Mai táng xong những người đã chết trong đại viện , Vương Phật Nhi đi quanh tứ phía tìm một vòng , cuối cùng cũng thấy nhà bếp . Thức ăn trên bếp vẫn còn toả hơi nóng . Thấy vậy , hắn không kìm được kêu lên khe khẽ : “ Gia đình này thật quá tội nghiệp , đến bữa cơm trước lúc chết cũng không được ăn !”
Thời thế loạn , con người chẳng bằng loài chó khuyển , Đại Lương Vương trị quân , đối với thủ hạ phạm vào tội giết người cướp bóc nghiệm trị rất nặng .Tàn binh của lão , công khai giết người đốt nhà là điều chúng không dám. Nhưng thủ đoạn cướp bóc , sau đó giết người diệt khẩu này. Hắn tự nhiên đoán không ra kẻ thủ ác ...
Hắn bày thức ăn ra bàn , Nhạn Giang Nam chẳng nói chẳng rằng. Cầm Văn Anh dù nói gì thì nhất quyết cũng không chịu ăn . Vương Phật Nhi lúc này cũng không miễn cưỡng nữa ,ngồi ăn cho no bụng, vậy mới có thể tiếp cận Nhạn Giang Nam , hỏi mọi chuyện liên quan đến Cơ quan thuật.
Nhạn Giang Nam hai lần xuất thủ , tất cả Tinh Tú Kim Hoàng Trảm , Cơ Quan Ngô Công đều có thể coi là những binh thú độc đáo vô song. Vương Phật Nhi chứng kiến trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Nhạn Giang Nam đúng là bậc anh hùng hào sảng , không hề giấu nghề , nói với Vương Phật Nhi : “Cơ quan thuật vốn được truyền thụ từ ngàn năm trước bởi Công Thâu Bàn sư tổ thuộc Mộc tộc , sau này mới được truyền lại cho tộc ta .” Truyện "Đại Viên Vương "
Nghìn năm trước , có vô số bậc cao thủ đã giúp cho Cơ Quan thuật phát triển rực rỡ , sáng tạo ra những chế pháp kì diệu .Phát triển cho đến ngày hôm nay , phân thành hai chi phái , sư phụ ta Long Kim Sử Đông Nạp thuộc thuật phái, chuyên nghiên cứu môi liên hệ giữa thuật pháp và Cơ Quan thuật kiêm cải biên đạo môn pháp thuật , được người đời tôn làm Cơ quan thuật sĩ. Còn Mộc tộc chính tông truyền nhân lại lấy điêu khăc mộc thuât làm chủ đạo , không chú trọng thuật pháp mà trọng kĩ thuật. Bọn họ ỷ chính tông, tự xưng là Cơ quan tượng nhân. Ngươi muốn học Cơ quan thuật, trước hết phải chọn lựa xem mình phù hợp vơi môn phái nào.”
Vương Học Nhi gật đầu lia lịa ,nói : “ Tại hạ đương nhiên muốn theo học thuật phái, Cơ quan thuật chính tông làm sao chứa đựng sự kì diệu của pháp thuật chứ !”
Nhạn Giang Nam đôi phần khó xử, hồi lâu mới nghĩ ra một biện pháp hợp lí, liền nói vơi Vương Phật Nhi : “ Ta ở đây có một bộ Cơ Quan thuật tam thập lục nghệ do sư phụ ta chấp bút. Ngươi cầm đọc trước, đợi đến khi đã nắm chắc cơ bản, ta sẽ dạy ngươi những thủ thuật cao thâm hơn.”
Vương Phật Nhi vui mừng đồng ý, nhận lấy quyển bí kíp của Nhạn Hồng Nhan. Vội vàng xem qua một lượt rồi cất vào trong người , muốn hỏi thêm nhiều việc khác nữa. Đột nhiên, ngoài đại viện vang lên tiếng bước chân tiếng người nói vô cùng huyên náo, hắn lập tức nhảy lên. Nhạn Hồng Nhan và Cầm Văn Anh cũng nhận ra có sự không ổn.
“ Có rất nhiều kẻ đang đi đến ngõ hẻm này , phải chăng là binh mã của Đại Lương Vương đã lục soát đến đây?”
Nhạn Giang Nam xoa xoa tay , từ trong lòng lấy ra một con Cơ quan phi trùng vô cùng tinh xảo , đưa tay cho con trùng bay đi .Chưa đầy nửa khắc , con Cơ quan phi trùng đã trở lại .Nhạn Giang Nam thần sắc vô cùng nghiêm túc , hạ giọng nói : Chúng ta đang bị bao vây, tuy nhiên xem ra không chỉ có bại binh của Đại Lương Vương mà còn có vệ binh của Hoàng Châu bản bộ ..”
Vương Học Nhi nghe đến đây vô cùng kinh ngạc, còn Cầm Văn Anh thần sắc lộ vẻ hoảng hốt , hỏi khẽ : “ chỉ e đó là tàn quân còn sót lại của Hoàng Châu ,không hiểu sao lại tập trung tại đây , giờ chúng ta tính sao đây ? “
Vương Phật Nhi lúc này liền hỏi :” con trùng này của các hạ có thể xem được bên ngoài có bao nhiêu người không?"
Nhạn Giang Nam lẳng lặng tính toán rồi nói : “ có khoảng trên dưới người , cơ quan trùng của ta chỉ có thể thấy được độ lớn của mục tiêu, không hề có khái niệm cũng như phân biệt về số lượng .”
“Vậy chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này , e rằng tàn quân của Đại Lương sẽ mau chóng phát hiện ra những điều dị thường ở đây , đến lúc đó không khéo chúng ta lại bị tai bay vạ gió .”
Hữu Cầm Văn Anh và Nhạn Giang Nam ý thức rất rõ những điều Vương Phật Nhi vừa nói , liền nhanh chóng thu dọn những vết tích còn sót lại , ròi từ hậu viện đi ra . Nhưng rất nhanh sau đó học đã nhận ra , khu vực này , trước sau trái phải tư phía đều đã bị bao vây bới Hoàng Châu bản bộ binh mã, tứ phía hầu như không có đường ra , đề phòng có kẻ từ đại viện chạy ra có thể cấp bao ngay cho binh lính Đại Lương Vương .
Vương Phật Nhi trong lòng than trách , khi nãy tìm đường ra , cũng đã nghe thấy những kẻ tàn binh bại tướng này nói chuyện , thì ra bọn chúng là thuộc hạ của Tổng binh quan Linh Châu Lí Dương. Quan trị của Đại Long Vương Triều, địa phương được phân thành châu để quản lí hành chính , Tiết độ sứ là trưởng quản một châu hoặc chỉ huy binh mã của châu đó .
Tiết độ sứ đa phần đều có cứ thành, gọi là Tác quan.Từ đó có thể suy ra , tiết độ sứ của Linh châu , Long châu, Duyễn châu Mộc Nguyên Trực, đang đóng quân tại Mộc Dương quan, danh xưng là Tác Mộc Dương tiết độ sứ.
Trong tay Châu mục, ắt phải có ít nhiều binh mã, do thuộc hạ của tổng binh quan quản lí . Dựa vào phân cấp lớn nhỏ ở châu thành , sự giàu có và đông đúc mà mỗi châu có một số danh, thậm chí đến thập số danh tổng binh quan cũng đều do châu mục chỉ huy.
Tiết độ sứ quyền hạn vô cùng lớn, thủ hạ đến nghìn vạn người, thậm chí là thập vạn binh mã . Một tổng binh quan nhỏ nhoi, dưới quyền cũng chỉ có đến không quá vài ba nghìn quân ...
Vị Lí Dương đại nhân này , trong trận giao chiến với Đại Lương Vương đã tiên liệu được kết cục không tốt . Nhưng xem ra ông ta chạy không nhanh bằng Hoàng Châu mục Lí Chính Duyên , đành giấu mình trong thành cùng với năm trăm tướng sĩ thân cận, tuyệt nhiên không dám giáp mặt giao chiến .
Quân Đại Lương Vương sau khi cướp bóc của cải tại Hoàng Châu đã rời đi trước khi đại quân của Tây Kỳ tiết độ sứ Cơ Huyền xuất hiện ,và hiện ẩn nấp tại nơi này ..
Lí Dương cùng vài trăm binh sĩ thân cận lúc này đang đóng cứ ở khu vực quảng trường, có hơn một trăm hộ dân, ông ta lúc này đang ruột gan rối bời , lòng dạ hoang mang, nhất thời chưa không hề kiểm tra xem nơi này có gì bất thường , chỉ nhất nhất phong toả cổng thành .
Bọn Vương Phật Nhi mấy người , lúc này chưa hề để lộ thân phận . Sau khi đi rà oát mấy vòng , bất lực , bọn họ đành quanh lại đại viện vừa nãy , nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi ..
Chỉ huy đám binh sĩ của Lí Dương kinh hồn khiếp đảm , nhất nhất chỉ lo bảo toàn cho bản thân , trong lòng thầm oán trách : “ sớm đã nói Hoàng Châu gần Tây Địch , nếu chiêu mộ quan sĩ, lấp đầy khoảng trống đã không nên cơ sự này, tất cả chỉ tại tên hôn quan Lí Chính Duyên ..”
Lúc này , hai binh sĩ thân cận chạy lại nói nhỏ : “ Dọc khu nhà này chỉ có một căn nhà là rộng rãi, chẳng hay tướng quân có muốn đến đó nghỉ ngơi một chút ?"
Lí Dương thở dài một tiếng , lệnh cho hai viên binh sĩ dẫn đường cho mình .
Ngày hôm qua Lí Dương cả đêm đã không nghỉ , thân thể vô cùng mệt mỏi , ông ta bước vào căn đại viện, còn cẩn thận dặn dò đám binh sĩ : “ Nếu có quân của Đại Lương Vương xuất hiện , lập tức báo cho ta . Các ngươi cũng mau ẩn nấp cho kĩ , không được để kẻ khác phát hiện .”
Hai binh sĩ thân cận dạ ran một tiếng , rồi từ từ rời khỏi khu đại viện . Li Dương đi thẳng vào gian chính của đại viện , khi ông ta vừa mở cửa , bỗng một cơn gió mạnh từ trên dội xuống , ông ta bản sinh cũng là một võ tướng, nhanh chóng rút đao ưng phó .
Nhưng ngay sau lưng ông ta lúc này là một binh khí vạn phần cổ quái , đập thẳng vào lưng ông ta .
Khí huyệt bị phong ấn, nhất thời không thể cử động , trong lòng ông ta vô cùng kinh hãi , đang nghĩ rằng bị kẻ địch tập kích bất ngờ , thì lại nhìn thấy một đứa trẻ ước chừng sáu bảy tuổi từ trên giường trở xuống cười ha hả .
Đại viện mà mấy binh sĩ kia chọn , khéo sao lại là nơi mà bọn Vương Phật Nhi ẩn mình, trốn trên xà nhà ra tay thu hút sự chú ý của Lí Dương là Hữu Cầm Văn Anh, ẩn sau của điều khiển Cơ Quan Ngô Công tập kích là Nhạn Giang Nam .
Võ công của Lí Dương so với hai vị cao thủ này thật chẳng thấm tháp , vì vậy khi bị bắt đến một tiếng kêu cứu cũng không kịp ...