Dịch: Tiểu Băng
Một tòa thành của người ngoài hành tinh trong lòng đất?!
Đây đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng!
Vương Quang Chính nhìn thấy tòa thành thì cả kinh, trong đầu nghĩ tới lời đồn về ngôi sao Nguyền Rủa mà Lam từng nhắc tới, chính là một tinh cầu có sự sống trốn thoát khỏi sự công kích của mảnh vỡ nơ-tron.
Một khi tinh cầu có sự sống sinh ra sinh vật sống có trí tuệ, khi nền văn hóa của nó phát triển, chỉ cần không bị diệt vong ngay trên tinh cầu của mình, sớm muộn có một ngày, chủng tộc có trí tuệ kia nhất định sẽ vươn ra vũ trụ, dù là vì bản năng sinh tồn, hay vì nhu cầu vật tư khi văn minh tiến bộ đòi hỏi, sinh vật sống có trí tuệ đó nhất định sẽ tiến vào vũ trụ.
Và khi sinh vật sống có trí tuệ này lan ra sống tại khắp các ngóc ngách của hệ hằng tinh rồi, nó sẽ có nhu cầu vươn ra bên ngoài hệ hằng tinh, mà muốn vậy, thì nó phải đạt văn minh vũ trụ cấp hai.
Khi phi thuyền có sự sống của một chủng tộc trí tuệ rời khỏi hệ hằng tinh của nó và trở về, thì trong ba năm đó, nhất định sẽ có một mảnh vỡ nơ-tron bay tới ngoài hệ hằng tinh, va chạm vào hệ hằng tinh đó, kết quả đương nhiên là khiến hằng tinh kia nổ tung, khiến tinh cầu có sự sống kia hoàn toàn biến mất. Đương nhiên, trước đó đã có đủ thời gian để văn minh vũ trụ cấp hai kia đi vào trong vũ trụ, trở thành chủng tộc vũ trụ.
Nhưng vũ trụ này rộng lớn tới vô biên, có cả tỉ tỉ tinh cầu có sự sống, trong đó, tỷ lệ xảy ra tình huống đặc biệt như thế là cực kì cực kì cực kì nhỏ bé.
Nhưng một khi có văn minh vũ trụ cấp hai rời khỏi hệ hằng tinh rồi trở về, và tinh cầu có sự sống kia không bị mảnh vỡ nơ-tron hủy điệt, thì tinh cầu có sự sống kia sẽ được gọi là Nguyền Rủa, là nơi sản sinh ra ác ma!
Không lẽ văn minh vũ trụ cấp hai kia sau khi rời khỏi hệ hằng tinh này đã trở về, và không bị mảnh vỡ nơ-tron va chạm, nên để lại di tích văn minh của mình?
Vương Quang Chính vừa nghĩ tới đó, thì tầng nham thạch trên đầu lại bắt đầu chấn động kịch liệt, vô số mảnh nham thạch rơi xuống. Lúc này, ông bất chấp tất cả, la to: "Chiến đoàn tinh tế phía trước mở đường, tiêu diệt tất cả sinh vật ác ma, binh sĩ còn lại dẫn dân chúng theo sau, chúng ta tiến vào tòa thành kim loại kia để tránh né!"
Các chiến sĩ tinh tế nhanh chóng chia đội, phần lớn đi xử lý bạch tuộc ngoài hành tinh xung quanh. Các chiến sĩ tinh tế phát hiện có rất nhiều bạch tuộc ngoài hành tinh con, nhưng bây giờ không phải lúc để đuổi theo đám đó. Sau một cuộc càn quét ồn ào, các chiến sĩ tinh tế vội vàng chạy vào trong những tòa nhà kim loại cỡ lớn, lập hàng rào bảo vệ, rồi vội vã đưa dân chúng vào.
Những tòa nhà kim loại này vô cùng vững chắc, dù trên đầu không ngừng có những tảng nham thạch nện xuống, tạo ra âm thanh rất to, tuy những tảng nham thạch kia to như cái nhà, nhưng những tòa nhà kim loại này không có hề hấn gì, một rung chuyển nhỏ cũng chả có.
Lúc này, Vương Quang Chính nhìn thấy Kiệt Khắc Đa đỡ một ông già đi tới. Ông già còn chưa nói gì, Kiệt Khắc Đa đã nói trước: "Vương tư lệnh, vị này là tiến sĩ Phí Tư An Đặc của Tàu Noah số , là người có địa vị trong ngành công nghệ kim loại, tiến sĩ có lời muốn nói với tư lệnh."
Nói đến đây, Kiệt Khắc Đa dừng lại ngần ngừ, sợ Vương Quang Chính nổi tính quân nhân lên người ông già.
Nhưng không ngờ, Vương Quang Chính là người khâm phục những nhà khoa học thế hệ trước có thật tài thực học như này nhất, nhất là nhiều lần tàu Hy Vọng vượt qua được nguy nan đều là nhờ có những nhà khoa học già này, những người vì sự tồn tại của tàu Hy Vọng mà không ngừng hiến dâng sinh mệnh của mình, sự tôn kính ấy đã ăn sâu vào trong xương Vương Quang Chính.
Ông đưa tay ra đỡ nhà khoa học, hỏi: "Tiến sĩ, xin hỏi tôi có thể hỗ trợ được gì à?"
Phí Tư An Đặc tuy bị gãy chân, nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đáp với giọng rắn rỏi mạnh mẽ: "Tư lệnh, nếu có thể, tôi hi vọng binh sĩ của anh xắn giúp tôi một tảng kim loại của tòa nhà này. Tôi mới vừa nhìn qua, kim loại ở đây hình như không phải là loại kim loại nào mà loài người chúng ta từng biết. Nếu chúng ta có thể còn sống trở về, mà có một khối kim loại này để làm mẫu, có lẽ ngành công nghệ kim loại của loài người chúng ta sẽ có bước phát triển lớn."
Vương Quang Chính đang định lên tiếng từ chối, vì nói chung tư tưởng của giới khoa học của tàu Noah số vẫn còn chỉ ở thời kì cách mạng công nghiệp lần thứ ba, tương đương tư duy của văn minh vũ trụ cấp một, trong khi tư duy của giới khoa học tàu Hy Vọng hiện tại đã tiến bộ tới cách mạng khoa học lần thứ tư, là tầm giữa đến cao của văn minh vũ trụ cấp hai rồi, chỉ cần có đủ thời gian là chắc chắn sẽ đạt tới cấp ba, làm gì cần kim loại này làm mẫu nữa? Trên tàu Hy Vọng còn có cả đống kim loại, thực vật ngoài hành tinh còn chưa kịp nghiên cứu kia kìa.
Nhưng rồi ông nghĩ lại. Thôi dù sao thì, khoa học là ở chỗ tích lũy tri thức, đây dù sao cũng là công nghệ kim loại của một nền văn minh vũ trụ cấp hai, mang về cũng có tác dụng tích lũy kiến thức khoa học cho tàu Hy Vọng. Với lại, ngay cả một cái xe tăng, chiến sĩ tinh tế còn lật tung được, xách mấy khối kim loại về cũng không vướng víu gì.
Nghĩ tới đây, Vương Quang Chính lại ngồi không yên. Ông lại nghĩ tới rất nhiều thứ khác, thí dụ như trong lúc ngồi chờ đợi này, nếu đã chẳng có việc gì làm, mắc cớ gì không đi thăm dò cái thành phố này một phen? Có khi tìm được khoa học kĩ thuật gì kì quái hay tìm được ghi chép gì đó trong cái thành phố này không chừng, thí dụ như làm sao tránh thoát được mảnh vỡ nơ-tron tập kích?
Nếu Tàu Noah số đã thực hiện bước nhảy không gian rời khỏi đây, không thể lấy được thông tin dữ liệu của nó, thì lấy một ít dữ liệu của nền văn minh vũ trụ cấp hai này cũng được...
Nghĩ thế,Vương Quang Chính liền dẫn theo Thích Hiểu Điểu, Trương Hằng, và hơn mười chiến sĩ tinh tế rời khỏi tòa nhà, đi sâu vào trong thành phố. Dọc trên đường đi, họ nhìn thấy rất nhiều bạch tuộc ngoài hành tinh, thậm chí còn nhìn thấy chúng đang làm cái gì đó. Không biết vì sao, vật liệu chúng sử dụng đều là dùng máu thịt, cũng chẳng biết định làm ra cái gì, chỉ thấy chúng chồng chất lung tung lên thành hình cầu tròn, bọn chúng thì tập trung xung quanh quả cầu đó.
Mọi người di chuyển không nhanh, cũng may ngoài Vương Quang Chính, những người còn lại đều là chiến sĩ tinh tế, nên dù bạch tuộc ngoài hành tinh có nhiều cỡ nào, cũng không ảnh hưởng gì tới tốc độ di chuyển của bọn họ. Thế là, cả đội cứ vừa đi vừa thanh lý, một hồi bọn họ gặp được một sinh vật ngoài hành tinh. Đây là sinh vật sống có bề ngoài tốt nhất mà đám người Vương Quang Chính gặp được. Mặc dù quan điểm thẩm mỹ có khác nhau, thoạt nhìn cảm thấy hơi kì dị, nhưng sinh vật sống này không làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi gì cả.
Sinh vật sống này trông giống một loài hải tảo dạng mảnh, dài sống bồng bềnh trong biển. Nó cũng có hai chân đứng thẳng, có hai cánh tay, cái đầu có bộ dáng giống của loài người, nhưng hơi mềm mại lắc lư, nói chung là mang tới cảm giác yếu ớt, mảnh dẻ.
"Đây là hình ảnh D hả?" Vương Quang Chính khẽ hỏi người bên cạnh.
Sau khi sinh vật này xuất hiện, nó không ngừng nói cái gì đó. Ấy là ngôn ngữ ngoài hành tinh, nên mọi người ở đó nghe không hiểu nổi, nhưng mọi người dùng chiến giáp tinh tế ghi âm lại đoạn ngôn ngữ này. Sau khi nói xong, hình ảnh bên cạnh nó thay đổi, sau lưng nó xuất hiện hình ảnh tinh không mênh mông.
Trong tinh không đó, có một tinh cầu màu xanh lam rực rỡ như bảo thạch, từ tinh cầu ấy, một hạm đội xuất phát bay ra, lướt qua mấy hành tinh, dần dần rời xa tinh cầu...
Đúng thế, hạm đội đó đang bay vào vũ trụ, tìm hiểu thế giới bên ngoài hệ hằng tinh...!