Đại Viên Vương

chương 170: cây bổng có thêm công dụng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chi Lâu Già kinh ngạc, vội vàng nói:" Tôn giả không nên nói đùa. Ta cho rằng tên Mã Quý Tử kia là Tiết độ sứ, tất nhiên có không ít tỳ thiếp, bản tướng đã không còn là người sống, không thể hành sự theo lối thường được nên nhất định sẽ lòi cái đuôi giả mạo ra."

Vương Phật Nhi bị Chi Lâu Già cự tuyệt, chẳng những không bực mình mà ngược lại che miệng cười trộm:" Ta chỉ nhỏ tuổi, tương lai vẫn còn hy vọng chứ Chi Lâu Già trừ khi là Chi Đầu Thai, nếu không thì không trông cậy gì được......." Nghĩ rằng người khác còn tệ hơn cả mình, Vương Phật Nhi có chút hả hê nhưng cũng không dám công khai làm mất mặt vị hộ pháp thần tướng này, bèn phất tay xuất chiêu thu Chi Lâu Già về.

Spoiler for ..:

Nghĩ đến chuyện tìm được một người giống như đúc đến giả mạo chiếm đoạt nhà cửa, tài sản, vợ con của kẻ khác đúng là vô cùng khoái trí, Vương Phật Nhi cũng không nghĩ rằng chuyện này lại dễ dàng đến như vậy, nhưng hiện giờ chưa thể thực hiện được, đành phải tạm thời gác lại.

Hắn ở trong trướng nhìn lên bầu trời tối đen, khép tấm màn trướng lại rồi dùng mặt nạ Huyễn Điệp biến thành hình dạng Mã Quý Tử, nghênh ngang rời khỏi bản doanh của ba đại Tiết độ sứ. Khi đã đi được khá xa, hắn bèn gọi bốn con Long thứu đến, cuối cùng là đi gặp Tinh Tuyết.

Tinh Tuyết đã đợi hắn suốt một ngày, rốt cục cũng thấy Vương Phật Nhi trở về, ngoài miệng không nói gì nhưng trên mặt lại có vẻ rất vui mừng. Hai con Long thứu nhỏ vỗ cánh gáy vang, tỏ vẻ cực kỳ thân mật với hắn.

Tinh Tuyết lo lắng vô ích cả ngày, không thấy Vương Phật Nhi mang Mã Quý Tử trở lại cũng im lặng không hỏi gì, chỉ nhìn Vương Phật Nhi, tăng y chẳng thấy đâu mà lại mặc một bộ áo giáp rộng thùng thình chẳng biết kiếm được từ nơi nào, khi đi lại có những kẽ hở to tướng để lộ hết cả thân hình, căn bản không thể che lại được. Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "

" Ngày mai chúng ta sẽ bắt một con Phi Vân Đà rồi mau chóng quay về Đại Lôi Âm tự thôi. Nơi này cực kỳ nguy hiểm, ta cũng không chắc sẽ bảo vệ được ngươi!" Vương Phật Nhi thở dài, nói với Tinh Tuyết.

Tinh Tuyết vội vàng gật đầu, đáp:" Nếu thật sự nguy hiểm thì chúng ta không cần bắt Phi Vân Đà cũng được. Dù sao sang năm vẫn còn cơ hội!"

Vương Phật Nhi lắc đầu cười, mặc cho Tinh Tuyết nằm ngủ dưới cánh Long thứu còn bản thân hắn khoanh chân ngồi xuống, chìm vào trong thức hải minh tưởng. Đến đêm khuya, trăng đã lên cao, đàn Phi Vân Đà đã ngủ vô cùng im lặng ở ven hồ Thương Nhĩ, Vương Phật Nhi đột nhiên mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế mà bay người ra ngoài xa hơn mười trượng.

Phía dưới thân thể hắn giống như là có một tầng đệm không khí, chỉ cần hơi vận kình thì đã bay đi rất xa. Sau khi hạ xuống đất, hắn lao thẳng vào đàn Phi Vân Đà, xông tới con mà Tinh Tuyết đã chọn.

Con Phi Vân Đà này rất cao ngạo, không ở trong đàn Phi Vân Đà mà đậu tít ngoài xa, bởi vậy Vương Phật Nhi không phải làm kinh động nhiều đồng loại của nó. Con Phi Vân Đà này đang ngủ say nhưng tính cảnh giác vẫn rất cao, Vương Phật Nhi vừa mới tới gần là nó đã phát hiện ra, vội vàng định kêu lên đánh thức bầy đàn. Nhưng nó vừa há miệng ra thì đúng lúc có một viên bùn bay trúng vào mồm.

Vương Phật Nhi liền xoa hai tay một cái, vê thành mười sợi dây tinh thể băng tuyết trói chặt con Phi Vân Đà này lại. Con Phi Vân Đà còn chưa kịp giãy dụa thì đã trúng một quyền của Vương Phật Nhi vào giữa người, quyền kình băng giá lưu chuyển theo khí huyết làm đông cứng mũi miệng chân cánh của nó.

