Đại Viên Vương

chương 240: khuynh thành mỉm cười: muốn gì cho nấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lệ Khuynh Thành hé miệng cười hỏi:" Đại Lạn Đà tự của huynh cũng chỉ có Đại Nhật hỏa diễm đao chứ còn có thể luyện huyễn binh gì nữa?" Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi bật kêu một tiếng kì quái, lắc đầu đáp:" Mặc dù uy lực của Đại Nhật hỏa diễm đao không tầm thường nhưng chẳng hề làm ta hứng thú, sau này ta nhất định phải tu luyện một môn huyễn binh khác thiên hạ vô song mới được."

Lệ Khuynh Thành khẽ chớp mắt, nói:" Trong thiên hạ, huyễn binh mạnh nhất không phải Thái cổ Ngũ hành khí binh của Kiếm suất Mộc tộc thì cũng là Bích diễm Âm lôi đao của Vũ thánh Bạch Nguyệt tộc. Kiếm suất còn có mấy truyền nhân chứ Vũ thánh nghe nói chỉ có đồ đệ có thể luyện thành đến mức Âm lôi đao cương chứ chưa từng có ai tu luyện được đến cấp độ như Vũ thánh Bạch Thương Hoang. Nếu gặp hai người này thì Đại Nhật hỏa diễm đao vẫn còn thua kém một bậc. Nếu huynh có bản lĩnh luyện thành huyễn binh độc môn thì coi như muội sẽ thua cuộc, tùy huynh muốn cái gì thì muội sẽ cho cái đó."

" Tùy tiện muốn cái gì cũng đều có thể được ư?"

Vương Phật Nhi tức thì sáng mắt lên, vô số bóng trắng lờ lờ bay lượn trong đầu, suýt nữa chảy nước miếng ra, may mà hắn tu tập thiền công Phật môn, định lực không kém nên mới duy trì được vẻ cười đùa. Nhưng Lệ Khuynh Thành lại không đùa, tức giận khẽ lườm hắn một cái và nói:" Gì cũng có thể được. Nếu huynh có thể vượt qua hai vị tông sư này, tu luyện thành công huyễn binh duy nhất trong thiên hạ thì chỉ sợ không một ai có thể cưỡng lại yêu cầu của huynh. Các thiếu nữ......"

Nói tói đây, Lệ Khuynh Thành thoáng âu yếm liếc nhìn Vương Phật Nhi rồi ôn nhu nói:" chỉ sợ cũng không đủ sức cưỡng lại được khí độ phong thái của Thập Phương đại tông sư. Ngài cần gì thì cứ lấy......"

Vương Phật Nhi thấy đầu nổ bùng một tiếng, thầm la:" Thật sự là muốn chết đi được, thì ra Khuynh Thành cũng có thể quyến rũ đến như thế, còn hấp dẫn hơn cả bọn Yến Cơ nữa!"

Lệ Khuynh Thành thấy Vương Phật Nhi rốt cục cũng tỏ ra thất thố liền cười khanh khách, đưa bàn tay trắng nõn lên che miệng. Hai mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

" Võ công cao tới đâu rồi cũng có người luyện thành, trừ khi có thần thông thiên phú thì mới không có cách nào đọ được. Cho dù bọn họ là những người mạnh nhất thiên hạ, thành tựu sau này của ta chưa chắc đã kém Bạch Nguyệt Võ thánh, Mộc tộc Kiếm soái."

Lòng tự tin của hắn vốn được mài dũa mà có, rốt cục đến lúc này đã được kích thích mà trở thành một quyết tâm kiên định không gì láy chuyển nổi. Vương Phật Nhi nói ra những lời hùng hồn này khiến cho Lệ Khuynh Thành vốn chỉ định đùa cho vui cũng không khỏi chấn động, mắt sáng lên say đắm, tin tưởng rằng chàng trai tấn tú trước mắt nhất định có thể làm được cái việc vô vàn gian nan này.

Có thể làm cảm xúc của mình cuốn hút những người chung quanh, tu vi niệm lực của Vương Phật Nhi bất ngờ đột phá ngưỡng lúc rời khỏi Đại Lôi Âm tự. Tình trạng không tiến thêm một bước đó giống như có một tầng vô hình che chắn đó đột nhiên tan vỡ tựa như băng bị gậy sắt phá thủng, giấy bị tên cứng xuyên qua vậy.

Hai người im lặng không nói gì, cũng không biết đã nắm tay nhau từ khi nào, cứ thế ngồi yên luôn mấy canh giờ.

Vương Phật Nhi cũng không biết trong lòng dâng lên cảm giác gì. Một mặt là có Lệ Khuynh Thành bầu bạn, yên lành sung sướng còn một mặt lại có vui buồn lẫn lộn, không thể bỏ qua:" Ta ngày ngày đều khổ tu võ công, thật không ngờ niệm lực lại đột phá cảnh giới tam phẩm sớm hơn võ công một bước. Sự thể sao khó liệu đến thế, chẳng lẽ trêu hoa ghẹo nguyệt lại là con đường thứ hai khiến niệm lực đột phá bình cảnh hay sao?" Truyện "Đại Viên Vương "

Hắn cứ nghĩ mãi đến tận lúc giọng hào hùng của Nhạc Sư Đà và tiếng nói trong trẻo của Khương Công Vọng vang lên ngoài cửa. Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng đồng thanh la lớn:" Chủ công, chúng ta đã truy bắt thi binh về."

Vương Phật Nhi mới thoát khỏi tâm cảnh trầm tư vô cùng kỳ diệu đó, dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lệ Khuynh Thành một cái rồi sải bước ung dung tiến ra ngoài cửa. Lệ Khuynh Thành nhìn theo bóng Vương Phật Nhi, tâm sự vốn luôn phiền muộn bỗng không biết vì đâu lại hơi rung động.

" Có lẽ Thập Phương thực sự có khả năng đột phá cảnh giới cực đỉnh của võ học, vượt qua được thiên kiếp. Nếu như vậy thì cho dù sư môn có biết cũng không cách nào chia rẽ được chúng ta."

Lệ Khuynh Thành lo được lo mất, tâm sự đầy vơi, trong nháy mắt bỗng ngơ ngẩn xuất thần.

Vương Phật Nhi ra ngoài cửa, thấy áo giáp của Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng rách bươm, vết máu loang lổ thì giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:" Hai ngươi gặp phải nhân vật lợi hại thế nào mà đến tình trạng thế này?"

Nhạc Sư Đà lớn tiếng đáp:" Ta cùng Công Vọng ra khỏi cửa thành, thấy trận chiến nguy hiểm thì liền tránh đi rồi thu phục được hơn trăm tên thi binh lang thang. Đến lúc định trở về thành thì lại bị một đội gồm hơn mười tên Hắc giáp huyền kỵ ngăn lại. Trang phục của bọn chúng giống hệt với những Hắc giáp huyền kỵ mà chủ công giao cho chúng ta, tên nào cũng có võ công rất mạnh mẽ không thua hai chúng ta. Hai bên khổ chiến dưới, thi binh chúng ta thu phục được đều bị giết chết hết, ngay cả thi binh trong binh phù mà chủ công cấp cho cũng bị giết không ít."

Khương Công Vọng nói tiếp:" Chúng ta không dám phụ sự ủy thác của chủ công, bởi vậy sau khi tử chiến chạy thoát được thì ở lại bên ngoài thành tìm bắt mấy nhóm thi binh bổ sung vào chỗ còn thiếu trong binh phù rồi mới trở về."

Vương Phật Nhi lắc đầu cười khổ bảo:" Một ít thi binh thì tính làm gì. Hai ngươi là đại tướng thủ hạ của ta, trọng yếu hơn nhiều so với tấm binh phù kia. Ta ban cho các ngươi hai tấm binh phù đó, sau này còn có rất nhiều cơ hội thu phục thi binh, không cần gì phải vội." Truyện "Đại Viên Vương "

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng nghe Vương Phật Nhi nói không phải là cho mượn binh phù mà là cho hẳn bọn họ thì vội vàng quỳ gối, luôn miệng cảm ơn chủ công. Binh phù tuy không phải là loại cực kì hiếm thấy nhưng là đối với những võ tướng lưu lạc như bọn họ thì vẫn là vật khó có thể cầu. Hai tấm binh phù của Vương Phật Nhi có một tấm lấy được của quan Tổng binh thành Hoàng Châu Lí Dương, một tấm đoạt từ tướng cầm cờ của Đông hải tướng phủ, nguyên chủ đều là nhân vật có quyền thế không hề nhỏ.

Một võ tướng nếu có binh phù cũng giống như có thêm một đội thân binh hộ vệ có thể triệu hồi bất cứ lúc nào, khi ra chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, tình thế biến đổi trong nháy mắt thì cũng giống như có thêm vài tính mạng. Lúc trước quan Tổng binh thành Hoàng Châu Lí Dương dám mạo hiểm, tiêu tốn cả gia tài cũng muốn có được một tấm phòng thân, không cần nói cũng biết vật này quan trọng đối với võ tướng cầm quân như thế nào.

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng đã sớm tự nhận mình là thuộc hạ trực tiếp của Vương Thập Phương, giờ được ban thưởng như thế này thì càng thêm trung thành và cũng không có ý từ chối. Thuộc cấp được đến chủ công ban thưởng thì bọn họ càng yên tâm hơn.

Hai người phóng những thi binh vừa bắt về được phong ấn ở bên trong binh phù ra cho Vương Phật Nhi xem. Vương Phật Nhi vừa nhìn lướt qua đã lắc đầu thở dài rồi bảo hai người thu thi binh lại.

Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng không biết vì sao hắn thở dài, liền hỏi:" Chủ công muốn bắt thi binh đáp ứng yêu cầu đặc biệt gì cơ? Nếu đám này không sử dụng được thì chúng ta lại đi bắt tiếp."

Vương Phật Nhi lắc đầu trả lời:" Nếu các ngươi gặp phải Hắc giáp huyền kỵ thì mục đích của ta tự nhiên là vô dụng . Các ngươi hãy về nghỉ ngơi đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio