“Tại hạ là Nhạn Nam Giang, là cơ quan thuật sỹ học đồ, hiện đang theo sư phụ đi ngao du thiên hạ để mở rộng kiến văn, gần đây có một người trả thù lao hậu hĩnh để nhờ sư phụ ta chế tạo một cơ quan ca kỹ, ta vừa rồi đến ca lâu để thu thập các hình dạng ca kỹ để trình sư phụ tham khảo, Tiểu huynh đệ vừa rồi lời ăn tiếng nói rất có kiến giải, nếu không vội vàng có thế giúp ta một chút việc được chăng?”
Vương Phật Nhi nghe xong thỉnh cầu của thiếu niên thì rất sửng sốt, Chức nghiệp cơ quan thuật sỹ tại Trung thổ thần châu cực kỳ hiếm thấy, hai món đồ chơi là Hỏa long liễn và Thao thi đồng hoàn trong tay hắn đều là do chức nghiệp này làm ra. Người bình thường nếu có cơ hội gặp mặt những người làm nghề này thì thực sự có thể vênh mặt lên trời được rồi đấy.
Mà thiếu niên kia nói sư phụ hắn có thể chế tạo ra tinh xảo cơ quan ca kỹ thì trình độ thực sự đã đạt đến tầm đại tông sư vì cơ quan ca kỹ chế tạo cực kỳ phức tạp còn hơn cả chế tạo Hỏa long liễn.
Vương Phật Nhi không biết Nhạn Nam Giang này muốn hắn giúp gì nên đáp “Hiểu biết của tại hạ đối với cơ quan thuật thực sự là mít đặc, không biết huynh đài cần tiểu đệ giúp gấp việc gì?”
Nhạn Giang Nam sờ sờ trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói “Thân chủ kia của chúng ta đòi hỏi rất cao về diện mạo bề ngoài của cơ quan ca kỹ, đòi hỏi ca kỹ này chí ít cũng phải được sắc nước hương trời như Yên vân lâu Cầm Anh cô nương, còn kỹ năng đánh đàn ca hát hắn lại không có yêu cầu gì đặc biệt, sự phụ ta về phương diện này thực sự không…thông thạo cho lắm nên phải giao cho ta phụ trách”.
“Thì ra là vậy, về việc này ta có thể hỗ trợ, nói không phải khoe khoang, việc sắp xếp, tô điểm để ca kỹ kia trở thành thiên tư quốc sắc đối với ta là dễ dàng thôi”
Nhạn Giang Nam mặc dù có chút không tin nhưng hắn cũng hết cách, gần đây vì chuyện này mà phiền mãi không thôi, gặp được Vương Phật Nhi nguyện ý giúp hắn vội nói “Nhanh, chúng ta đi thêm vài thanh lâu nữa để tham khảo mỹ nữ bộ dáng, khi về chế tác sẽ tốt hơn”
Vương Phật Nhân thấy Nhạn Giang Nam cẩn thận như vậy đã khơi gợi sự tò mò của hắn “Này, Văn Anh cô nương ngoài sắc đẹp còn có gì đặc biệt vậy? không phải người ta đã đưa ra tiêu chuẩn như vậy thì chỉ cần đáp ứng đủ là được sao? Còn nữa , cần gì phải đi tham khảo ở nhiều thanh vậy, trực tiếp đến xem Văn Anh cô nương kia có phải thuận tiện hơn không?”
Nghe đến Văn Anh cô nương ánh mắt Nhạn Giang Nam chợt hiện lên vẻ sùng bái, cười khổ đáp “Ngươi nói thật là dễ dàng, ngươi có biết lai lịch của Văn Anh cô nương không?”
Vương Phật Nhân tỉnh rụi “không biết”.
Giang Nam Nhạn thao thao bất tuyệt giới thiệu “Văn Anh cô nương vốn là một trong các nữ đệ tử trẻ tuổi nhất của Nghiễm Hàn Cung, được người trong thiên hạ bầu chọn là một trong thập đại mỹ nhân đương thời, do vậy có không biết bao nhiêu là thanh niên tuấn mỹ có lai lịch theo đuổi nàng ta, chưa hết cha nàng vốn là bổn triều đại nho gia từ nhỏ đã được tiếp thụ giáo dục từ phụ thân nên cũng nổi tiếng là một tài nữ, còn nữa nàng ta một thân võ công trác tuyệt cũng đã luyện đến lục phẩm cảnh giới, chỉ đáng tiếc phụ thân nàng đắc tội với người ta nên bị giáng tội, nàng cũng bị phạt lây phải làm nghề ca kỹ nhưng mà sư môn nàng thế lực hùng hậu chưa kể gia đình nàng còn có rất nhiều các mối quan hệ khác nên cũng không một ai có đủ dũng khí để khi phụ nàng ta” Truyện "Đại Viên Vương "
“Yên vân lâu có quy củ, bất cứ ai muốn gặp Văn Anh cô nương cũng phải biểu diễn một chút tài nghệ, người đủ tư cách sẽ có cô hội diện kiến giai nhân, ta tài nghệ cái gì cũng không có nên không có tư cách đi gặp nàng ta”.
Vương Phật Nhân nghe thấy chữ “Tài nghệ” thì mắt nhất thời như tỏa sáng “Khảo nghiệm tài nghệ gì vậy? nếu là hội họa, thư pháp, âm nhạc, thi từ ta nhất định là thẳng tiến gặp nàng không có sai đâu”
Nhạn Nam Giang vừa rồi thì còn chịu được, chứ bây giờ đã đổ mồ hôi lạnh rồi, nhỏ giọng cảnh báo hắn “Ngươi có thể nói nhỏ nhỏ lại chút được không, kẻo người ta nghe được sẽ cuời cho đấy, người thường tinh thông một trong các món nghề ngươi nói đã là quá hiếm thấy, còn ngươi có thể có thể chăng?!, hơn nữa, ngươi cũng đừng có coi thường người khảo nghiệm, nghe nói năm ngóai tài tử nổi danh Chúc Đường Sơn có vào khảo nghiệm nhưng cũng mướt mồ hôi mà không được gì, hắn sau này lên kinh khảo thí lại đọat ngay thủ khoa, sau này mọi người kháo nhau rằng khảo nghiệm để gặp Văn Anh cô nương so với đi thi giật giải Trạng nguyên còn khó hơn vài phần”
“Khó như thế ta lại càng muốn thử một lần, lão Vương ta khác với những kẻ bất thành khí đó, giải quyết khó khăn là sở trường của ta mà”
Nhạn Nam Giang đối với tiểu tử này thật thúc thủ vô sách (bó tay chấm com đó), cũng chỉ còn cách theo hắn đến Yên vân lâu. Hắn thực sự đối với việc chế tạo cơ quan ca kỹ đã phiền gần chết rồi, lần này cũng chỉ là ngựa sống ngựa chết (ý là cầu may) đến tham khảo ý kiến của Vương Phật Nhi, cũng chỉ vì lúc nãy nghe được những lời bình phẩm siêu diệu, quan điểm lại mới mẻ của hắn về ca kỹ tại ca lâu, có ngờ đầu bị thằng nhỏ , tuổi này làm cho quay cuồng đến thộn mặt ra.
Yên vân lâu, nếu so với các ca lâu khác thì khí thế phải gấp mười lần, ngay mấy nữ tỳ đứng trước cửa đón khách, luận về tư sắc đã cao hơn bốn cô ca kỹ lúc trước một bậc rồi. Vương Phật Nhân sở sờ túi tiền có chút ái ngại kéo Nhan Nam Giang qua một bên hỏi “Ngươi trong tay có đủ tiền không? Đến lúc thanh tóan không xong bị đá văng ra thì mắc cỡ lắm đó!!!”
Nhan Nam Giang nhún vai cười, nói “Ta cũng có chút tích lũy, ngươi yên tâm thanh tóan không thành vấn đề”
Vương Phật Nhi nhất thời tinh thần hưng phấn nhanh chân bước vào trong Yên vân lâu, bỗng từ đâu xuất hiện hai tráng hán ngáng ngay trước mặt không cho hắn bước vào
“Nơi này không phải là hảo địa phương để các tiểu hài tử các ngươi lui đến, nếu muốn uống trà xin mời qua nguyệt lâu đối diện”
Mặc dù đối phương so với Vương Phật Nhi cao hơn năm lần có hơn nhưng hắn vẫn hung hổ vung tay múa chân “Bổn thiếu gia đến để chiêm ngưỡng sắc đẹp của Văn Anh cô nương, các ngươi mau tránh hết ra cho ta”
Lời nói vừa thốt ra không những hai tráng hán, mà bốn cô nữ kỳ cùng bảy tám khách nhân gần đấy cũng cười cười diễu cợt nhìn bọn Vương Phật Nhi.
Một gã tráng hán vừa cười vừa nói “Ngươi muốn gặp Văn Anh cô nương, không biết lông mao có dài quá không đấy? nơi này không phải chỗ để cười đùa, nhanh đi ra cho ta”, hắn lấy tay đẩy định xô ngã Vương Phật Nhi rồi đạp ra ngoài.
Cái tên tiểu tử này cũng đâu phải bồ tát, liền vận Thập phương đống ma đạo ngạnh đánh ra một trảo, mặc dù hai bàn tay một lớn một nhỏ đối kháng với nhau trông thật không cân xứng chút nào, nhưng mà Vương Phật Nhi được Cưu Ma La tận tình chỉ điểm về võ đạo, bên cạnh đó hắn cũng liên tục đột phát nên không sai biệt lắm thực thực cũng đã đạt đến cửu phẩm, còn tráng hán kia dẫn sao cũng chỉ là bảo tiêu, chủ yếu dựa vào khí lực hơn người còn lại thì võ công không khác mèo quào nên một chiêu đánh bừa lại làm cho Vương Phật Nhi dễ dàng chiếm thượng phong.
Chộp được cổ tay đối phương, Vương Phật Nhi tiện đà xoay một vòng kéo theo tên tráng hán kia không tự chủ được cả thân mình cũng quay vòng theo, sau đó hắn nhẹ nhành đẩy một cái làm cho tên kia mặt đỏ phừn lên, lùi hẳn sang một bên.
Khách nhân và mấy cô tỳ nữ thấy người động thủ động cưới liền hét ầm lên làm cho bên ngoài Yên vân lâu nhất thời rối loạn cả lên