Đại Viên Vương

chương 216: vân thăng hoàng điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng chẳng biết Lệ Khuynh Thành có lai lịch thế nào nhưng trong lòng lại có cùng cảm nhận, thầm nghĩ:" Người này đến tám phần là chủ mẫu tương lai, tốt nhất không nên đắc tội!" Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "

Hai người cứ thế lững thững theo sau Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành đi thẳng đến phủ của tứ Hoàng tử.

Mấy ngày gần đây, ngựa xe đổ về phủ của tứ Hoàng tử như nước, cực kỳ náo nhiệt. Hắn đổ mồ hôi sôi nước mắt về việc chấn hưng vương tộc của Ngọc Lê vương triều, bởi vậy nên cực chiêu mời thủ hạ. Trong Đại lễ lần này, những lưu lãng võ tướng hơi có danh tiếng mà chưa có chủ công đều được hắn mời tới gặp mặt.

Vương Phật Nhi có thư mời nên dễ dàng được vào trong phủ của tứ Hoàng tử. Yến hội hôm nay được tổ chức tại Vân Thăng hoàng điện ở trong phủ. Vương Phật Nhi được nô bộc dẫn đường, thầm nghĩ:" Phủ Hoàng tử phủ kém xa Đại Lôi Âm tự của ta về quy mô nhưng lại thường xuyên được quét dọn, trang hoàng lộng lẫy, phòng ốc chỉnh tề, Đại Lôi Âm tự rách nát của ta không thể nào sánh kịp."

Vương Phật Nhi vào đến Vân Thăng hoàng điện mới thấy quả thực có không ít người đến dự buổi yến tiệc hôm nay. Hắn cũng không tìm người trò chuyện mà chỉ tìm một góc vắng người và đưa Lệ Khuynh Thành tới ngồi, còn Khương Công Vọng và Nhạc Sư Đà tất nhiên là phải đứng phía sau làm hộ vệ.

Số người nhận lời mời đến Vân Thăng hoàng điện dự tiệc cũng không ít, những sau khi ngồi yên vị thì không một ai gây ồn ào nữa. Vương Phật Nhi khẽ thì thầm cười đùa với Lệ Khuynh Thành vài câu, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền quay đầu sang hỏi Khương Công Vọng: "Công Vọng, ngươi vốn là người của A Hạp La vũ tộc, nghe nói trong tộc của ngươi có loại mê thuật mà khi tu luyện đến một cảnh giới nào đó thì có thể dùng chân khí hóa thành cánh chim, không biết có thật hay không?"

Khương Công Vọng nghe vậy thì lộ vẻ chua chát nhưng vẫn rất cung kính trả lời:" Trừ phi có Niết Bàn cổ thư của tộc chúng ta thì không có môn võ học thứ hai nào có thể huyễn ảo chân khí thành cánh chim được."

Vương Phật Nhi khẽ ồ một tiếng rồi ngoắc tay gọi Khương Công Vọng tới gần, thò tay chấm vào rượu rồi viết luôn một đoạn tâm pháp lên trên mặt bàn và nói với hắn:" Môn công phu này xuất phát từ Đại Lạn Đà tự của ta, vốn do một vị cao tăng nào đó sáng chế ra, ngươi thử tu luyện xem có thể huyễn ảo chân khí thành cánh chim được hay không? Nếu có vấn đề gì thì ngàn vạn lần không được lỗ mãng tu luyện vì ta cũng không biết rõ chi tiết về môn tâm pháp này."

Khương Công Vọng chấn động tâm hồn, vội vàng thầm tụng đến thuộc lòng đoạn tâm pháp này rồi cúi đầu thi lễ và lui lại ra sau lưng Vương Phật Nhi, trong lòng dâng lên niềm cảm kích khó tả. Vương Phật Nhi vừa tới thế giới này đã được Cưu Ma La Cấp Đa thu làm môn đồ nên nào có biết rằng thường dân ở trung thổ Thần Châu muốn học được võ học thượng thừa thì khó khăn đến mức nào.

Mặc dù, Đại Càn vương triều và Ngọc Lê vương triều đã thiết lập các tổ chức như Thư viện, Đạo quán, Thiên ma viện riêng của mình nhưng người muốn đến nhập học đều phải có xuất thân cao quý hơn đời, hơn nữa thường thì học nghệ cả chục năm cũng chưa có lấy một hai phần trăm nhân tài ưu tú có thể được sờ đến tâm pháp cao thâm.

Khương Công Vọng có thiên phú hơn đời về võ học, mặc dù sư phụ chỉ là một lưu lãng võ tướng nhưng vẫn có thể tu luyện một bộ tâm pháp bình thường đến cảnh giới đệ tứ phẩm, lại còn chỉ điểm cho hai vị huynh trưởng của mình đột phá cảnh giới ngũ phẩm.

Nhưng nếu không có gì đặc biết, tu vi của ba người cũng chỉ đến thế mà thôi, khó có thể tiến thêm được phân tấc nào nữa.

Hành động tặng thưởng tâm pháp này thường thường phải là khi lập được chiến công cực lớn mà chủ công lại có tu vi rất cao thâm thì mới có thể chỉ bảo cho tâm pháp mật truyền. Tặng phẩm này hậu hĩnh hĩnh hơn nhiều so với tặng quan chức, đất phong.

Vương Phật Nhi tu luyện Li Loan biến, trong lúc bất ngờ thì ngộ ra môn tâm pháp này. Bản thân hắn lại không thể tu luyện nên thuận tay truyền lại cho Khương Công Vọng, nào biết rằng cử chỉ nho nhỏ này lại khiến cho Khương Công Vọng trung thành và tận tâm suốt đời, liều chết cứu trợ những khi hắn bại binh.

Lệ Khuynh Thành cũng trông thấy đoạn tâm pháp mà Vương Phật Nhi truyền thụ cho Công Vọng. Nàng thầm tụng niệm một lần, kỳ quái hỏi:" Môn tâm pháp này nằm ngoài mọi khuôn mẫu, tại sao ta chưa từng nghe nói đến chuyện dùng chân khí ngưng tụ thành cánh chim để tăng cường công lực? Nếu có người tu luyện thành công thì nhất định trở thành cao thủ khoáng thế."

Vương Phật Nhi cười ha hả, đành phải trả lời mập mờ:" Chỉ sợ rằng môn tâm pháp này sau khi được sáng tạo ra lại bị cất giữ ở trong Tàng kinh điện của Đại Lạn Đà tự chứ chưa từng xuất hiện trên thế gian. Ta cũng chỉ nghe sư phụ nói vậy chứ cũng không biết có công hiệu hay không!"

Lệ Khuynh Thành nói:" Cũng có thể như vậy. Mặc dù môn tâm pháp này có cấu trúc kỳ diệu nhưng chỉ sợ là khi luyện tập, tu luyện vẫn có rất nhiều khuyết điểm."

Vương Phật Nhi đang định trả lời thì đột nhiên có một tiếng hô vang rồi một nhóm hơn mười người tiến vào trong Vân Thăng hoàng điện, hai người dẫn đầu chính là tứ Hoàng tử Bạch Tuyền Dị và Đề Hoàng công chúa, còn thiếu nữ đi bên cạnh họ chính là mỹ nữ Duyên Phong Nguyệt của Ngột Tư tộc.

Thấy tứ Hoàng tử đã đến, các võ tướng trong điện lập tức đứng lên chào đón. Vương Phật Nhi căn bản chẳng muốn nhúc nhích, cứ thế lui về chỗ ngồi xuống và bảo Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng tiến lên phía trước đứng che mặt.

Lệ Khuynh Thành thấy biện pháp này của Vương Phật Nhi thì cứ che miệng cười. Hai người thì thầm tán chuyện, khẽ kề tựa vào nhau, có vẻ lại còn mập mờ hơn vài phần.

" Thì ra thanh niên ta đã giao thủ lần đến cứu ngươi chính là tứ Hoàng tử, còn thiếu nữ bên cạnh Bạch Tuyền Dị kia tựa như là Đề Hoàng công mà lần trước đã bắt ngươi."

Vương Phật Nhi đã nhận ra hai người từ lâu nên cũng không để ý, chỉ khẽ bào:" Lần trước là ta chủ quan, lần này chỉ cần bọn họ lại tìm ta gây chuyện thì nhất định phải đánh cho chúng tơi bời hoa lá, cho bọn họ biết thủ đoạn của Đại Lạn Đà tự chúng ta." Truyện "Đại Viên Vương "

Lệ Khuynh Thành khẽ cười không đáp, chẳng những không có phản cảm mà lại còn có ý rất tán thành đối với những lời huênh hoang của Vương Phật Nhi. Đó chính là hình ảnh người tình trong mắt tình nhân vậy. Vương Phật Nhi đã thầm định sẵn chiến thuật, Bạch Tuyền Dị mặc dù lợi hại nhưng công lực của thân dù sao cũng chưa đạt tới cảnh giới đệ nhất phẩm, còn có thể lợi dụng cơ hội đấu về công lực và chiêu số.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn lập tức sẽ triệu ra ba đại hộ pháp thần tướng, hai thủ hạ rồicả sáu người đồng thời xông lên đánh đối thủ trở tay không kịp. Hơn nữa hắn còn có cao thủ như Lệ Khuynh Thành làm chỗ dựa nên càng không một chút lo lắng.

Bạch Tuyền Dị nói chuyện rất có phép tắc khiến cho các võ tướng trong điện khá là yên tâm. Phần lớn những người ở đây đều là thủ hạ hắn mới thu phục, chỉ có vài người như Vương Phật Nhi mới là khách mời đến dự.

Chính chủ đã tới, yến tiệc lập tức bắt đầu, vô số thức ăn chế biến tinh xảo được đưa lên như nước chảy. Vương Phật Nhi liền bảo Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng không cần phải làm khách, cứ thấy thịt nướng, gà quay trên bàn là liền tung về phía sau.

Bởi vậy, bàn tiệc của hắn có vẻ vô cùng cổ quái, chẳng những không có phụ nữ mà phía sau lại còn có hai gã võ tướng dáng vẻ không tầm thường cầm thịt cắn xé điên cuồng, khiến cho người ở các bàn tiệc bên cạnh đều phải liếc mắt trông sang.

Bạch Tuyền Dị chờ mọi người uống xong ba tuần rượu mới khẽ ho khan. Trong Vân Thăng hoàng điện tức thì trở nên yên tĩnh chờ chủ nhân phát biểu. Đề Hoàng công chúa thì cứ cười cười nhìn ca ca của mình với ánh mắt có chứa vài phần trêu chọc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio