Schiele ngồi trước bàn ăn, cùng vợ, con trai, con dâu và cháu mình dùng bữa. Năm người trong nhà đều có thể quây quần dùng cơm tối, quả thật hạnh phúc.
Bây giờ đã là ngày thứ chín sau bước nhảy không gian lần thứ hai, khu vực không trọng lực trên phi thuyền Hi Vọng về cơ bản đã sửa chữa xong. Và theo kế hoạch thì tối hôm nay sẽ hoàn tất việc sửa chữa tàu con thoi, đồng thời chấm dứt việc lắp đặt hệ thống truyền dẫn năng lượng trên nó. Vì phục vụ cho mục đích này mà bên trong tàu đã được cải tạo thành một phòng thí nghiệm mini.
Cùng lúc đó, toàn bộ các chuyên gia về máy tính trên phi thuyền Hi Vọng, từ chuyên gia về phần mềm đến phần cứng đều được triệu tập. Tất cả bọn họ đều đang làm việc cật lực để sửa chữa phần máy tính hư hỏng kia. Theo dự tính thì trong vòng mấy tiếng nữa sẽ hoàn thành.
Và lúc này, lượng năng lượng còn lại trên phi thuyền Hi Vọng…chỉ còn đủ cho bốn ngày nữa.
Schiele là một trong số ít người hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại. Là nhà vật lý học nổi tiếng trên thế giới, lại là nhà khoa học đứng đầu của tiểu tổ vật lý cho nên hắn dĩ nhiên biết được các tin tức này. Biết được sự sống trên phi thuyền Hi Vọng chỉ còn có thể duy trì trong ngày, hơn nữa đã phải dùng hết số năng lượng tương đương với ngày để vận hành các thiết bị cần thiết cho việc thí nghiệm. Tỷ như phóng tàu con thoi, sử dụng hệ thống phản trọng lực chủ để đưa tàu con thoi trở về,…
Cho nên, nói cách khác thì thời gian cho phi thuyền Hi Vọng chỉ còn đúng một ngày một đêm thôi.
Schiele bình thản cắt miếng bít-tết. Hôm nay hắn đã cố ý xài rất nhiều hàng xa xỉ được cấp trong tháng, như thịt bò, rượu vang đỏ, xì gà, trứng cá muối, một cặp tôm hùm và kèm theo rất nhiều trái cây, rau quả. Dĩ nhiên, thịt cá ở đây đều là loại ướp lạnh, không hề tươi mới nhưng nước trái cây, rau quả thì đều là hàng tươi sống từ tầng sáu của phi thuyền Hi Vọng. Trước mắt thì đây mới là hàng xa xỉ nhất trên phi thuyền.
Bởi vì bữa ăn tối rất thịnh soạn cho nên mọi người đều ăn rất vui vẻ. Đặc biệt là cháu gái hắn trông thật hạnh phúc khi được ăn tôm hùm, uống nước trái cây.
-Này mình, hôm nay sao lại xài sang vậy? Những thứ này sợ rằng là toàn bộ đồ được cấp trong cả một tháng đó.
Vợ của Schiele hỏi.
Con trai Schiele và con dâu, cùng đứa cháu gái mười tuổi đều nhìn về phía ông ta.
Schiele khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nói:
-Cũng không có gì đặc biệt đâu. Bởi vì hôm nay mới hoàn thành xong một đồ án cho nên mới mở tiệc ăn mừng thôi. Hơn nữa chế độ trên phi thuyền Hi Vọng sắp được cải cách rồi. Thân làm nhà khoa học đứng đầu trong tiểu tổ vật lý cho nên đãi ngộ nhất định sẽ tăng lên. Vì vậy cứ ăn đi, không có gì đáng lo đâu.
Những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nói chuyện với nhau về những việc xảy ra gần đây.
Schiele biết rõ, người nhà của mình đã chịu quá nhiều đau khổ trên Trái Đất rồi.
Trước khi bước lên phi thuyền Hi Vọng, tuy Schiele cùng người nhà không có gặp phải tao ngộ khủng khiếp như nhà thiên thể vật lý học Ireland, nhưng cả gia đình Schiele đều hiểu rõ sự đáng sợ của bạo loạn. Cho nên trong mấy tháng trốn trong nhà, tất cả mọi người không ai dám ra ngoài tìm thức ăn hay gì cả…Vì vậy có một khoảng thời gian bọn họ cơ hồ chịu đói. Người lớn thì còn đỡ, chứ đứa cháu gái của hắn mới tội nghiệp. Vì vậy mà bây giờ, đứa cháu vốn một mực ăn kiêng của hắn đã thay đổi độ, bữa ăn nào đều ăn hết phần của mình, không chừa sót lại thứ nào cả.
Hơn nữa người nhà trong gia đình Schiele cũng đã chứng kiến điều kiện sinh hoạt trong ba tầng đầu tiên. Mọi người ở nơi đó đã sống trong liều suốt hai tháng rồi. Không có phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh riêng. Hàng xa xỉ cũng không, thậm chí đến giường cũng không có. Bữa ăn hàng ngày của họ đều ăn chung nồi. Nếu so sánh ra thì đãi ngộ của nhà Schiele, cho dù so với các nhà khoa học khác cũng đã rất tốt rồi.
Lúc đầu khi bước lên phi thuyền Hi Vọng thì gia đình bọn họ vốn rất lo lắng, bởi vì hạm trưởng vốn là người Trung Quốc. Do đó có thể các nhà khoa học khác quốc tịch sẽ không được coi trọng, hoặc sẽ sống dưới một chế độ khắc nghiệt hơn như đãi ngộ thấp xuống chẳng hạn…Cho nên với sự đãi ngộ bây giờ thì bọn họ đã rất hài lòng rồi, bởi vì nó đã vượt qua những gì mà họ mong đợi.
-Đúng rồi, hôm nay em gặp phải Silva phu nhân đó. Hình như cô ấy đang cùng nhân viên hậu cần tìm kiếm loại sữa bột thích hợp cho con…Ai, thật đáng thương. Chồng chết sớm như vậy để lại một mình cô ấy nuôi con. Bất quá cũng may chính phủ xử lý chuyện này không tệ, phúc lợi của cô ta không hề giảm sút mà còn tăng lên rất nhiều. Một tháng được năm thùng sữa bột cao cấp, gần bằng nhà chúng ta rồi còn gì.
Vợ của Schiele nói.
Schiele trả lời:
-Cô ta sống một thân một mình cũng không dễ dàng gì đâu, lại còn thêm con nhỏ nữa. Tính ra nhà ta một tháng được phân tới bảy thùng sữa bột thì hơi nhiều. Tôi với mình đều không có uống, bé Wall giỏi lắm một tháng chỉ uống được - thùng thôi…Còn dư thì đưa hết cho cô ấy đi.
Không ngờ rằng, cô bé Wall lại kêu lên kháng nghị:
-Sao không cần, nhờ sữa của con mà ông bà mới khỏe lên vậy đó! Hừ, sau này mỗi buổi tối con sẽ uống sữa nhiều gấp ba cho coi! Không cho ông bà tặng người khác!
Cô bé này chỉ mới mười tuổi, tính tình vẫn còn trẻ con cho nên khi nghe được lời này, những người còn lại đều mỉm cười. Ngay cả Schiele vốn đang mang tâm sự cũng cười ha hả, cao hứng gắp xiên tôm hùm của mình cho đứa cháu nhỏ, khiến cho cô bé reo hò, nói ông nội tốt nhất.
(Như vậy…như vậy…niềm hạnh phúc này, chúng ta nhất định phải bảo vệ nó, cho dù hi sinh cả mạng sống!
Schiele lắng nghe tiếng cười của đứa cháu, nhìn nụ cười trên môi của người nhà. Tất cả đều vang vọng trong đầu hắn, rồi bỗng dưng hắn nhớ lại cuộc họp hôm nay.
-Thí nghiệm lần này rất quan trọng, có thể nói là quyết định sự sống chết của phi thuyền Hi Vọng. Nhưng nó cũng rất nguy hiểm, người thực hiện có thể sẽ chết chắc chứ không như đám người Yvaine, tuy bị thương nặng nhưng vẫn còn sống sót…Bởi vì, thí nghiệm này diễn ra trên tàu con thoi cách phi thuyền Hi Vọng ít nhất là một ngàn mét. Một khi xảy ra sự cố thì tàu con thoi rất có thể sẽ nổ tung khiến cho mọi người bên trong tử vong.
Lúc này có hơn nhà khoa học đang thảo luận, cơ hồ đều là những nhà khoa học đứng đầu tiểu tổ của mình, như là Ireland, Schiele hay Ellison…Toàn bộ đều là những nhà khoa học xuất sắc nhất trên thế giới, những nhân vật trong tầng lớp tối cao của phi thuyền.
Người vừa phát biểu chính là Ellison. Cách nói chuyện của ông ta vốn có phần hơi gay gắt khiến cho người nghe hơi khó chịu, thậm chí là chán ghét. Nhưng vào lúc này không ai lại quan tâm tới tiểu tiết đó, bởi cả người ông ta dường như bừng bừng sức sống, nhìn mọi người kiên quyết nói:
-Ta bất kể các ngươi quyết định thế nào, lần thí nghiệm này ta nhất định sẽ tham gia!
Các nhà khoa học còn lại ngạc nhiên nhìn ông ta, một nhà khoa học da vàng đứng lên nói:
-Giáo sư Ellison…Hình như ngài vẫn còn có người nhà mà? Sao không để chúng tôi đi thay? Tôi, còn có mấy người nữa đều độc thân, cũng không có gì vướng bận nữa cho nên có chuyện gì cũng không sao, còn ngài…
Ellison thẳng thừng ngắt lời nhà khoa học kia, nói;
-Không, bởi vì ta còn người nhà trên phi thuyền Hi Vọng nên ta mới quyết định đi! Chuyên ngành của ta chính là vật liệu dẫn điện, về phương diện này ta có thể tự tin trên phi thuyền Hi Vọng không người nào có thể hơn ta được…Một người cũng không! Cho nên nếu ta không đi thì ai đi? Chỉ có ta thôi! Nếu đây là hi vọng cuối cùng thì tại sao không lựa chọn những người thực hiện tốt nhất hả?
Tiếp đó…bởi vì người nhà của ta còn ở trên phi thuyền Hi Vọng nên ta mới cần phải đi…Không giấu gì mọi người, phi thuyền Hi Vọng nói thẳng ra chỉ là một chiếc hộp sắt khổng lồ. Nó không có bầu trời cao xanh, không có đất liền lẫn đại dương bao la. Có thể cháu của ta cả đời còn lại cũng không thể thấy được những cảnh này nữa, nhưng mà…Hiện giờ nó vẫn đang sống rất hạnh phúc! Bởi chỉ có sống, mới có hi vọng! Trong vũ trụ bao la này, ai mà biết được chúng ta sẽ gặp được gì. Có thể chỉ sau một bước nhảy không gian đã rơi vào trong Hằng Tinh mà tan tành, hoặc cũng có thể lạc vào trong lỗ đen vũ trụ mà tử vong…Nhưng mà chúng ta vẫn có thể tìm được gia viên, quê hương mới cho tất cả, tạo nên một thời đại mới cho loài người, ai biết được? Tương lai có thể luôn tàn nhẫn nhưng ít nhất nó vẫn còn có hi vọng, hi vọng của mọi người!
Ellison càng nói càng kích động, tóc của ông ta đã bạc phơ, khuôn mặt đã nhăn nheo khiến cho ông ấy có vẻ hơi khó gần. Nhưng vào lúc này, cả người ông ấy phảng phất như sáng bừng lên.
-Bởi vì có hi vọng nên người nhà của ta mới có thể sống hạnh phúc. Bọn họ không chết trên Trái Đất, không chết trong cuộc bạo loạn, cũng không chết trong ngày cuối cùng vậy thì sao lại chắc chắn rằng tương lai mình sẽ chết đây. Cho nên, tạo ra hi vọng cho tương lai không phải là việc của những nhà khoa học chúng ta sao?
Vì hạnh phúc của họ, ta nguyện bảo vệ nó cho dù phải hi sinh cả tính mạng của mình!
Ellison khẽ tháo cặp kính lão của mình ra, vuốt vuốt đôi mắt rồi nói với những người còn lại:
-Bây giờ chỉ cần tuyển thêm bốn người nữa thôi. Một nhà vật lý, một nhà hóa học, một nhà sinh vật học và một người chịu trách nhiệm điều khiển các thiết bị, cứ như vậy đi, mọi người…Ta đã nói rồi. Những người tham gia trong thí nghiệm lần này phải là những người giỏi nhất, thông thạo nhất. Nếu như ai có đủ quyết tâm thì sáng mai tập trung bên cạnh tàu con thoi.
Schiele hồi tưởng lại buổi họp đó, rồi bỗng nhiên ông ta đứng dậy, hôn đứa cháu gái nhỏ nhắn của mình, nói:
-Còn có hai tháng nữa là tới sinh nhật của bé Wall rồi…Ông nhất định sẽ tặng con một món quà tuyệt vời.
-Thật không ông?
Bé Wall lập tức vui mừng nhảy nhót, không ngừng kéo tay Schiele hỏi ríu rít về món quà.
Còn Schiele chỉ khẽ mỉm cười nhưng không hề trả lời. Chỉ có điều, nụ cười ấy đã mang theo nét kiên quyết không gì lay chuyển được.
(Đúng vậy, hạnh phúc này xứng đáng để chúng ta bảo vệ, cho dù phải hi sinh đi nữa!)
Vào ngày hôm sau, Schiele cố ý dậy sớm và chuẩn bị mọi việc. Khi ông ta đến nơi Ellison đang đứng thì xung quanh đã có hơn mười nhà khoa học tụ tập…