Đại Vũ Trụ Thời Đại

chương 6: danh hiệu: noah (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Diêu Nguyên biết rõ, thực lực đội Hắc Tinh của mình vốn mạnh hơn một chút so với tứ đại bộ đội đặc chủng có một chữ Long ở đầu tên, nhưng do nhân số quá ít, lúc mạnh nhất cũng chỉ có hơn hai mươi người, hơn nữa trang bị vũ khí, trang bị quân dụng,…cũng không bằng bốn đội đó. Nói tóm lại, vì nguyên nhân chính trị, nên thực lực của đội Hắc Tinh so với tứ đại bộ đội đặc chủng kia không hơn kém nhau nhiều lắm.

Mà với thực lực của Long Hưng tiểu đội lại bị đoàn diệt trong đây, có thể thấy trụ sở này được bảo vệ nghiêm mật thế nào, dĩ nhiên khi nói tới việc tiểu đội Long Hưng gặp phải tập kích, thì một phần nguyên nhân là do mật mã trong trụ sở này đã thay đổi.

Nhưng bất kể là thế nào thì trong lòng Diêu Nguyên không ngừng đề cao cảnh giác, bởi hắn không phải chỉ chiến đấu cho chính mình mà còn cho mười mấy đồng đội sinh tử bên cạnh, thậm chí còn có quan hệ đến sự sống của mấy vạn người sau này, tuyệt đối không thể sơ suất!

Mọi người xông thẳng vào đại môn của trụ sở, với đội hình do Diêu Nguyên dẫn đầu đảm nhận việc tiên phong, tiếp đó là các nhóm bắn tỉa, yểm trợ, đột kích.

Cả trụ sở vốn tối đen, nhưng sau khi mọi người đi vào trong thì lối đi lập tức sáng lên, thì ra trong đây điện sẽ tự động mở khi cảm ứng thấy tiếng chân cùng nhiệt độ. Cái đầu tiên hiện lên trong mắt mọi người chính là một đại sảnh rộng lớn, sau đó là các lối đi cùng cầu thang ở khắp nơi, chỉ nhìn qua thì cũng giống như đại sảnh ở các tòa nhà bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng mà trong đại sảnh lại có tới bảy tám thi thể, có cái thì tứ chi đứt đoạn, cái thì thủng lỗ chỗ, đều chết vô cùng thê thảm. Thấy cảnh này tất cả mọi người đều nhíu mày, Trương Hằng chỉ thấy một luồng khí xông thẳng vào mũi đã nôn ọe liên tục, cả người lăn ra đất suýt chút là nữa ngất đi.

Hắc Thiết đứng bên cạnh trực tiếp nhấc hắn lên, nói:

-Rõ bẩn thỉu, đúng là một tên kém cỏi, lần sau phải đem ngươi ném vào trong đống xác chết mấy ngày mấy đêm, ăn ngủ cùng đám giòi bọ đó xem ngươi có nôn như vậy không.

Lời vừa nói ra Trương Hằng đã muốn nôn tiếp, nhưng khi thấy ánh mắt trợn trừng của Hắc Thiết thì hắn đành cố kiềm lại, chẳng qua khuôn mặt lại càng thêm trắng bệt.

Diêu Nguyên phía trước cũng không quay đầu lại, nói:

-Hắc Thiết, hắn bất quá chỉ là một người thường thôi, đừng dọa hắn nữa…Đi thôi, chúng ta tiến vào trong trụ sở.

Diêu Nguyên vừa nói vừa đi theo vết máu loang lổ phía trước, bước tới một cây trụ lớn trong sảnh, tiếp theo đi vòng vòng xung quanh cây cột sắt to lớn này, cẩn thận xem xét nó.

Một người đội viên bên cạnh bước lên, hắn có dáng ngoài rất thanh tú nhìn qua tựa như một tiểu bạch kiểm (công tử bột), bất quá cái lỗ tai chỉ còn lại một mẩu ngắn của hắn đã phá sạch cả vẻ bề ngoài thanh tú ấy. Nam tử này đi tới bên cây cột, cầm một chai thuốc màu trắng phun lên cây cột sắt bóng loáng.

Mười giây trôi qua, trên cây cột bỗng nhiên hiện lên rất nhiều dấu vết mà mắt thường có thể dễ dàng quan sát được. Diêu Nguyên cùng tên đội viên tiểu bạch kiểm khẽ nhìn nhau, sau đó cả hai cẩn thận ấn tay vào cây cột đúng theo dấu vết đã hiện, ngay lập tức sau mấy tiếng động ầm ầm cả cây cột đột nhiên tách ra, hiện lên một tòa thang máy ở bên trong.

Diêu Nguyên quay đầu lại nhìn mọi người một lúc, sau đó nói thẳng:

-Ta sẽ dẫn bốn người xuống trước, nếu như trong vòng năm phút không có ai sử dụng thang máy trở lên, hoặc thang máy trở lên nhưng không có lấy một bóng người, như vậy chứng tỏ…

Nói tới đây, Diêu Nguyên cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.

Bởi nơi này đã là hi vọng cuối cùng của bọn họ, thậm chí có thể là hi vọng cuối cùng của nhân loại, mặc dù có khả năng không thể cứu được tất cả mọi người nhưng ít nhất đây là con đường sống duy nhất. Cho nên dù phía dưới là núi đao biển lửa, thì cũng không còn cách nào khác ngoài xông vào, bởi bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi!

Diêu Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, bước vào thang máy đầu tiên, tiếp đó là bốn bóng người theo sát phía sau, trong đó có Hắc Thiết đang nắm lấy Trương Hằng.

Diêu Nguyên lắc đầu nói:

-Trương Hằng ở lại phía trên, Hắc Thiết ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ cho hắn, cứ vậy đi.

Hắc Thiết khẽ sửng sốt, rồi phản bác lại:

-Nhưng mà lão đội trưởng, tên tiểu tử này không phải rất giỏi về máy tính sao? Có lẽ bên dưới sẽ cần…

Diêu Nguyên mạnh mẽ ngắt lời hắn, nói:

-Hắc Thiết, ta không muốn giải thích nữa! Đây là mệnh lệnh!

Hắc Thiết lập tức thực hiện động tác đứng nghiêm, gót chân khẽ va vào nhau hét lớn:

-Rõ! Phục tùng mệnh lệnh!

Nói xong liền dẫn Trương Hằng rời khỏi thang máy.

Cho đến lúc có thêm hai người mới đi vào, Diêu Nguyên mới nhấn vào chiếc nút kim loại duy nhất chỉ hướng đi xuống, ngay lập tức cây cột sắt liền khép lại, trở về là một cây cột sắt bình thường như trước, chỉ còn lại sự thấp thỏm của mọi người ở trong.

Thật ra trong lòng Diêu Nguyên biết rõ, khi ở trong thang máy thì không hề có nguy hiểm, bởi nếu xét theo số lượng các thi thể ở trong đại sảnh cùng bên ngoài trụ sở, rõ ràng vẫn chưa đủ số lượng các thành viên trong tiểu đội Long Hưng, nhất định đã có thành viên chết trong trụ sở, sau đó mười mấy người còn lại sử dụng thang máy đào thoát lên trên, nhưng rất có thể các người máy bảo vệ chính là các vật cơ khí hình cầu đã theo các con đường khác tiến vào đại sảnh, tiếp tục truy sát bọn họ, nếu xét theo tử trạng của các thi thể thì lúc đó bọn chúng hẳn đã bị tấn công từ bốn phương tám hướng…

Diêu Nguyên cảm thấy có chút đau đầu, cố gắng trấn định lại, im lặng quan sát xem đã xuống độ sâu bao nhiêu thước rồi, một trăm thước, hai trăm, ba trăm,…Cho đến độ sâu gần tám trăm thước, cánh cửa thang máy mới mở ra, đập vào mắt hắn chính là hơn bảy tám thi thể bị bắn thành mảnh vụn nằm rải rác trên đường đi.

Trụ sở dưới lòng đất này chỉ có một lối đi nhỏ, hướng thẳng về trước, mà phía sau lối đi này trừ cái thang máy còn có một huyệt động khổng lồ, tuy không thấy rõ huyệt động này ra sao nhưng có thể đoán nó là huyệt động nhân tạo, bởi dưới huyệt động chính là một con đường từ từ hướng lên trên, tựa hồ chính là một con đường lớn cho xe cộ trên mặt đất trực tiếp đi xuống trụ sở này.

Diêu Nguyên cẩn thận xem xét chung quanh, bốn người còn lại thì nắm chặt vũ khí tiến hành cảnh giới, cho đến một phút sau thì Diêu Nguyên mới gọi một người tới, nói:

-Ngươi trở lên gọi bọn họ xuống, thời gian đã quá năm phút rồi, không biết bọn họ có làm việc gì ngu ngốc không nữa, nhanh lên.

Người này lập tức thực hiện động tác chào, sau đó vội vàng dùng thang máy trở lên đại sảnh, còn Diêu Nguyên cũng không hành động gì thiếu suy nghĩ mà tiếp tục kiểm tra cánh cổng kim loại đằng xa.

Cánh cổng kim loại này rất lớn, cao tới chừng năm mươi thước, chiều rộng thì có tới hơn trăm thước. Con người khi đứng trước cánh cổng này quả thực cứ như một con kiến nhỏ bé, hơn nữa cánh cổng này lại là loại cổng dùng mật mã điện tử, không nói tới nó dày bao nhiêu, chỉ nhìn chất liệu cùng kết cấu của nó thì đã biết đây là cánh cổng được chế tạo để bảo vệ trụ sở trước nguy cơ nổ ra chiến tranh hạt nhân, cho dù dùng cả tên lửa hạt nhân bắn thẳng vào cũng chưa chắc có thể phá được nó, cho dù có thể phá được nhưng con mẹ nó, bây giờ hắn ngay cả chất nổ dẻo C () cũng không có thì kiếm đâu ra tên lửa hạt nhân đây. Cho nên muốn phá nó xông vào cơ hồ là bất khả thi.

Như vậy cơ hội duy nhất là…

Diêu Nguyên nhìn về vật nổi lên duy nhất trên cánh cửa kim loại, đó là một thiết bị điện tử bảo mật, là thiết bị dùng mật mã nhập vào để mở khóa cánh cửa, chỉ cần nhập đúng mật mã thì sẽ có thể tiến vào, nếu như nhập sai thì…Có thể bọn hắn sẽ gặp phải kết cục như tiểu đội Long Hưng.

Diêu Nguyên cứ lẳng lặng quan sát, cho đến thật lâu sau, tất cả thành viên trong đội đã đến sau hắn, mới đem tất cả tình huống cùng phân tích mà hắn quan sát được nói ra, sau đó im lặng nhìn về phía Trương Hằng.

Lúc này Trương Hằng đã bị dọa đến mức u mê, vội vàng lắc đầu nói:

-Ta chỉ là một tên hacker nhỏ nhoi thôi, không, không, ba ta không có lừa ngươi, ta quả thực rất giỏi về máy vi tính, bất quá chỉ giỏi về các thứ như game, chat,…Ta mặc dù có thể điều khiển nhiều máy tính đồng loạt tấn công nhưng cũng không phải là hacker giỏi nhất Trung Quốc, bảng xếp hạng hacker trên thế giới cũng không có tên ta…

Trương Hằng thấy hắn vừa nói ra câu đầu tiên đã khiến sắc mặt mọi người xung quanh tối sầm lại, lúc này mới vội vàng giải thích.

Diêu Nguyên đi tới trước mặt Trương Hằng, gắt gao nhìn vào ánh mắt của hắn, nói:

-Ngươi đứng hạng thứ bao nhiêu trong số toàn bộ hacker ở Trung Quốc? Nghiêm chỉnh trả lời ta!

Trương Hằng không chịu nổi khí thế bức nhân này, hoảng sợ quay đầu đi nói:

-Thứ, thứ ba…

Trong lòng Diêu Nguyên mừng thầm, nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nói:

-Như vậy là được rồi! Nghe đây, lát nữa khi phá giải mật mã có thể bị tấn công, nhưng ngươi nhìn kỹ, ở trước cánh cửa này không hề có dấu máu cùng thi thể nào, hiển nhiên sự công kích không phải đến từ cánh cổng mà đến từ hai bên lối đi. Chúng ta sẽ bảo vệ trước mặt ngươi, trừ phi toàn bộ chúng ta chết hết, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ còn sống! Chúng ta chỉ cần ngươi tìm ra mật mã mở lấy cánh cổng này! Đó là yêu cầu duy nhất!

Trương Hằng ngây ngốc nhìn vào thiết bị điện tử trước mắt, khuôn mặt xám tro như muốn òa khóc, Diêu Nguyên không đợi cho hắn lên tiếng đã nghiêm mặt nói:

-Ta sẽ không uy hiếp gì ngươi, bởi chúng ta cũng sẽ hữu tử vô sanh (không có cơ hội sót nào), ta chỉ nói một câu…Phụ thân ngươi rất yêu ngươi, vì sống sót của ngươi mà dám can đảm đứng lên trong số hàng ngàn người, gây sự chú ý với hàng ngàn người khác thì hắn còn nguy hiểm hơn ngươi nhiều, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần chúng ta vào được bên trong…Được rồi, ta cho ngươi biết, ở bên trong có một chiếc phi thuyền vũ trụ, chỉ cần có thể vào trong thì chúng ta nhất định sẽ giải cứu phụ thân của ngươi, mang theo các ngươi rời khỏi Địa Cầu! Nói cho ta biết, ngươi có muốn cứu người thân của mình không?

Nước mắt Trương Hằng không ngừng tuôn rơi, cật lực gật đầu, bất quá hắn vẫn nói:

-Ta…có thuốc không? Cho ta một viên, để ta có thể tập trung hơn một chút.

Diêu Nguyên khẽ sửng sốt, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt khinh bỉ mà hướng về người đội viên tiểu bạch kiểm bên cạnh gật đầu. Người đó liền lấy một gói morphine () từ trong balô ra, sau đó nói với Trương Hằng:

-Ta sẽ tiêm cho ngươi một liều morphine, thuốc này sẽ giúp ngươi bình tĩnh lại một chút, hơn nữa cũng sẽ tăng sự tập trung trong một khoảng thời gian ngắn, bất quá ngươi phải cẩn thận bởi hiệu lực không kéo dài đâu, biết không?

Trương Hằng vội vàng gật đầu giơ cánh tay ra, tiểu bạch kiểm kia liền tiêm hơn nửa liều morphine vào tay hắn.

Đến đây, Diêu Nguyên mới mang Trương Hằng cùng các đồng đội đi đến trước thiết bị bảo mật, tiếp đó mọi người đều bận rộn chuẩn bị, trước tiên là đem những thi thể nằm rải rác xung quanh chất lại thành đống trước mặt, tạo thành một lô cốt đơn giản, sau đó kiểm tra lại vũ khí của mình cùng với bố trí lại các hướng phòng thủ.

Sau khi làm xong hết thảy, Diêu Nguyên mới gật đầu với Trương Hằng, mà Trương Hằng lúc này đã gắn dụng cụ phá giải mật mã lên trên thiết bị điện tử, khi hắn thấy Diêu Nguyên gật đầu liền hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng lướt tay trên laptop, màn hình laptop đã được bật. Cùng lúc đó thanh âm chói tai đột nhiên vang lên khắp thông đạo, trên các vách tường chung quanh hiện lên vô số vật cơ khí hình cầu.

-Tấn công! Thân vi Hắc Tinh! ()

-Thắng tử vô hám! ()

Chú thích:

/Thuốc nổ dẻo C: là một loại thuốc nổ có hỗn hợp có thành phần % hexogen, % xăng crep, có dạng dẻo dễ nhào nặn. Chi tiết xin xem tại đây: �%...d.E.BA.BBo_C

/Morphine: là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren. Chi tiết xin xem tại đây:

-/ Lúc đầu mình cũng định dịch hai câu khẩu hiệu này ra tiếng Việt, nhưng do không kiếm được từ ngữ phù hợp với mình nghĩ khẩu hiệu để Hán Việt sẽ hay hơn nên vẫn giữ nguyên. Ý nghĩa của hai câu đó là:

-Thân vi Hắc Tinh---> Thân là thành viên của Hắc Tinh

-Thắng tử vô hám--->Để thắng lợi cho dù chết cũng không tiếc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio