Phải nói trong kinh doanh ở thành thị loại trò chơi thỏa mái nhất là gì? Đúng vậy, chính là đánh thuế, đánh thuế một cách tàn nhẫn. Vương Phật Nhi sau khi chiếm cứ Đại Lôi Âm tự, thông thường có tâm lý không muốn thay đổi, bởi vậy quân dân Đại Lôi Âm tự chưa bao giờ bị thuế, càng không nói đến bí tổn bất cứ cái gì.
Chẳng qua đại đa số thời điểm, Đại Lôi Âm tự tiến hành quân sự hóa quản lý, tất cả thu hoạch đều do trụ trì Vương Phật Nhi phân phối, thật cũng không cần lo lắng đến vấn đề thu nhập từ thuế.
Hơn nữa dòng người đến Đại Lôi Âm tự hỗn tạp, khi đó đều không nắm rõ lai lịch quân dân, nhất là ngay cả một thôn, trấn cơ cấu căn bản cũng thiếu. Vương Phật Nhi đối với quân đội khống chế quá mức nhanh, đối với dân chũng liền mặc kệ.
Nếu không biết được thương hội Vũ Thương, tiến đến Đại Lôi Âm tự mở thị trường, Vương Phật Nhi cũng chưa muốn bắt tay vào chỉnh đốn chuyện hỗn tạp này.
Tinh Tuyết như là đại tỷ lôi theo Vương Phật Nhi, thương hội Vũ Thương xây dựng chợ cách phía sau Đại Lôi Âm tự chỉ cách có hai ba dặm đường, dọc hai bên đường đi Nam Hoang thành chặt những cây gỗ, tạo thành một mảng lớn đất bằng phẳng, người phụ trách thi công khu chợ, hiển nhiên là một người có kiến thức không tệ, cho dù như Vương Phật Nhi từ cổ chí kim nội ngợi gặp qua vô số danh thành, hình ảnh đẹp cũng không khỏi âm thầm tán tưởng.
Cả khu chợ lấy thông lộ đi Nam Hoang làm trục giữa, bên trái thi công hơn mười gian thành lũy giống như phòng xá, cùng với chuồng nuôi dưỡng tọa kỵ, hiển nhiên là nơi cất giữ hàng hóa, nuôi thả kỵ thú, kiêm làm nơi sinh hoạt. Bên ngoài cũng có một bức tường thành, mới xây dựng được một nửa.
Công trình bên phải, lại được làm chủ yếu bằng gỗ, thiết kế khá cổ kính. Rất hài hòa xen kẽ nhau ở hai bên đường, thêm nữa là không biết nước được đưa từ đâu tới, dùng nhân công đào hơn mười con sông nhỏ, còn lưu lại được mấy trăm gốc cây tạo hình kỳ quái. Những gốc đại thụ này điểm tô cho bộ mặt các phòng ốc trước sau thêm tươi đẹp.
Ngày hôm qua Vương Phật Nhi trở về chùa, thế nhưng chưa từng chú ý đến khu chợ này, hôm nay nhìn quả thật lượng người đông đúc, thập phần náo nhiệt, dân chúng Nam Hoang thành, Long Thứu thôn, Đại Lôi Âm tự đều đến nơi này mua vật dụng cần thiết hàng ngày.
Hơn nữa bên phải còn một khoảng đất trống, thuận tiện cho những người dân này bán sản phảm tự sản xuất như: gạo, bắp, tơ lụa, vải dệt, gà vịt gia cầm…rau quả tươi mới, không đồ gì không có.
Vương Phật Nhi gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng. Kẻ quản lý nơi này, cũng có chút đầu óc kinh doanh, phải biết rằng mậu dịch tự do, mới là nơi dễ dàng tích lũy lên nhân khí, chỉ có một nhà thì không có khả năng tạo thành một thị trường. Hàng hóa cho dù tốt, mà không có dòng người, buôn bán cũng sẽ ảm đạm, thâm hụt vào tiền tài.
Xem ra khi trở về ta phải lập ra chế độ ngũ hộ, đặt người Đại Lôi Âm tự chủ nghiệp của chủ hộ, quản lý theo phương diện quân hộ, nông hộ, thương hộ, phật hộ, công hộ. Người ngoài tới làm chứng minh tạm thời, thì có thể thu thuế ào ào rồi…
Vương Phật Nhi cực ít khi xuất hiện ở Đại Lôi Âm tự, lại thường xuyên biến hóa bộ dáng, bởi vậy những dân chúng cũng không nhận ra vị trụ trì này. Tinh Tuyết đã tới nơi này rất nhiều lần, giống như ngựa quen đường cũ, dẫn theo Vương Phật Nhi rất nhanh đi tới một cửa hàng đặc biệt chuyên buôn bán các loại đồ vật cổ quái.
- Vương Phật Nhi ngươi xem này con chim nhỏ kia dễ thương biết bao, lại còn biết nói nữa nhé! Còn nữa ngươi thấy không cái vòng tròn có cái kim kia kìa, có thể ghi một ngày mười hai canh giờ, nghe nói là của Tây Kỳ châu, do quốc gia Cáp Lý Tư sản xuất, chúng ta không có vật ấy, chỉ tiếc rằng giá quá đắt!
Tinh Tuyết xem rất hưng phấn, Vương Phật Nhi đi dạo một vòng, lại có vẻ ủ rũ. Hắn sống ở trên địa cầu chính là nơi có khoa học kỹ thuật hưng thịnh, các sản phẩm công nghệ cao đều đã biết qua. Hơn nữa còn là một nhất lưu cao thủ cơ quan thuật, những món hàng bình thường này, nếu hắn chế tạo còn tinh xảo hơn.
Chưởng quầy nơi này, thấy Vương Phật Nhi tựa hồ có chút khinh thường, không khỏi cười nói:
- Vị thiếu niên này, hàng hóa trong cửa hàng của ta, tuy rằng không đa dạng như ở đường lớn đế đô, nhưng cái gì cũng có đầy đủ, chẳng lẽ ngươi không thích vật gì sao?
Vương Phật Nhi thản nhiên đáp:
- Nếu như có đồ tinh xảo, mà ta chưa hề thấy có lẽ sẽ thích!
Chưởng quầy nhất thời hứng khởi, thuận miệng nói:
- Những…đồ hiếm lạ cổ quái, đều có giá trên trời!
Tinh Tuyết ở bên cạnh nghe hai người đối đáp, hé miệng cười, cũng không nói gì, nàng biết chính Vương Phật Nhi đem nửa quốc khố Đại Kiền vương triều trở về Đại Lôi Âm tự, nếu nói thân gia phú hào ở Trung Thổ Thần Châu, tuyệt đối có thể chen vào top mười. Không nói chưởng quầy lấy ra hàng hóa hiếm lạ gì, cho dù có mua toàn bộ cửa hàng này, cũng không có là gì coi như chín trâu mất một đi một sợi lông mà thôi.
Vương Phật Nhi hơi chỉ tay vào chưởng quầy, hét lên:
- Trừ ngươi lão bang tử (cụ già) ta không cần, tất cả mọi thứ đều cho vào bao, ta mua hết toàn bộ.
Nhưng rồi, hắn rốt cục buông tha cho cái loại thái độ nhà giầu mới nổi, nhẹ nhàng cười hì hì nói:
- Nếu ngươi có thể xuất ra đồ vật mà hoàng kim trong túi ta không mua nổi, ta sẽ đem của chìm của nổi tặng hết cho ngươi.
Hắn tiện tay ném ra trước mặt chưởng quầy một cái hầu bao nho nhỏ, bên trong thật cũng không tính là nhiều.
Chưởng quầy kia thầm nghĩ: “Nếu là hoàng kim, tối đa cũng chỉ hơn hơn mười hai mà thôi, coi như là hải tử nói chuyện, vị tất đã giữ được lời! Haizzz, cho dù hắn xấu, ta chẳng nhẽ lại tham đồ của một đứa bé sao?”
Chưởng quầy cười, không nói gì, chỉ gọi người hầu trong cửa hàng, sau đó hắn đi ra cầm một cái khay trên tay.
- Vật này, nếu tiểu huynh đệ có thể đoán được giá, chỉ cần không sai biệt nhiều, ta sẽ quyết định tặng cho ngươi. Nếu mà ngươi đoán sai, ha ha ha, coi như lão nhân gia ta cho ngươi khai mở nhãn giới, chuyện này coi như chuyện vui mà thôi!
Cái này liền làm Tinh Tuyết nổi hứng tò mò, lại gần quan sát.
Trong cái khay là một quyển sách cổ cực kỳ nặng, không biết dùng thuộc da động vật gì chế thành, cầm ở trong tay có cảm giác nhơn nhớt, giống như chạm vào một con vật còn sống.
Cả vật thể ánh lên mầu đen, trên mặt có một hàng văn tự cổ quái, cùng văn tự lưu hành ở Trung Thổ hoàn toàn bất đồng. Trung Thổ Thần Châu sử dụng chữ tượng hình, hợp với nhau tạo thành, Vương Phật Nhi lúc trước cũng phải học tập một thời gian mới đọc viết được. Mà văn tự cổ quái này, không ngờ lại là hệ chữ cái, làm cho Vương Phật Nhi nhớ lại một thời khổ cực học tiếng Anh.
Vật này chính là do đội tầu Vũ Thương chúng ta mua hàng sau khi mua hàng ở Tân Kỳ Châu. Không biết làm sao lại xuất hiện thêm nó, bởi vì căn bản không có người đọc được văn tự, cho nên đưa tới để ở kho hàng. Ta nghe nói Đại Lôi Âm tự có cao tăng tinh thông niệm lực, bất kể là loại văn tự gì, có thể trực tiếp đọc bằng niệm lực, nên mới mang đến nơi này. Đáng tiếc trưởng lão Phật Đà Thập đã đi Hi Hòa Châu kiến lập Tiểu Lôi Âm, nên không gặp mà trình lên được!
Vương Phật Nhi tiện tay mở ra, thấy bên trong ngoài những văn tự giống như bìa ngoài còn có rất nhiều hình ảnh tuyệt đẹp, đại đa số là những cầm thú kỳ dị mà Trung Thổ không có, ngoài ra còn có thực vật, mà khi hắn lật đến trang cuối cùng, còn xuất hiện ra phương pháp chế tạo một ít pháp khí tinh xảo có pháp trượng, vương miện, áo bào pháp sư, nhẫn, vòng tay…
Hít thật sau một hơi chân khí, Vương Phật Nhi âm thầm vận khởi Ba Di thức. Phân ra một luồng thần niệm đi vào, quả nhiên cảm ứng được vô số thần thức mạnh mẽ, hội tụ phía trên bộ sách cổ này.
Vương Phật Nhi vận dụng Ba Di thức đọc dần dần, lúc này mới mơ hồ nắm được lai lịch bộ sách này.
Trên thế giới này từ xa xưa tương truyền. Cùng có mười châu lục, trong đó Trung Thổ Thần Châu có diện tích lớn nhất, hiện nay vô luận là nhân tộc Trung Thổ hay là Tây Địch Yêu tộc, cũng chỉ chiếm một phần nhỏ trên phiến đại lục này, trừ bỏ Đông Hải ở ngoài, còn lại ba phương hướng, đều không có giới hạn cuối cùng. Truyện "Đại Viên Vương "
Mà từ Đông Hải đi khoảng thời gian một năm, là tới được Thương Mang Thần Châu. Bởi vậy có thương hội Vũ Thương, cùng bốn mươi bẩy đảo hải ngoại đều có thương thuyền đi đến đó làm ăn buôn bán. Thường thường bên kia vật đó rất nhiều, mang trở về bán lại có giá trị vạn kim. Mà vật bên Trung Thổ thừa mứa ra, bên kia lại coi là kỳ trân dị bảo, có tiền cũng không mua được. Hơn nữa Thương Mang Thần Châu không giống như Trung Thổ loạn lạc không ngớt, mà thật bình yên, nên có rất nhiều người vượt trùng dương sang bên đó định cư. Phong thổ nhân tình Thương Mang Thần Châu cùng Trung Thổ cũng gần giống nhau.
Ngoài lần đó hải thuyền Trung Thổ còn thể đến đúng Tân Kỳ Châu, chỉ là Tân Kỳ Châu xa hơn mấy lần so với Thương Mang Thần Châu, nếu nhanh nhất thì cũng phải năm sáu năm, chậm thì sáu bẩy năm, mà nguy hiểm cũng lớn hơn rất nhiều. Nhưng mà phiến đại lục đó cùng Trung Thổ hoàn toàn bất đồng, người dân bưu hãn, còn mạnh hơn mười ba đầu thú dũng mãnh nhất trong Tây Địch Yêu tộc. Phương thức chiến đấu lại càng thêm đa dạng phong phú, tuy không loạn lạc như ở Trung Thổ, nhưng bởi vì các quốc gia nhỏ bé nằm sát nhau lại chiến tranh liên miên không ngừng nghỉ. Đã từng có một gã cao thủ Bạch Nguyệt Yêu tộc hùng tâm bừng bừng, dẫn theo rất nhiều thủ hạ vượt biển qua, trong các nước đại chiến ở Tây Kỳ Châu từ từ hành lập nên dong binh đoàn, vốn để đánh thuê cho các quốc gia, thế rồi thừa nịp nội loạn đem lật đổ chế độ cũ tự động khai quốc, xây dựng vương triều, cũng có chút truyền kì. Truyện "Đại Viên Vương "
Mà bộ sách cổ này chính là một điển tịch trấn giáo, của một giáo phái thật lớn ở Tân Kỳ Châu tên gọi Mộc Thứ Di, bản này ghi chép bí pháp tu luyện của giáo phái. Giáo phái Mộc Thứ Di này, cũng có tên gọi khác là Ám Dạ Hành Giả, Lữ Đoàn Sát Thủ, Huyết Tinh hiên khởi giả, Cầm Thú binh đoàn…Là một tôn giáo tà môn đặc biệt lấy ám sát làm chức nghiệp.
Trại huấn luyện thích khách của giáo đoàn, danh trấn tại đại lục Tây Kỳ Châu, thậm chí còn vang xa đến Thương Mang Thần Châu và Trung Thổ Thần Châu. Chức nghiệp này dày công tu luyện đến trình độ cao, ngay cả người Trung Thổ cũng vượt ngàn dặm xa đến thuê cao thủ Mộc Thứ Di đi ấm sát cừu địch. Nghe nói xác xuất thành công đạt đến trên %.
Tu hành giả của giáo phái này, bản thân không tính là mạnh mẽ, nhưng lại dựa vào bí pháp trong phái, có thể tùy ý điều khiển dã thú, thực vật làm vũ khí chiến đấu, nghe nói có một vị đại sư thích khách, có thể điều khiển kịch độc dã phong ra ngoài nghìn vạn dặm, còn cách một đại lục ám sát tướng địch, từ đó uy chấn sổ bộ lục địa, hung danh quá lớn còn vượt qua ba đại cao thủ tuyệt thế Trung Thổ Thần Châu. Cho dù Hoàng thúc, mấy người Võ thánh lợi hại, cũng không vượt biển khơi, chỉ để đi giết tên vô danh tiểu tốt này.
- Thứ này giá trị không thể định, không biết lão bá có nguyện ý bán không?
Vương Phật Nhi không đưa ra được giá ước lượng, làm chưởng quỹ kia thập phần ngoài ý muốn, nhìn Vương Phật Nhi chẳng qua chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nên hắn cho rằng thiếu niên này cho dù có kiến thức đến thế nào, cũng không biết giá trị chân chính của vật này.
Hắn hơi nghĩ ngợi một lát, rồi mới lên tiếng:
- Vật ấy đáng giá bao nhiêu, ta cũng không biết, không bằng huynh đệ ngươi có thể ra giá nhiều ít, ta mới có thể quyết định được? Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi thuận tay mở ra hầu bao của mình, thứ này chính là Yến Cơ cẩn thận chuẩn bị cho hắn, bằng không Vương Phật Nhi nắm trong tay vũ lực, muốn cái gì, thì đã sớm dùng quyền đầu mạnh mẽ, đâu dễ dàng gì bỏ tiền ra mua chứ?
Trong hầu bao Vương Phật Nhi chính là một cơ quan phong trấn, phong trấn này sử dụng chính là tiểu càn khôn tỏa, so với vạn vật càn không tỏa thấp hơn một bậc, chỉ có thể phong trấn một ít mang bên mình như tiền tài, lễ vật…không thể phong trấn thi binh, thi yêu, kỵ thú cùng các loài vật sống.
Mở ra phong trấn, từ bên trong lăn ra hơn trăm cân hoàng kim, Vương Phật Nhi cẩn thận tìm kiếm cầm lên một chiếc bình nhỏ, thuận tay mở ra đối với chưởng quỹ nói:
- Trong bình của ta chính là mỹ nhân đến tử kỳ, không muốn mỹ nhân mất đi, ta mới đặc biệt ở trong Ác Quỷ Đạo tìm nữ thi binh đẹp, dùng vải trắng bọc lại thành xác ướp. Để vũ đạo cũng rất là phong tình, nhưng ngàn vạn lần không thể mở vải trắng ra tìm hiểu, nếu không sẽ rất dọa người!
Tám người bị vải trắng bao lấy ôm sát lấy thân thể, dáng người những ca cơ này vô cùng đẹp, xuất hiện trong cửa hàng, chưởng quỹ chỉ thoáng nhìn mũi miệng đã phún huyết, k!ch thích khó có thể chịu đựng.
Vương Phật Nhi sử dụng thủ pháp, rõ ràng là tham khảo từ công nghệ từ nước J, những chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm, làm cho người ta mơ màng nhẹ nhàng như đi vào giấc mộng. Cũng khó trách vị trưởng quầy này, chưa từng trải qua công nghệ tiến tiến mà.
- Vương Phật Nhi! Ngươi quá đáng quá. Như thế nào lại đem thứ này ra?
Tinh Tuyết cũng nhìn khiến cho mặt đỏ tai hồng, vải trắng bó ở trên người này đúng là không sót một đường cong nào. Tuy rằng nhìn dáng vẻ thập phần lỗi thời. Trên thực tế nếu mà lấy vật liệu may mặc để so sánh càng thêm tức giận.
Vương Phật Nhi nhún hai vai, bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ có thứ này là đáng giá nhất! Cũng không có cái nào khác!
Một đời Vương Phật Nhi tuy rằng không phải là thương nhân, nhưng cũng biết mình rất xem trọng bộ sách cổ này, chưởng quầy sợ rằng càng muốn ép giá, tuy hắn có thể trực tiếp cướp đoạt. Nhưng thân là trụ trì Đại Lôi Âm tự, lại phải dùng vũ lực để đoạt sao, nếu vậy ai cũng đoán được bộ sách cổ này vô cùng trân quý.
Chưỡng quầy trầm ngâm hồi lâu, cũng không biết có nên giao dịch hay không! Bí quyết chế tạo những mỹ cơ trong bình này, giá trị tất nhiên cực cao, nhưng mà những mỹ nữ khác loại này không biết giá cả đắt rẻ thế nào, quả nhiên muốn thử thách nhãn lực của hắn.
Sách cổ này giá trị không rõ, kỳ thật cầm ở trong tay, cũng không mang đến lợi nhuận gì, nhưng dùng để trao đổi mỹ cơ này, thì hình như…
Chưởng quầy nhất thời lâm vào vấn đề nan giải.