-Báo mới, báo mới đây! Phi thuyền khai thác quặng kiểu mới đã vận hành an toàn, không có sự cố gì xảy ra. Theo chuyên gia, độ an toàn của nó thậm chí còn hơn cả xe hơi, máy bay…
- Báo mới, báo mới đây! Lần đầu tiên khai thác thiên thạch trong vũ trụ, chúng ta thu được tấn khoáng thạch! Trong tương lai, khi số phi thuyền khai thác tăng lên thì lượng khoáng thạch thu được trong một ngày có thể lên tới tấn!
-Tin sốt dẻo, sốt dẻo…
Mới sáng sớm, cả ba tầng đầu trên phi thuyền Hi Vọng đã có rất nhiều đứa trẻ lớn tiếng rao bán thời báo Hi Vọng hàng tuần. Nói là đứa trẻ nhưng trong số người rao, cũng có người từ mười mấy tuổi trở lên. Dĩ nhiên, bọn họ thường bán ở những nơi công cộng đông người, chứ không thể chạy khắp nơi như những đứa trẻ kia được.
Lúc đầu, mỗi tờ báo chỉ có , đồng tiền nhân loại, nhưng bây giờ đã tăng giá lên , đồng tiền nhân loại. Tuy thế, điều đó không ảnh hưởng lắm, bởi một tháng chỉ có , nhiều nhất là tuần thôi. Nhân lên thì cả tháng chỉ tốn khoảng đồng tiền nhân loại, ngay cả với tiền lương đồng tiền nhân loại của dân binh dự bị cũng có thể mua được.
Phương tiện giải trí trên phi thuyền Hi Vọng quá ít, trừ tờ báo phát hành hàng tuần ra thì chỉ có một số cuốn sách nói về những kiến thức thông thường trong vũ trụ, còn có một vài tiểu thuyết nổi tiếng trên Trái Đất. Có thể nói, tờ báo này là một trong những thú giải trí hiếm hoi của người dân trên phi thuyền Hi Vọng.
Lúc này, ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán đang ngồi bên công viên ăn bánh quẩy (hình như là bánh giò cháo quẩy), uống sữa đậu nành. Thấy cảnh người người rao bán tấp nập như vậy, bọn họ cười mãi không thôi.
Lâm Khâu Thu là người đầu tiên nói:
-Không tệ a, xem ra tuần này số lượng báo tiêu thụ có khi hơn vạn tờ đó. Lúc trước, ta còn hơi lo, sợ rằng tăng giá tiền lên , đồng tiền nhân loại thì số lượng tiêu thụ sẽ giảm xuống. Nhưng bây giờ xem ra không có vấn đề gì rồi. He he, quả nhiên, đem phần lớn cổ phần cùng quyền quản lý giao cho chính phủ đúng là sáng suốt, chúng ta chỉ cần sở hữu cổ phần để được chia lợi tức là đủ.
Vương Đan Đán đang ăn nên không mở miệng nói chuyện được, chỉ có thể gật gù.
Thích Hiểu Điểu cũng cười, nói:
-Tụi bây không biết chúng ta may mắn như thế nào đâu. Tuy là người đầu tiên lập ra tòa soạn, nhưng chỗ đó không phải là thứ chúng ta có thể giữ được. Nên biết, tờ báo này gần như là tờ báo duy nhất trên phi thuyền Hi Vọng, điều này có ý gì? Là phương tiện truyền bá thông tin độc quyền của chính phủ. Cho nên, chính phủ tuyệt không thể giao quyền quản lý cho bất kỳ ai được, hiểu chưa? Dừng đúng lúc mới là người thông minh, chúng ta chỉ cần % cổ phần để ăn tiền hoa hồng, đó là quả đủ rồi. Nhiêu đó thôi thì mỗi tháng chúng ta đã có hơn mấy trăm đồng tiền nhân loại. Hơn nữa, tương lai, lượng người tăng lên, quy mô tờ báo phát triển rộng ra thì tuy phần trăm hoa hồng có giảm xuống, chúng ta vẫn thu lợi chán.
Hai đứa kia đều gật đầu đồng tình. Thích Hiểu Điểu cắn vội miếng bánh cuối cùng rồi bật cười ha hả, làm cho ai ai cũng quay đầu lại nhìn. Nhưng hắn không hề để tâm, nói với hai người bạn:
-Hai đứa bây ăn mau lên. Xong rồi đi ra tiệm Internet, hôm qua chơi Star Craft , Warcraf còn chưa đã ghiền. Hôm nay chơi tiếp đi.
Một bên khác, vô số người dân mua lấy một tờ báo bên đường. Họ tranh thủ thời gian còn sớm, chưa đến giờ làm việc để xem tin tức. Hầu hết đều chú ý đến mục khai thác khoáng vật, chỉ có một số ít để mắt đến phi thuyền khai thác quặng. Trong lòng ai cũng có suy tính riêng.
Cùng lúc đó, lò luyện kim trên phi thuyền Hi Vọng đã tinh luyện xong những khoáng vật thu thập được. Đồng thời bắt đầu sản xuất sắt, thép cho việc chế phi thuyền khai thác quặng. Nhất thời, tầng năm bận rộn hẳn lên.
-Không đủ người sao?
Diêu Nguyên nhìn bản báo cáo của những người chịu trách nhiệm chính, trên đó phản ánh vấn đề nhân lực.
Lúc trước, chiêu mộ nhân viên chỉ theo quy mô thông thường. Nhưng việc khai thác và tinh luyện đang trở nên gấp gáp, gần như làm việc / nên lượng nhân công rõ ràng không đủ.
Bất quá chuyện này không đáng lo, không nói trước mấy vạn người đang chờ tìm việc làm, thì vẫn còn rất nhiều ngành có công nhân rảnh rỗi. Tỷ như ngành phục vụ công nghiệp chẳng hạn…Cho nên, chỉ cần đưa ra thông báo tuyển mộ là sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề. Việc này không cần quá bận tâm.
Thực ra Diêu Nguyên không hề lo lắng, ngược lại hắn còn cảm thấy vui nữa là. Mà nhiều người khác cũng như hắn.
Đầu tiên, việc khai thác thiên thạch trong vũ trụ đã thành công, khoáng sản phóng xạ cũng đã tìm được. Nói cách khác, điều kiện tiên quyết để thực hiện bước nhảy không gian đã thỏa mãn, trong đó điều quan trọng nhất là việc phi thuyền Hi Vọng tìm ra nguồn bổ sung từ bên ngoài. Những nguyên liệu chế tạo phân bón, axit mạnh, thuốc…đều được bổ sung.
Còn có rất nhiều thứ được tiếp tế, như Oxi trong thiên thạch, từ đó tạo ra khí Oxi. Rồi cả Hiđro nữa. Chỉ cần tốn thêm chút năng lượng là tạo ra nước rồi. Hơn nữa, khí Oxi còn có thể lưu trữ dưới dạng chất lỏng, cất trong kho cho sau này.
Về phần kim loại trong thiên thạch thì có một lượng lớn phi thuyền khai thác rồi. Tất cả chứng tỏ, nhân loại trên phi thuyền Hi Vọng đã dần dần thích nghi với cuộc sống trong vũ trụ, hơn nữa bắt đầu cố gắng chăm chỉ hơn. Đó quả là tin mừng.
Diêu Nguyên tạm thời bỏ xuống các bản báo cáo này, dự định phê chuẩn nó sau. Rồi, hắn cầm bản báo cáo do các nhà khoa học viết lên.
Bản báo cáo của nhà khoa học không có gì đặc biệt, chỉ ghi những điều đơn giản như thành phần nguyên tố trong thiên thạch, độ lớn, màu sắc của nó. Tất cả được các nhà khoa học phân tích, lọc lại rồi gửi lên.
Nhưng trong đó, có một bài viết khiến Diêu Nguyên chú ý.
Đó là bài viết do một tiểu tổ sinh vật học hợp tác cùng một tiểu tổ hóa học viết ra. Trong bài viết, bọn họ đề xuất việc lợi dụng thực vật ngoài hành tinh để khai thác quặng.
Loại thực vật này có năng lực sinh tồn quá kinh khủng, khi trưởng thành thậm chí không cần có khí Oxi lẫn nước mà vẫn tồn tại. Bọn chúng có thể xơi tái toàn bộ vật chất mà chúng chạm phải, rồi tinh luyện lại, chứa trong người. Dĩ nhiên, các thông tin này Diêu Nguyên điều biết. Nhưng hắn khó lòng đồng ý với kế hoạch này. Nguyên nhân quan trọng nhất là không thể nào khống chế được loại thực vật ngoài hành tinh kia. Cho dù có loại virus tiêu diệt nó, nhưng lỡ như loại thực vật này sinh trưởng quá nhanh thì sao? Hay trong lúc thực hiện, vô tình để nó lây lan ra khắp phi thuyền Hi Vọng thì sao?
Tóm lại, nếu đã có phi thuyền khai thác thì Diêu Nguyên tuyệt đối không đồng ý việc dùng loại thực vật kia.
Bất quá, có một đoạn trong bài viết khiến Diêu Nguyên hứng thú.
Đó là đoạn nói về những loại kim loại thu được sau khi cho loại thực vật kia phân giải thiên thạch. Trừ các loại kim loại cực kỳ tinh khiết ra, còn thu được một ít hợp kim đặc thù. Mà với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của loài người cũng không cách nào rèn được loại hợp kim đó. Cho nên, phần lớn đều không xài được, nếu có thì may ra lợi dụng độ cứng của nó để chế vũ khí, áo giáp thôi.
Còn có một loại hợp kim khác có đặc tính dẫn điện hoàn hảo, gần như tương đương với chất siêu dẫn, tức truyền điện đi mà hao phí cực ít. Hơn nữa, nó còn có thể dát mỏng, kéo dài ra tự do.
Bài viết chỉ ra, nếu sử dụng loại hợp kim này để nâng cấp đường truyền năng lượng cùng các thiết bị cung cấp năng lượng cho bước nhảy không gian, thì khi đó, bước nhảy không gian rất có thể sẽ được ổn định. Không phát sinh trường hợp nổ tung hoặc chập điện nữa, mà lại tiết kiệm được một lượng lớn năng lượng!
Đọc đến đây, Diêu Nguyên thiếu chút nữa đã nhảy khỏi ghế, hắn cẩn thận đọc đi đọc lại đoạn này, từng chữ từng chữ một. Thật lâu sau, hắn mới dùng thiết bị liên lạc trong phòng hạm trưởng yêu cầu hai tiểu tổ kia tới tặp mặt, đồng thời triệu hồi các nhà khoa học có liên quan, trong đó thậm chí có cả Ba Lệ.
Không lâu sau, các nhân viên đã tập hợp đầy đủ trong phòng hạm trưởng. Đầu tiên, Diêu Nguyên đưa bản báo cáo này cho những ai chưa hay biết gì đọc sơ qua, sau đó mới lên tiếng:
-Mọi người, ta nghĩ ai cũng đều hiểu rõ. Điều gì quyết định khả năng sinh tồn trong vũ trụ của phi thuyền Hi Vọng đây? Đó là tính ổn định của bước nhảy không gian.
Đầu tiên, nếu chúng ta có càng nhiều người, thì khi dùng bước nhảy không gian sẽ càng tiêu hao nhiều năng lượng. Cho nên, phi thuyền Hi Vọng mới không chứa đầy người và nguyên liệu. Nếu không, trang bị đầy đủ cho nó thì phi thuyền Hi Vọng ít nhất có thể chứa tới , vạn người, còn có vô số nguyên liệu khác, đúng không?
Nhưng chúng ta chỉ mang đi vạn người, thậm chí, lượng nguyên vật liệu mang theo chỉ có thể chu cấp cho vạn người. Tất cả gọp lại, tính luôn cả lượng thức ăn có từ tầng thì chúng ta chỉ sinh tồn trong vũ trụ được mấy năm thôi, nguyên nhân là gì? Bởi vì, khi thực hiện bước nhảy không gian, chúng ta không thể mang theo quá nhiều thứ.
Diêu Nguyên nói tới đây, rồi chỉ ra cửa sổ, hướng về vành đai thiên thạch xa xa kia, tiếp lời:
-Cứ như vành đai thiên thạch kia, mọi người đều tin rằng chỉ cần tìm được nó, phi thuyền Hi Vọng sẽ được tiếp tế đầy đủ nguyên liệu, tương lai có thể thực hiện bước nhảy không gian nhiều hơn, khả năng sinh tồn cũng cao hơn, nhưng tất cả đều không thể! Vì sao, vì chúng ta không thể mang quá nhiều nguyên vật liệu cùng con người được. Chúng ta chỉ có thể bổ sung những tiêu hao từ trước giờ, đồng thời tích lũy một lượng lớn khoáng sản phóng xạ thôi. Các thứ kim loại khác thì đành chịu, không thể nào chứa thêm nữa, thậm chí, đôi khi chúng ta còn phải vứt bỏ một số nguyên liệu chế tạo…
Diêu Nguyên chăm chú nhìn mọi người, trầm giọng nói:
-Hiện giờ, ta chỉ cần một câu trả lời trung thực! Loại hợp kim được sinh ra từ đám thực vật ngoài hành tinh, quả thật có khả năng nâng cấp đường truyền năng lượng cho lò năng lượng, và các thiết bị cung cấp năng lượng cho bước nhảy không gian không? Nếu có thể, hơn nữa củng cố được tính ổn định và an toàn của bước nhảy, cho chúng ta mang theo được nhiều nguyên vật liệu hơn thì ngay tại đây! Ta đảm bảo với mọi người!
Bất luận là ai, bất luận là nguyên vật liệu gì, kể cả thực vật ngoài hành tinh. Mọi người muốn dùng cái gì, ta đều cho phép! Ta chỉ cần một câu trả lời thôi.
Có thể! Hay không thể!