Vương Phật Nhi nhẹ nhàng xách con Phi Vân Đà lên, chạy nhanh như gió cuốn, trong chớp mắt đã về đến ngọn núi nhỏ và hắn cùng Tinh Tuyết trú chân. Chắc là lúc ban ngày Tinh Tuyết có chút mệt mỏi, lông vũ trên thân Long thứu vừa dài vừa dày, những ngọn lửa đen trên đuôi Long thứu không ngớt bập bùng cản không cho gió đêm lạnh lẽo xâm nhập, trong điều kiện ấm áp như thế, nàng ngủ rất say sưa.

Vương Phật Nhi phất một chưởng hóa giải hàn khí trong cơ thể con Phi Vân Đà đang bị hôn mê kia rồi im lặng ngồi suốt đêm, dường như có vẻ đăm chiêu.

Đến khi hừng sáng, Tinh Tuyết dụi mắt, vừa tỉnh ngủ đã trông thấy con Phi Vân Đà da đầu đỏ hồng có những làn vân màu vàng nhạt nằm ngay trước mắt, lúc đầu khá kinh ngạc, sau đó thì mừng rỡ như điên. Truyện "Đại Viên Vương "

Khi cô ta đang nhìn Vương Phật Nhi với ánh mắt cảm kích, Vương Phật Nhi tươi cười hỏi:" Bắt thì ta có thể bắt được, nhưng ta không có biện pháp thuần phục nó. Ngươi muốn quay về Đại Lôi Âm tự trước để chuẩn bị hay là tự mình phải thuần phục nó ngay bây giờ?

Tinh Tuyết giơ tay vuốt ve con Phi Vân Đà, trong lòng vô cùng vui sướng, nói với Vương Phật Nhi:" Ngươi giải cấm chế cho nó, ta sẽ khiến cho nó trở thành tọa kỵ của ta!"

Vương Phật Nhi có chút nghi ngờ nói:" Đừng trách ta không nhắc nhở trước, con Phi Vân Đà này là con mãnh thú cực kỳ hung hãn có lực lượng sánh ngang với cao thủ thất phẩm, hiếm có trong mấy vạn con Phi Vân Đà ở đây. Công lực của ngươi kém nó hơn mười lần, thật sự có thể thu phục được sao?"

Tinh Tuyết cười ngạo nghễ, nói:" Long thứu thôn chúng ta có bí pháp riêng, ngươi cứ thả nó ra rồi xem tay nghề của ta!"

Vương Phật Nhi lắc đầu, vươn tay vỗ ra một đạo chân khí cứu con Phi Vân Đà tỉnh lại. Hắn sợ Tinh Tuyết không khống chế nổi con dị thú này, tay ngầm nắm lấy Kim Lân mộc, chuẩn bị sẵn để khi khẩn cấp thì múa côn cứu mỹ nhân.

Con Phi Vân Đà này phải nằm bẹp suốt một đêm đã vô cùng giận dữ, giờ cấm chế trên thân thể được giải trừ, bèn giãy bốn vó đang định rống lên thì bị Tinh Tuyết vuốt ve lổ tai, tức thì trở nên hiền lành đi đôi chút. Tinh Tuyết quay sang hỏi:" Đưa cây gậy có thể tự dãn nở của ngươi cho ta mượn."

Vương Phật Nhi vội vàng đưa Kim Lân mộc cho Tinh Tuyết, nhìn cô ta dùng cây gậy chỉ to bằng ngón tay ngoáy ngoáy vào trong lổ tai màu vàng của con Phi Vân Đà, nhanh chóng lôi ra một cục dáy tai to đùng. Con Phi Vân Đà có vẻ rất khoan khoái, lại nghiên tai bên kia tới, Tinh Tuyết lại dùng cách cũ ngoáy ngoáy một hồi. Con Phi Vân Đà đã tỏ vẻ cực kỳ thân mật với cô ta.

Vương Phật Nhi xem mà há mồm trợn mắt, lắc đầu cười khổ.

Tinh Tuyết thu Kim Lân mộc trả lại cho Vương Phật Nhi, hưng phấn nhảy người Phi Vân Đà rồi chỉ về hướng Đại Lôi Âm tự nói với Vương Phật Nhi:" Chúng ta thủ tỷ thí xem ai về trước được không, nhưng ngươi không được dùng Long thứu đấy!"

Vương Phật Nhi quát to một tiếng:" Ngươi hãy chờ một chút đã." Hắn lập tức chạy như điên cuống xông thẳng vào đàn Phi Vân Đà, sau một lát đã bắt được hai ba mươi con Phi Vân Đà trở về.

Phi Vân Đà tính dữ dằn rất khó bắt, nhưng một khi đã bắt được, chỉ cần làm cho chúng nó cảm thấy thoải mái thì sẽ cam tâm hàng phục. Phi Vân Đà có bộ lông rất dày, bởi vậy trên thân thường xuyên có các loại côn trùng, trong mắt và tai rất dơ bẩn.

Tinh Tuyết mặc dù biết biện pháp này, nhưng nàng không đủ khả năng đến gần Phi Vân Đà, Long thứu thôn mặc dù có cao thủ nhưng lại không nuôi nổi loại dị thú ăn rất nhiều này nên cũng chỉ nuôi vài con để sử dụng.

Vương Phật Nhi hết sức phấn khởi, nói với Tinh Tuyết:" So về tốc độ thì ta không so được rồi. Hay là chúng ta so xem ai có nhân phẩm tốt hơn!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio