Diêu Nguyên luôn cảm thấy bất an, kể từ khi phi thuyền Hi Vọng đổ bộ thì hắn luôn cảm thấy bất an. Cảm giác đó thật khó mà miêu tả bằng lời được, nó giống hệt với cảm giác lần đầu hắn lên chiến trường, hơn nữa lại xui xẻo lạc vào giữa bãi địa lôi. Lúc đó ngay cả bước cũng không dám bước, thật lâu rồi hắn mới gặp lại cảm giác luống cuống chân tay đó.
Hành tinh này nhất định có một mối nguy hiểm tiềm ẩn, Diêu Nguyên có thể khẳng định như vậy trong lòng, dĩ nhiên, đây chỉ là dự cảm của hắn thôi cho nên hắn vẫn chưa nói cho ai biết, tránh hạ thấp tinh thần của mọi người.
Năm chiếc khinh khí cầu im lặng bay đi trong gió, dĩ nhiên không ai nói chuyện không có nghĩa là bọn họ lơ là. Tất cả đều chăm chú quan sát cảnh vật bên ngoài, mặc dù đâu đâu cũng chỉ thấy được sa mạc vô biên nhưng cảm giác được ở trên một hành tinh làm cho nhiều người hưng phấn đến phát run, thậm chí đã có mấy binh nhất sau khi xin phép cấp trên xong thì lấy máy ảnh, máy quay phim ra chụp lại cảnh vật xung quanh.
Diêu Nguyên tuy nhìn thấy tất cả nhưng cũng không ngăn cản, dù sao đa số những binh lính này đều đến từ phương Tây, chỉ cần không phải là lúc chiến tranh hay huấn luyện thì cuộc sống thường ngày của họ tương đối tự do. Điều này hoàn toàn khác hẳn với quân đội Trung Quốc, nếu ngoan cố đàn áp xuống thì có khi lại phản tác dụng cũng nên, chỉ cần bọn họ không tự do như vậy trên chiến trường là được, những thứ lặt vặt này Diêu Nguyên vẫn có thể nhắm mắt mà bỏ qua.
Cứ thế, khinh khí cầu vẫn di chuyển trên sa mạc với một tốc độ kinh khủng, chỉ trong chốc lát thì đã đi được một nửa quãng đường, chỉ còn cách xác tàu con thoi mấy chục km.
Đúng lúc này thì bỗng có mấy binh nhất báo cáo, nói nhiệt độ trên sa mạc quá nóng, hi vọng chỉ huy cho phép bọn họ gỡ nón bảo hộ ra cho thoáng mát hơn đồng thời bổ sung thêm nước, cũng như việc bầu không khí trên hành tinh này dường như giống hệt với Địa Cầu nên chắc có thể hô hấp được.
Nhưng không ngờ Diêu Nguyên lại vô cùng kiên quyết trong vấn đề này, ra lệnh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mở nón bảo hộ ra. Mặc dù trong bầu không khí của hành tinh này vẫn chưa phát hiện bất kỳ virus hay vi sinh vật nào, nhưng bầu không khí của nó vẫn chứa tới % một loại khí lạ. Không ai có thể biết được loại khí đó có gây hại gì với con người hay không, đám người Ưng cũng bất đắc dĩ nên mới làm thế, dù sao thì cũng còn đỡ hơn việc nghẹt thở mà chết. Nhưng bây giờ lại khác, bọn họ đều được trang bị bình dưỡng khí đầy đủ cho nên thà chịu nóng một chút chứ tuyệt đối không thể tiếp xúc với loại khí lạ kia.
Sau khi bị từ chối thì những binh nhất kia cũng đành cam chịu, chỉ có thể trở về vị trí của mình giải thích với những người khác. Cũng may là các binh lính cũng không quá bận tâm về vấn đề này, dù sao thì ngay từ lúc ở trên phi thuyền Hi Vọng thì bọn họ đã biết được thành phần không khí trên hành tinh này. Trước mắt các nhà khoa học trên phi thuyền Hi Vọng đang gấp rút xét nghiệm, cố gắng tìm hiểu về loại khí lạ này nhằm xác định nó có độc hại với con người hay không. Trước khi tìm ra được công thức của thứ khí đó thì tất cả nhà khoa học cùng bác sĩ đều đã đưa ra lời cảnh báo, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tự tiện mở nón bảo hộ ra nhằm tránh những hiểm họa tiềm ẩn sau này.
Nói tới đây thì cũng phải nhắc tới trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của con người, nền khoa học vào năm đã tiến bộ hơn hẳn so với đầu thế kỷ , tỷ như kỹ thuật nano () ứng dụng trên các loại máy móc, vật liệu như kim loại, thủy tinh, nhựa, thậm chí đến cả vải vóc cũng được cải tiến bằng công nghệ đó. Bộ đồ du hành mà mọi người đang mặc cũng đã được cải tiến lại, so với bộ đồ dày cộm nặng nề lúc trước thì giờ đây nó đã mềm mại và nhẹ hơn rất nhiều. Hiệu quả giữ ấm cho cơ thể cũng tăng lên, hơn nữa nón bảo hộ còn có thể tự động đóng mở, ngoài ra độ linh hoạt của các đốt ngón tay cũng được cải tiến rất nhiều, làm cho con người có thể dễ dàng thực hiện các động tác phức tạp trong không gian.
Lúc ở trên Địa Cầu thì Diêu Nguyên đã cố ý tìm bằng được loại đồ du hành này, thậm chí vì có thể kiếm đủ số lượng hắn đã không ngại ra lệnh cho các đội ngũ tìm kiếm lật tung cả Mỹ, Trung Quốc, Nga,… đều là những nước có khả năng đi đầu trong công nghệ vũ trụ. Cơ hồ là vét sạch toàn bộ các kho hàng của họ, cuối cùng mới kiếm được gần một vạn bộ đồ du hành này.
Cho nên tất cả bọn họ đều được trang bị loại trang phục này. Thời gian cứ từ từ trôi đi, sau mấy phút kể từ khi yêu cầu của các binh nhất bị bác bỏ thì Diêu Nguyên bỗng nhận được tin nhắn từ phi thuyền Hi Vọng.
Tin tức này là từ các tiểu tổ khoa học truyền tới, bọn họ đã hoàn thành việc phân tích thành phần của bầu khí quyển nơi đây. Kết quả cho thấy trong bầu khí quyển này không hề có bất kỳ virus hay vi sinh vật nào, trừ loại khí đặc thù chiếm tới % kia thì thành phần còn lại tựa hồ giống hệt với Địa Cầu, trong đó đặc biệt hàm lượng dưỡng khí (Oxi) rất cao.
Điều mà Diêu Nguyên quan tâm lớn nhất vẫn là lượng khí lạ chiếm tới % kia, mà điều này cũng được các nhà khoa học tìm ra sau khi phân tích cấu tạo của phân tử khí đó….
-…Chúng ta đã tìm ra công thức cấu tạo của loại khí đó rồi, không thể tin được! Công thức của loại khí này là…
Trong dụng cụ liên lạc, một nhà khoa học đang hưng phấn nói nhưng Diêu Nguyên nghe một tràng mà một chữ bẻ đôi cũng chả hiểu, bất quá cũng may hắn còn biết được những kiến thức cơ bản của hóa học, cho nên sau khi nghe qua cấu tạo của loại khí đó thì tò mò hỏi:
-Công thức phân tử của loại khí đó sao lại lớn như vậy? Nó thật sự là khí sao? Hơn nữa ngươi chắc là không lầm chứ? Mà sao trong cái công thức chết tiệt này lại có kim loại vậy?
Nhà khoa học kia vẫn hưng phấn nói:
-Chúng ta đã kiểm nghiệm rồi, quả thật không sai đâu! Tuy chúng ta rất kinh ngạc nhưng loại khí này thật sự có công thức cấu tạo rất lớn, hơn nữa trong đó lại chứa cả kim loại. Thật sự quá thần kỳ mà cũng rất quỷ dị, chúng ta không sao giải thích được mà chỉ đành cho đó hiện tượng kỳ lạ trong vũ trụ…Thực tế thì, thiếu tá, chúng ta cũng không ngại nói cho ngài biết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của chúng ta thì cho dù biết rõ cấu tạo của loại khí đó nhưng chúng ta cũng không có cách nào chế ra nó, đúng vậy, với trình độ của chúng ta thì vô phương chế ra nó!
-Ngài phải biết rằng, cái gọi là khí thì đại đa số đều do các nguyên tử hợp lại tạo thành phân tử, mà toàn bộ trong số chúng đều là phi kim như dưỡng khí thì gọi là O, hoặc đặc thù hơn là khí cacbonic thì gọi là Co….Chúng ta chưa hề thấy qua bất kỳ loại khí nào mà lại có kim loại trong cấu tạo…Đó là một kỳ tích a!
Nhà khoa học kia càng nói càng hăng, thậm chí đến mức Diêu Nguyên phải vội ngăn lại:
-Ta hiểu tâm trạng của ngươi, bất quá chuyện lạ thì trong vũ trụ nhiều lắm. Cũng do kiến thức của chúng ta quá kém cỏi nên mới thế thôi, ngươi cùng tiểu tổ của mình cứ từ tìm hiểu loại khí lạ này, điều mà ta muốn biết bây giờ chính là loại khí này có hại hay không thôi!
Nhà khoa học kia lập tức trả lời:
-Có hại? Sao lại có hại? Loại khí này có các loại kim loại như Thiết… hơn nữa loại khí này có thể hòa tan vào máu. Cho dù là hít thở cả ngày cũng chỉ hấp thụ không tới % lượng kim loại trong đó nữa, đương nhiên sẽ không hề độc hại gì cả. Ngược lại, loại khí này còn có thể bổ sung vi chất cho con người, hiệu quả thậm chí còn tốt hơn nhiều so với thức ăn. Thiếu tá, ta đề nghị nếu như có thể thì nên lập tức cho mọi người trong phi thuyền hít thở loại không khí này, nó hoàn toàn có ích cho chúng ta. Cảm tạ Chúa Trời!
Hiển nhiên đến đây thì nhà khoa học người Mỹ kia lại bắt đầu màn cầu nguyện Chúa Trời, cho nên Diêu Nguyên cũng đành bó tay thúc thủ, cực chẳng đã hỏi lại:
-Đã thí nghiệm xong rồi sao? Loại chuột bạch ZH mới mà tiểu tổ sinh vật thí nghiệm ra sao rồi?
Nhà khoa học kia lập tức trả lời:
-Chính là loại chuột cải tạo gien kia sao? Loại chuột bạch ZH kia có tốc độ trao đổi chất gấp hai trăm lần loài chuột thông thường, tuổi thọ của nó ước chừng kéo dài mười ngày. Đúng rồi, chúng ta đã sử dụng loại chuột này để thí nghiệm tác hại của loại không khí này.Theo kết quả thì không những không hề có di chứng gì mà tốc độ trao đổi chất của nó còn tăng lên, đồng thời tuổi thọ cũng tăng lên rõ rệt. Cho nên chúng ta mới vội vàng báo cáo với ngài, thiếu tá, không khí này hoàn toàn có thể hít thở. Hơn một trăm bảy mươi nhà khoa học chúng ta đã đồng thời xác nhận trong bản báo cáo, kết luận bầu khí quyển này có thể hô hấp thoải mái!
Nghe đến đó thì Diêu Nguyên mới trút được gánh nặng, chân thành nói:
-Cảm ơn sự cố gắng của ngươi, như vậy thì các ngươi hãy thông báo kết quả này cho thượng úy Vương Quang Chính đi, nói hắn ra lệnh mở cửa khoang phi thuyền Hi Vọng để cho mọi người có thể hít thở bầu khí quyển này, mà không cần phải dùng tới máy lọc không khí kia nữa!
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc thì Diêu Nguyên mới đồng ý cho mọi người bỏ nón bảo hộ ra, đồng thời phân phát nước uống cho mọi người. Ai cũng được một chai, rất nhiều người sau khi nhận được nước thì vội mở ra mà uống một ngụm lớn…
Diêu Nguyên cũng mở nắp chai nước trên tay, trong khoảng khắc khi hắn mở nắp chai thì một cảm giác kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện, hắn cảm giác được dường như mình đã ra một quyết định vô cùng sai lầm. Bất quá loại cảm giác kia chỉ lướt qua một cái rồi biến mất, hắn ngồi nghĩ cả nửa ngày cũng không sao nghĩ ra đó là cái gì, cho nên chỉ đành càu nhàu mà uống nước.
Cứ thế, khinh khí cầu vẫn tiếp tục bay trên không, mà ở phương xa đã có thể thấy được một bóng tàu. Chỉ cần mấy phút nữa thì mọi người đã tới được một trong hai xác tàu con thoi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một cơn bão cát dữ dội xuất hiện bên dưới năm chiếc khinh khí cầu. Cơn bão cát đó xuất hiện vô cùng đột ngột, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy một chiếc khinh khí cầu. Trong cơn bão cát đó hiện lên một “đóa hoa” giáp xác vọt lên từ mặt đất, khẽ mở tung ra rồi nuốt chửng lấy chiếc khinh khí cầu xấu số đang quay cuồng trong bão cát. Toàn bộ quá trình cứ như là một cây hoa ăn thịt đang đớp một con ruồi vậy.
Nhưng hơn nữa, sau khi bị đóa hoa kia nuốt phải thì chiếc khinh khí cầu đó liền nổ tung thành từng mảnh nhỏ…
Chú thích:
/Công nghệ nano: là ngành công nghệ liên quan đến việc thiết kế, phân tích, chế tạo và ứng dụng các cấu trúc, thiết bị và hệ thống bằng việc điều khiển hình dáng, kích thước trên quy mô nanômét (nm, nm = ^- m). Chi tiết xin xem thêm tại: