Đại Vũ Trụ Thời Đại

chương 343: chiến đấu trên không!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

"Thôi xong!"

Trong phòng điều khiển của tàu Hy Vọng, đám người Diêu Nguyên nhìn tinh cầu có sự sống kia xuất hiện dị biến, ai nấy đều tái mặt, cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy vị trí nơi đám người Vương Quang Chính đi xuống lòng đất nay đã biến thành kim loại, lối ra cũng bị bịt kín, thì nét mặt của ai cũng trở nên cực kì khó coi.

"Không được, nhất định phải cứu bọn họ!" Diêu Nguyên lập tức rít lên. Cú rít này giúp ông trở nên bình tĩnh hơn, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng hoảng hốt.

"Không thể! Không thể dùng vũ khí uy lực quá mạnh. Bọn họ đang ở bên dưới đó, trong khi chúng ta không khống chế được uy lực của vũ khí xuyên thấu hạng nặng kỹ thuật cao! Nếu chúng ta bắn, dù bọn họ có chiến giáp tinh tế thì cũng chết!"

Đầu óc Diêu Nguyên điên cuồng suy nghĩ, tiến nhập vào trạng thái của người suy nghĩ. Nhậm Đào ở bên cạnh cũng y chang. Hai người đều hiểu, dù bỏ qua mọi yếu tố cảm tính, chỉ thuần tính toán theo hướng lợi ích, thì tàu Hy Vọng cũng không thể gánh nổi hậu quả nếu mất đi nhóm người Vương Quang Chính.

Một trăm năm mươi nhân loại thế hệ mới chiến vong, tương đương đơn vị chiến đấu mạnh nhất của chiến đoàn tinh tế của tàu Hy Vọng bị trọng thương trí mạng, rất có khả năng trong tương lai tới, nhân loại không bao giờ khôi phục được một đơn vị chiến đoàn tinh tế như thế nữa.

Ngoài ra, còn chính bản thân Vương Quang Chính! Đúng vậy, ông chỉ là một người thường, nhưng ông chính là người lãnh đạo tiếp theo của tàu Hy Vọng. Đúng là vẫn còn có rất nhiều người phản đối ông, đúng là tư tưởng của ông hơi cổ hủ, thậm chí còn giữ những tư tưởng của thời còn ở trên mặt đất, đúng là ông có rất nhiều thói xấu...

Nhưng mà không thể phủ nhận được một điều, rằng ngoài Diêu Nguyên, Vương Quang Chính là người thích hợp làm lãnh đạo nhất!

Trên thực tế, chính bởi vì ông là người lãnh đạo đời kế tiếp hợp pháp nhất, hợp lý nhất, thích hợp nhất sau Diêu Nguyên, nên ông mới gặp phải nhiều phản đối như vậy. Nhưng nếu thật sự Diêu Nguyên gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì không nghi ngờ gì, sự tồn tại của ông chính là hạt nhân để tập trung tất cả mọi người của tàu Hy Vọng lại với nhau.

Đây chính là tác dụng của Vương Quang Chính, chứ nếu không, nếu Tàu Hy Vọng chỉ có mỗi một mình Diêu Nguyên, thì một người mà thôi, vậy Diêu Nguyên sẽ trở nên độc tài, không có một ai kiềm chế được Diêu Nguyên... chính nguyên nhân này khiến rất nhiều người có hiểu biết không chỉ không chống lại Vương Quang Chính, mà còn vô cùng phối hợp với ông.

Cho nên, Vương Quang Chính tuyệt đối không thể nào chết được!

Thời gian từng giây trôi qua, mà Diêu Nguyên với Nhậm Đào đều không nói gì. Hai người nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết nan đề trước mắt, đầu cả hai đều mướt mồ hôi. Đầu óc căng tới mức sắp nổ tung, thì không ngờ đúng lúc này, xung quanh vang lên những tiếng hít sâu, khiến hai người từ trong trạng thái tư duy tỉnh lại.

Không biết từ lúc nào, cũng có thể chỉ mới vừa rồi, tất cả màn hình của trung tâm điều khiển đều trở thành đen thui, tất cả tin tức đều biến mất. Tình huống như vậy từ trước tới giờ chỉ xảy ra có một lần, chính là lần bị thương nhân ngoài hành tinh khống chế máy vi tính trung ương của tàu Hy Vọng. Sao lần này lại xảy ra? Chẳng lẽ... Những kẻ ngoài hành tinh trở thành tộc phụ thuộc loài người kia giở trò?

Diêu Nguyên vừa sợ vừa giận, đang định bảo Niệm Tịch Không sử dụng hệ thống mạng lưới linh hồn, lệnh cho các chiến cơ vũ trụ công kích đám tộc phụ thuộc kia, thì trên màn hình tối thui bỗng nhảy ra một chuỗi văn tự.

"Lần đầu gặp mặt, xin chào thủ lĩnh của nhân loại, người khống chế tàu Hy Vọng, và tất cả những loài người thế hệ mới Diêu Nguyên, tôi là zero."

Diêu Nguyên đầu tiên cả kinh, sau đó thì bình tĩnh lại, nói với những dòng chữ trên màn hình: "Cậu có thể nghe được lời tôi nói không? Hay là phải đánh chữ mới giao lưu được với cậu? Hiện giờ tôi đang rất khẩn cấp, tôi nghĩ cậu cũng biết, Thích Hiểu Điểu cũng đang ở trên tinh cầu đó, nếu cậu muốn cứu anh ấy, thì đừng gây bất kì một phiền toái nào cho tôi vào lúc này!"

"Tôi nghe được tiếng của anh, cả ngôn ngữ lẫn chữ viết của các anh đều chẳng có gì khó... Tôi biết anh cũng muốn cứu bọn họ, nhưng mà phương pháp của anh không đúng.

Đối với tinh cầu đã bị ác ma hóa, trừ phi dùng vũ khí cấp tinh cầu siêu công suất, nếu không dù dùng bất kì vũ khí gì cũng không gây thương tổn cho chúng được. Chúng sẽ tự khép lại chữa trị vết thương. Bất kể vật chất gì cũng sẽ bị ác ma hóa, ngoại trừ - tình huống đặc thù…”

Diêu Nguyên nhìn tới đây, không nhịn nổi hỏi ngay: "Tình huống đặc thù là thế nào? Cậu có cách cứu họ?"

"Tôi không có cách nào cả. Mấy lần khống chế thực hiện bước nhảy không gian đã dùng hết năng lượng tích lũy của tôi rồi, hiện giờ tôi thật sự không giúp gì được cho các vị.

Nhưng mà anh thì có thể. Anh là người vĩnh hằng, cũng chính là người toàn năng theo cách gọi của loài người các anh. Anh mới thật sự chính là khắc tinh của ác ma. Nếu anh điều khiển chiến cơ vũ trụ của các anh bắn vào, tại từ tầng khí quyển của tinh cầu công kích vào những nơi bị ác ma hóa trên tinh cầu, những chỗ đó sẽ lập tức hóa trở lại thành vật chất nguyên bản ban đầu của nó, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị ác ma hóa nữa, chỉ có anh mới có thể... cứu bọn họ!"

Cùng lúc đó, đám người Lưu Bạch ở trên mặt đất cũng trở nên tuyệt vọng, bởi vì khi bọn họ tới chỗ lối vào ban nãy nhóm người Vương Quang Chính đã dùng để đi xuống dưới lòng đất, thì phát hiện nơi này đã bị bít kín.

Toàn bộ mặt đất đã bị biến thành kim loại, có trời mới biết lớp kim loại này rốt cuộc dày tới mức độ nào. Hơn nữa dù bọn họ có công kích vào đó điên cuồng như thế nào, thì cũng chỉ trong tích tắc, là lớp kim loại kia sẽ khép liền trở lại, ngay cả dùng vũ khí có lực xuyên thấu cực mạnh kỹ thuật cao, thì cũng chẳng khác gì đâm gai vô thịt heo, lõm vô một cái thì lại liền như cũ, chẳng gây ra được chút dấu tích nào.

"Làm sao bây giờ?! Mấy người Vương đội vẫn còn ở dưới đó! Dưới đó nhất định vẫn chưa bị kim loại hóa, bọn họ nhất định còn sống! Chúng ta phải cứu bọn họ ra!"

Hắc Thiết gào to, không ngừng vung kiếm từ răng cưa chém mạnh xuống nền kim loại dưới chân. Nhưng dù hắn có tạo ra bao nhiêu vết tích, thì chỉ trong vài giây, chúng đã lại liền vào như cũ, cái nền kim loại này, cơ bản một người là không thể làm gì được.

Lưu Bạch ôm lấy cánh tay Hắc Thiết: "Bình tĩnh đi đã! Phải giữ thể lực, khắp xung quanh đây đều có thể có sinh vật ác ma, chúng ta cần phải thủ vững nơi này, đến chừng nào mấy người Vương đội đi ra, hoặc là nhận được mệnh lệnh mới! Phải nhớ kĩ thân phận của cậu! Cậu là thành viên tiểu đội Hắc Tinh! Không phải là lưu manh đánh nhau ở bên đường, tôi nghĩ đội trưởng cũ nhất định đang nghĩ cách để cứu viện chúng ta, nhất định là như vậy!"

...

Hắc Thiết hơi bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn oang oang: "Đó là chuyện đương nhiên! Đội trưởng cũ có vứt bỏ chúng ta bao giờ đâu! Ông ấy cũng không phải... Nói chung, tôi sẽ cứ đứng mãi ở đây, con mẹ nó đừng có ai hòng lôi tôi đi được!"

Lưu Bạch nhún vai, không đáp lại Hắc Thiết, xoay người nói với những người còn lại: "Toàn đội nghỉ ngơi, tiểu đội Hắc Tinh thực hiện canh phòng cho thật tốt, Dương Ngõa La, tiếp tục kiểm tra thiết bị thông tin, vẫn chưa liên lạc được với tàu Hy Vọng hả?"

Dương Ngõa La cũng là thành viên tiểu đội Hắc Tinh, là nhân viên liên lạc của đội lần này, nghe vậy thì cười khổ: "Vẫn chưa được! Mãi mà không được. Lực nhiễu của tinh cầu này mạnh quá, thiết bị liên lạc của chúng ta không thể hoạt động được, trừ phi gặp mặt đối mặt với nhau, nếu không thì..."

"Vậy hả! Cứ tiếp tục thử đi, đừng từ bỏ!" Lưu Bạch vỗ vai Dương Ngõa La, làm chiến giáp tinh tế vang lên tiếng bồm bộp. Sau đó hai người im lặng không nói gì, trầm tư đứng đó.

Không ngờ đúng lúc này, thiết bị liên lạc vang ra một tiếng lách tách rất nhỏ. Hai người nghe thấy, đều sững sờ. Dương Ngõa La lập tức chộp lấy ống nói, la to: "Tôi là đội tiền trạm, đoàn trưởng đoàn số chiến đoàn tinh tế, Dương Ngõa La, thỉnh cầu nói chuyện với trung tâm điều khiển tàu Hy Vọng. Lặp lại lần nữa, tôi là đoàn trưởng đoàn số chiến đoàn tinh tế Dương Ngõa La, thỉnh cầu trò chuyện với trung tâm điều khiển của tàu Hy Vọng!"

Tiếng lách tách nhỏ bé vẫn tiếp tục không ngừng, khiến hai người căng thẳng. Cả hai đều lẳng lặng chờ đợi, sau đó, tiếng lách tách to dần lên, tín hiệu không ngờ càng lúc càng rõ hơn. Tiếng lách tách chợt ngừng bặt, sau đó là im lặng một lúc, rồi đến tạp âm, sau cùng một giọng nam vọng ra.

"Tôi là Diêu Nguyên!"

"Dương Ngõa La, báo cáo tình hình các người hiện giờ!"

Dương Ngõa La lập tức la lớn: "Chúng tôi chia đội với nhóm Vương đội. Hiện chúng tôi đang ở trên mặt đất, có tổng cộng ba mươi chiến sĩ tinh tế và thành viên tiểu đội Hắc Tinh. Vương đội dẫn nhóm người còn lại đi xuống lòng đất, theo thông tin lúc nãy chúng tôi nhận được, thì họ đã cứu được số người còn lại của Noah số , nhưng chỉ còn khoảng ba phần mười mà thôi. Mặt đất nơi này đã hoàn toàn biến thành kim loại, vũ khí của chúng tôi không phá vỡ chúng ra được. Lối vào của nhóm Vương đội cũng đã bị bít kín, thỉnh cầu tàu Hy Vọng cho mệnh lệnh tiếp theo!"

Diêu Nguyên im lặng một lúc rồi đáp: "Đã rõ. Các anh phụ trách thanh lý quái vật ác ma ở quanh lối vào, sau đó rời ra xa một chút, chuẩn bị sẵn sàng yểm hộ cho dân chúng ở dưới đất đi ra. Thực hiện mệnh lệnh này, cho tới khi nhận được mệnh lệnh tiếp theo."

"Rõ. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Nhóm chiến sĩ tập trung lại, cùng rời khỏi lối vào một khoảng không xa lắm, sau đó bọn họ nhìn thấy trên trời có mấy chục chiếc chiến cơ vũ trụ bay tới, theo đội hình ba yểm hộ một. Chiếc được yểm hộ kia có màu đỏ, mà trong cả chiến đoàn tinh tế, chỉ có một bộ chiến giáp tinh tế và một chiếc chiến cơ vũ trụ duy nhất có màu đỏ mà thôi, là bộ dành cho Diêu Nguyên!

Nói cách khác, Diêu Nguyên đã tự mình dẫn đội xông vào ngôi sao Nguyền Rủa này!

"Tôi đã nói mà! Đội trưởng cũ không vứt bỏ chúng ta mà, ông ấy không bao giờ vứt bỏ chúng ta!"

Hắc Thiết vừa chạy vừa nhìn bầu trời vừa cười ha ha, la to đầy vui sướng. Những chiến sĩ xung quanh hắn cũng vô cùng kích động, chỉ có một mình Lưu Bạch là vẫn còn bình tĩnh: "Cẩn thận dưới chân! Tất cả chú ý cho tôi! Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ này sao cho thật xinh đẹp... Còn nữa, Hắc Thiết, tắt cái giọng vịt cồ của cậu cho tôi! Chói tai muốn chết!"

Nhưng Hắc Thiết như chả nghe thấy tiếng Lưu Bạch, vẫn cứ cười ha hả, giọng cười vang dội của hắn vang ra rất xa, vọng vào trong lòng của mọi người ở đó...

Bọn họ... Không có bị vứt bỏ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio