả bộ đưa ra một thiếu niên thiên tài làm trụ trì, nhưng chỉ làm vì mà thôi, để chờ đệ tử kiệt xuất nhất của Lạn Đà tự là Kiều Vũ Nhiên xuất quan ra khỏi Ác Quỷ đạo. Truyện "Đại Viên Vương "

Thế nên bây giờ bọn họ lại không biết tiếp theo phải điều hành như thế nào mới tốt.

Cưu Ma La Cấp Đa mỉm cười thi lễ với Nhân Đà La thủ tọa, đứng dậy rời khỏi Kim Cương viện, tâm tình sảng khoái, còn muốn thoải mái hơn cả việc ông ta nhờ Hoàng Thiên bảng của Đại Càn để vượt qua thiên kiếp. Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi chẳng hề biết bên ngoài lại đang long trời lở đất như thế. Hắn bế quan trong Phong Lôi điện, đã đạt được kết quả phi thường vừa ý.

Trong đại điện rộng rãi chỉ có mỗi một mình hắn. Có một luồng ánh sáng màu trắng đục đang không ngừng toát ra từ mi tâm của Vương Phật Nhi. Chân khí băng hàn của Thập phương Đống ma đạo đang hóa thành băng diễm ở bên ngoài cơ thể hắn, không ngừng biến hóa hình thái, từ trong suốt vô hình trở thành huyền quang bảy màu.

" Nguyên tổ Thủy thần biến! Li Loan biến!"

Vương Phật Nhi hét lớn một tiếng, thân hình bắt đầu trở nên mơ hồ. Một tiếng hót dài vang lên trong Phong Lôi điện rồi một con chim lớn bảy màu hiện thân ra. Nhờ uy lực của Biến thân châu, sau khi tăng lên tới tu vi đệ tứ phẩm, Vương Phật Nhi đã có thể biến hóa thành một loại Thủy tổ của Yêu tộc. Hắn chọn đầu tiên không phải là Thái cổ Cự Viên của Bạch Nguyệt yêu tộc, cũng không phải Tam trảo Kim Ô là nguồn gốc của Đại Nhật kinh, mà là Thần điểu Li Loan cánh bay khắp bốn biển không đáp xuống mặt đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio